Đây là...
Hỉ Mi còn chưa kịp nghĩ nhiều, ánh sáng tối sầm lại, cánh cửa phía sau bị Cố Phi đóng kín. Còn hắn không có đi vào. Trong phòng dường như không có ai, mà người trước mắt này nhìn còn gầy yếu hơn nàng. Hỉ Mi thở sâu, sau đó ngơ ngẩn. Người này, sao vừa thấy mình lại rơi lệ?
"Thực xin lỗi. . ." La Tú dời người đi, lấy tay áo lau lệ. Nàng cúi thấp đầu, lộ ra chiếc gáy trắng tinh tế.
"Ngươi là ai?" Hỉ Mi nhẹ giọng hỏi, sợ lớn tiếng sẽ làm cô gái lại khóc.
"Ta gọi là La Tú." La Tú khiếp ý nhìn Hỉ Mi, lại có chút phức tạp hỏi, "Ngươi có từng nghe qua tên của ta không?"
Hỉ Mi lắc đầu, trong lòng căng thẳng. Nàng chỉ muốn biết người đeo mặt nạ quỷ là ai, lại vô luận như thế nào cũng không thể liên kết có liên quan đến nữ tử trước mắt.
"Cũng đúng." La Tú bắt hai tay, trên mặt nổi lên chua sót vô hạn, "Sao nàng có thể nói tên ta cho ngươi biết chứ. Nàng luôn hận ta không thể biến mất ngay tức khắc trên thế gian này, không phiền đến cuộc sống của nàng."
Lời nói tràn đầy u oán, Hỉ Mi cau mày bước lên từng bước: "Nàng. . . Là ai?"
La Tú nghe vậy có chút xuất thần, làm như nghĩ về điều tốt đẹp, thậm chí còn có chút ý cười nhưng lập tức lại bị ưu thương bao trùm. Sau một lát, làm như cố lấy tất cả dũng khí mới nhẹ giọng nói:
"Ngươi biết, người ngoài cửa biết, ta cũng biết. . . Có năng lực biết nàng có mấy người?"
Trước mắt Hỉ Mi tối sầm, đỡ bàn, nghẹn ngào nói: "Âm. . . Cố?"
"Âm Cố?" Trong mắt La Tú hiện lên trào phúng, "Nàng là người không thích dùng một khuôn mẫu, ngay cả tên cũng có thể bỏ đi, thế gian này lại có cái gì để nàng để ý chứ?"
Hỉ Mi ngã ngồi ở trên ghế cạnh cái bàn, tựa hồ nó được chuẩn bị cho nàng. Nàng siết chặt đấm tay, cảm thấy mờ mịt. Âm Cố, tại sao có tên nàng ở đây? Mà La Tú, có quan hệ gì với Âm Cố? Còn mặt nạ, có liên quan như thế nào? Ngọn nguồn ra sao? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra mình không biết?
"Không ngờ có người còn ngốc hơn ta, " Bỗng nhiên La Tú ha ha cười nói. "Mà ngươi lại được hạnh phúc. Nhưng cuối cùng ngươi cũng không biết thứ mình mất là ai đoạt đi..."
"Ngươi đang nói cái gì?" Hỉ Mi thô lỗ ngắt lời, hung ác nhìn La Tú chằm chằm, "Ngươi rốt cuộc muốn nói thì nói thẳng, không cần thiết phải quanh co."
La Tú như bị dọa, sững sờ nhìn Hỉ Mi, một hồi sau chảy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. La Tú nắm chặt ngực, sắc mặt dần dần sầu thảm: "Ngươi cần gì phải thẹn quá thành giận. Ngươi vừa không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Chúng ta đều mệnh khổ như nhau, sao ngươi lại nhìn ta. . ."
Lồng ngực Hỉ Mi khó chịu đến hoảng, nàng có trực giác nếu nói thêm với La Tú nàng sẽ phải nghe được điều nàng tuyệt không muốn nghe. Những thứ đó có thể khiến nàng điên loạn hơn so với nỗi đau nàng từng mất mát. Nàng không phải thẹn quá thành giận mà chỉ là sợ hãi mà thôi. Nàng cúi đầu, lại càng cảm thấy trầm trọng hơn. Mà ngẩng đầu sẽ nhìn thấy La Tú bi thiết, nàng cảm thấy chướng mắt.
"Ta chỉ hỏi ngươi, mặt nạ, vì sao ngươi có?"
La Tú làm như cười cười, lại so với khóc còn khó coi hơn: "Nói đến, ngươi còn thảm hơn ta. Dù sao ta vẫn còn nữ nhi, mà ngươi, sinh ra còn chưa được nhìn."
Lời này vừa dứt, không thể nghi ngờ chính là giáng sét vào Hỉ Mi. Trong nháy mắt, sắc mặt của nàng còn khó coi hơn La Tú. Hai người như đang đấu xem ai đau khổ hơn. Cho dù ngốc đến mấy, Hỉ Mi cũng đã nghe ra ý ngôn tại ngoại của La Tú. Trong đầu nàng trống rỗng, không có gì tồn tại, kể cả câu hỏi của mình cũng không nghe được.
"Ngươi muốn nói. . . đây có quan hệ... với Âm Cố..?"
Nữ tử đối diện nở nụ cười, lại mở miệng nói gì đó. Hỉ Mi lắc đầu, lại không dừng được tiếng vang 'ầm ầm' trong đầu. Cả người như bị nhốt lại nơi nào đó ấm lạnh không biết, hỉ giận vô cảm.
"Này, này..." La Tú lay Hỉ Mi vài cái, đáy lòng hiện lên ý cười khuây khoả. Ai nói báo thù nhất định phải giết người, nàng có phương pháp tốt hơn. Chết, căn bản không tính là gì. Sống không bằng chết mới là chuyện thống khổ nhất thế gian.
Cái gọi là tín nhiệm, cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy. Nếu là vui, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu bị nước mắt làm ướt, từ từ nó sẽ lan ra, thủng, sẽ khó coi.
Nữ nhân Cố Âm Âm coi trọng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Ta chờ lâu như vậy, thậm chí đã nghĩ mất cơ hội rồi. Nhưng không. Kết quả chính là ta muốn ngươi sống không bằng chết!
Thiếu chút nữa ngất qua đi, Hỉ Mi bị La Tú làm tỉnh. Nàng phát hiện mình môi mình khô ráp, sức lực từ từ tiêu thất đi, ước chừng chỉ một lát nữa sẽ chỉ còn lại một cái xác.
Muốn thiêu hủy một người, củi lửa luôn không đủ. Vì thế La Tú tiếp tục châm: "Nhưng có một điều ngươi lời hơn ta. Trượng phu của ta, nàng giết. Mà trượng phu của ngươi, lại còn sống."
Hỉ Mi đờ đẫn nghe, vẫn không nhúc nhích.
La Tú cũng không quản. Âm mưu của nàng đã chuẩn bị sẵn, đã luyện tập nhiều lần, gần như gạt luôn chính bản thân. Lệ rơi nhiều như vậy, khổ tâm như vậy thì sao có thể không đạt được mục đích?
"Việt cô nương, ta chỉ là không đành lòng, " La Tú nhẹ nhàng cầm tay Hỉ Mi, "lại không cam lòng."
"Ta biết nàng sớm hơn ngươi, nhưng lúc đó ta đã gả đi. Ngươi ở với nàng hẳn đã biết, ở trong mắt nàng nữ nhân phải đáng yêu hơn nam nhân. Võ công nàng cao cường, luôn thích bảo vệ người khác. Ta và ngươi đều không biết võ không phải đã chứng minh được điểm này sao."
"Nàng dây dưa với ta, tuy ta cũng có chút thích nàng, nhưng... ta đã thành gia. Và còn đang mang thai. Nàng hết sức tức giận. Cuối cùng nàng giết trượng phụ trước mặt ta. . ." Mặt La Tú tái nhợt, thần sắc u ám, tay phát run, "Ngươi có hiểu tình cảnh lúc đó không? Ta mang thai mười tháng bị nàng dọa như vậy, đã động thai khí. Nhưng nàng vẫn đang giận, ngay cả ta cũng muốn giết. . ."
"Sau đó, vẫn là ta đau khổ cầu xin, nàng mới buông tha. Nhưng. . ." La Tú nghẹn ngào, "nàng bắt ta sinh con ngay trước mặt nàng..."
"Những tuyệt vọng, những thứ khó gánh nỗi vì sao phải xảy ra trên người của ta? Ta hận nàng!" La Tú xiết chặt tay Hỉ Mi, oán hận vô cùng.
La Tú chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được sát thủ mình mua đến giết trượng phu. Khi đó Cố Âm Âm hắc y, thần sắc lạnh lùng, trong tay chỉ có một chủy thủ, nhưng giống như sẽ lấy luôn mạng của nàng. Nàng rất sợ chết. Nàng còn những ngày tháng tốt đẹp đang chờ thì sao có thể chết một cách khó hiểu như thế? Cho nên nàng phải cầu xin, liều mạng cầu xin. Thậm chí còn dùng đứa con trong bụng cầu xin tha mạng. Lúc ấy nàng không biết người động thủ chính là Cố Âm Âm, cũng không ngờ tới Cố Âm Âm chỉ lạnh lùng nhìn nàng lâm bồn sinh ra đứa nhỏ. Sau đó phiêu nhiên rời đi. Đây là điều vô cùng nhục nhã!
Về sau tình nhân của nàng bị giết, nàng mới chính thức phát điên. Mà muốn biết ai động thủ quá khó khăn, đến khi tra ra được thì đã qua lâu. Sau đó, nàng mời các cao thủ, bọn họ mang tin tức về cho nàng.
Cố Âm Âm thường xuyên ở cùng với một thai phụ, xem ra quan hệ mật thiết.
Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, nỗi hận dâng lên, lệnh cho cao thủ kia cảnh cáo một chút. Không ngờ thai nhi không bảo trụ được, còn bị bỏ rơi đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng Cố Âm Âm vẫn ở bên cạnh cô gái này. Rất kỳ quái, nàng cảm thấy như thế. Xuất phát từ trực giác, nàng cho rằng quan hệ hai người rất không bình thường. Nên đến khi nàng biết được hai người có quan hệ trái luân thường, nàng đã cảm tạ trời xanh cho nàng một cơ hội tuyệt hảo như vậy. Hai nữ tử cũng có thể ở trên giường sầu triền miên, nghe được tin tức này, La Tú vừa ghê tởm lại vừa hưng phấn.
Cho nên mới nói không người nào là toàn vẹn. Mỗi người đều có khuyết điểm cả. Chỉ cần ngươi giỏi lợi dụng là được rồi. Mà khuyết điểm của Cố Âm Âm chính là Việt Hỉ Mi.
Việt Hỉ Mi càng đau, đồng nghĩa Cố Âm Âm càng đau. Nếu Việt Hỉ Mi thù hận Cố Âm Âm mà bỏ đi, thì chính là chuyện tình tuyệt diệu nhất thế gian.
Không ai biết La Tú tiêu phí bao nhiêu tâm lực và ẩn nhẫn đối phó Cố Âm Âm, mà nàng, không có cơ hội. Phải có ai đó giúp đỡ mới được. Kẻ si tình là kẻ sơ hở nhiều nhất, và Cố Phi chính