Lúc hai người trở về Phúc Để thì cũng đã khuya, sau khi Hiểu Hiểu lái xe
vào và đậu dưới hầm xong xuôi, vào thanh máy VIP, cô quẹt thẻ, cửa thang máy đóng lại, chầm chậm đi lên.
Trong thang máy, Hiểu Hiểu hỏi: “Nếp vẫn còn ở nhà tôi, anh có muốn đón về không?”
Ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt Khang Hi vẫn chưa phai, đôi mắt nhìn cô vẫn ấm áp như ngày xuân.
“Không cần, để nó ở chỗ em đi, bầu bạn với Vừng.”
Về chuyện này thì cô tỏ ra rất đồng ý. Sau một tháng chung sống, tình cảm
giữa Nếp và Vừng bật ngờ tăng hẳn, ngày nào cũng quấn nhau, Vừng đi đâu, Nếp sẽ theo đó.
Đương nhiên, chuyện này không phải không có nguyên nhân.
Để Nếp được vận động nhiều hơn, lúc đến đội đặc cảnh cô cũng mang nó theo, khi huấn luyện đám người mới sẽ giao Nếp cho đội huấn luyện chó cảnh
sát.
Nếp sống an nhàn sung sướng thành quen, không chịu nổi gian khổ, nằm rạp
trên đất không chịu động đậy, có làm gì nó cũng không chịu luyện tập.
Thấy tính nó bướng, cô bỏ đói mấy bữa, ngoại trừ gặm xương để vệ sinh
răng thì không cho ăn gì. Nếp đói đến mức nghĩ mọi cách để giành đồ ăn
của Vừng, thừa dịp cô không chú ý, đẩy ngã cái máy trút thức ăn.
Cái tính ngang bướng của con chó này, chỉ muốn tìm chổi lông gà quất một
trận cho chừa mà thôi, thế nhưng cô yêu chó, không ra tay được.
Có điều, cho dù có ngang bướng thế nào thì cũng không thể coi thường sức
khỏe, cô rất dứt khoát, làm đến cùng, giấu máy trút đồ ăn đi, khi Vừng
ăn cơm thì Nếp bị nhốt ngoài ban công. Chưa tới hai ngày sau, nó chịu
thua, ngoan ngoãn đi đến lớp huấn luyện.
Có lẽ vì tính cách bẩm sinh của loài chó mà sau khi chơi với đội cảnh
khuyển, Nếp lanh lẹ hẳn lên. Trên đuổi dưới nhảy, chẳng biết giống tính
của ai, nó lại đi bắt nạt những con cảnh khuyển khác. Chó nghiệp vụ được huấn luyện rất nghiêm, không có tính đùa giỡn lung tung, thế nên nó
càng nghịch ngợm cà rỡn. Ngang ngược đến nỗi cuối cùng lại chọc giận một chú chó cảnh sát mới tới khác.
Ban đầu nó cũng gầm gừ nhe răng hung dữ lắm, thế nhưng con người ta được
học tấn công từ hồi còn non, trình độ đánh tay không thuộc hàng cao thủ, sao Nếp thắng nổi? Con chó cảnh sát kia tên là Hắc Hổ, được luyện cắn
yết hầu nhiều nhất, thế nên nhào tới ngay cổ họng Nếp. Nếp sợ đến mức
cong đuôi, kêu rú hoảng sợ liên tục, đến khi người huấn luyện chó phát
hiện ra thì đã không kịp.
Khi mạng sống như chỉ mành treo chuông thì Vừng xông tới, cắn xé Hắc Hổ túi bụi. Nó cũng xuất thân từ chó cảnh sát, tuy đã giải ngũ nhưng Hiểu Hiểu chưa bao giờ xao nhãng việc huấn luyện thể năng cho, cộng thêm kinh
nghiệm ra trận giết địch phong phú hơn con chó kia. Như đã được nâng
cấp, trong nháy mắt, Vừng đã đè được Hắc Hổ dưới vuốt, thoi thóp ngắc
ngoải.
Màn anh hùng cứu mỹ nhân này đã khiến Nếp hoàn toàn thần phục, thành tùy
tùng của Vừng, ăn cơm không dám cướp, ổ của Vừng cũng không giành, suốt
ngày lẽo đẽo đi theo.
Nghĩ đến đó, Hiểu Hiểu che miệng cười trộm mấy tiếng, cô thấy Nếp có nhiều điểm rất giống Khang Hi.
“Em cười trộm chuyện gì? Đừng cười một mình, kể tôi nghe xem nào.”
Anh nhìn nụ cười tủm tỉm của cô, độ cong khóe miệng hoàn hảo như mảnh trăng non, mắt trong veo tựa hồ nước sâu, sáng ngời, sóng mắt dịu dàng. Hai
má lúm đồng tiền sâu hoắm cũng như biết cười, khiến khuôn mặt ai kia ửng hồng, Một cười thành quách ngả nghiêng, cười thêm lần nữa nước liền lung lay (*), hẳn đó là câu thơ nói về người như cô.
(*) Lấy ý từ hai câu thơ Giai nhân ca của Lý Hiên Niên, không rõ tên người
dịch. Trong đoạn truyện này, tác giả cố tình đổi chữ ‘ngoái nhìn’ thành
chữ ‘cười’ để miêu tả nụ cười xinh đẹp của Hiểu Hiểu.
Cô ngưng cười, kể ngắn gọn câu chuyện của Nếp và Vừng cho anh nghe một lần.
Nghe xong, anh khẽ nhíu mày, không đồng ý lắm: “Em thấy Nếp giống tôi?”
“Không giống à?” Khóe miệng của cô lại kéo thành một độ cong rất xinh, “Chiếm
chỗ người khác, ngang ngược, thích đùa giỡn, lại còn nhạy cảm với ăn
uống nữa.”
Anh biết nấu cơm như vậy thì chắc chắn sẽ rất coi trọng, rất nhạy cảm trong chuyện ăn uống rồi.
Cô nói như vậy, anh không thừa nhận cũng không được.
Có điều, Khang Hi cương quyết thể hiện rằng mình không phải người dễ bắt nạt.
Hai người cười cười nói nói, thang máy lên đến tầng 12, chúc nhau ngủ ngon xong mỗi người tự về nhà mình.
Hiểu Hiểu vừa về nhà không lâu thì bỗng nhiên chuông cửa bỗng vang lên.
Khang Hi đứng trước cửa, mặt mày lo lắng, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Không mang thẻ từ theo.”
“Hả?”
Anh nói tiếp: “Chắc là lúc thay đồ khi xuống máy bay, đã bỏ quên thẻ từ trong túi.”
“Vậy anh gọi cho bạn mình mau đi, bảo bọn họ đưa tới.”
“Vô ích thôi!” Anh ôm trán, nhìn qua có vẻ rất chán nản, “Một tháng vừa rồi tôi đi quay phim, bọn họ cũng phải tất bật cùng., thế nên tôi đã cho
bọn họ nghỉ luôn một tuần. Ban nãy vừa nhận điện thoại báo rằng rủ nhau
đi Boracay (*) chơi rồi.”
(*) Một đảo ở Malaysia.
Nếu là một tiểu khu bình thường thì khi không mang chìa khóa, chỉ cần tìm
một thợ sửa khóa để mở cửa, muốn đổi khóa cũng dễ dàng. Phúc Để dùng cửa từ, không có ổ khóa, mở cửa nhờ bộ phận cảm ứng trên cửa và thẻ từ, như thẻ mở cửa phòng dùng trong khách sạn, có điều tinh vi hơn. Trong thẻ
có lưu thông tin của chủ hộ, mất rồi có thể làm lại, nhưng cần có thời
gian. Sau khi báo mất với phòng quản lý chung cư thì cũng phải hai ba
ngày tới mới có thể nhận được thẻ.
Thế nên, trên thẻ từ có dòng ghi chú để cảnh báo: Xin đừng quên theo hoặc đánh rơi.
Tuy nhiên, thi thoảng vẫn sẽ có những người vô tâm sơ ý, phòng quản lý luôn chuẩn bị thẻ đa năng. Chỉ là giờ này thì đã tan làm từ lâu, nhanh nhất
cũng phải đợi tới 9 giờ sáng mai mới có.
“Ban đầu tôi định tới khách sạn…”
Với khuôn mặt này của anh, nếu như đến khách sạn thì chắc chắn ngày hôm sẽ có scandal ngay.
Hiểu Hiểu thở dài, lách người qua một bên để nhường đường cho anh, “Vào đi!”
Khang Hi không hề khách khí, sải chân bước thẳng vào, giơ tay chữ V ngay sau lưng cô.
Ba cặp mắt ở sau nhìn thấy rất rõ, theo thứ tự lần lượt gồm có Kế Hiếu Nam, Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo.
Sau khi đóng cửa, ba người vội vàng chạy ra, như lời Vạn Tuế Gia nói ban
nãy thì trong vòng một tuần này, bọn họ không được xuất hiện trong tầm
mắt của anh.
Lúc chạy đi, nghe Cảnh Bất Mị hỏi, “Cách làm của cậu có tin được không vậy?”
“Chắc mà, tôi đảm bảo trong vòng một tuần, đừng hòng mở được cái cửa kia ra.” Người trả lời là Kế Hiếu Nam.
Mấy chuyện này chỉ là trò vặt với hắn thôi.
Đến cửa thang máy, đột nhiên Kế Hiếu Nam lại nói: “Mấy nói xem, tôi có nên giảm cân một chút không?”
Vệ Bảo: “Để làm gì?”
“Làm phù rể!”
“…”
Thôi kệ, không phải không có khả năng.
Ba người lại đưa mắt liếc về nhà Hiểu Hiểu, chúc Vạn Tuế Gia có một tuần vui vẻ chứ sao.
***
Hiểu Hiểu lấy chăn mền cho phòng ngủ phụ từ tủ quần áo ra, giao cho Khang
Hi, “Tối nay anh ngủ trong phòng ngủ phụ, chăn gối đều là mới cả.”
Vì An Hủy và Cảnh Táp thường xuyên qua đây ngủ nên cô mua rất nhiều chăn đơn và vỏ gối để chuẩn bị sẵn.
“Không cần đâu, tôi ngủ ở salon là được rồi.” Anh nhận chăn, độ cong ở khóe miệng suýt nữa đã phá được kỷ lục Guinness.
Tiếc thay, Hiểu Hiểu đang bận rộn giúp anh dọn giường, hoàn toàn không nhận ra.
“Anh muốn cong mình ngủ như tôm thì tôi cũng không ngại, chỉ sợ sáng ngày mai anh không ngồi thẳng thắt lưng được thôi.”
Ghế salon không dài bằng người anh, nhất định không thể ngủ ngon.
“Được rồi, vậy tôi ngủ trong phòng cho khách.” Khang Hi đặt chăn xuống giường.
“Có bàn chải đánh răng mới, còn ly súc miệng thì anh vào bếp tìm một chén trà để thay vậy.”
“Được!” Bây giờ cô nói cái gì cũng ‘được’ hết.
Cô liếc mắt nhìn đôi dép trên chân anh, xem ra dép thì không cần quan tâm.
Một lát sau, Hiểu Hiểu lại nghĩ đến chuyện tắm rửa thế nào? Cô không có quần áo sạch cho đàn ông.
Thôi kệ, giúp người giúp cho trót, tiễn phật tận trời tây.
“Ngoài cửa có siêu thị 24h, anh có muốn tôi mua giúp…” Cô xấu hổ không mở miệng nói được từ ‘quần lót’ này.
“Quần lót à!” Còn Khang Hi thì tỉnh bơ, mặt không đỏ, tim đập không nhanh.
Thật ra anh đã chuẩn bị mấy món này xong xuôi cả, vật dùng qua đêm đều có đủ, chỉ là bây giờ không phải lúc.
Cô gật đầu, đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, mặt cũng đỏ ửng.
“Vậy nhờ em!” Anh nhanh nhẹn đáp lời.
“Kích trước?”
“XL!”
Cô ghi nhớ, lại hỏi tiếp: “Kiểu dáng?”
Anh đưa mắt nhìn cô, cười khà khà rồi nói: “Em thấy được là đủ rồi!”
Sớm muộn gì cũng là việc của cô, bây giờ luyện tập trước một chút, cảm giác này sướng tê người ấy chứ.
Còn Hiểu Hiểu thì lại thầm gào thét trong lòng: Cái gì mà Em thấy được là đủ rồi? Sao cô lại biết anh thích kiểu gì cho được?
Không còn cách nào khác, phải hỏi kỹ hơn: “Quần bốn góc, hay là… tam giác?”
“Tôi thích tam giác, nhưng nếu em thấy quần bốn góc…”
Cô chụp lấy gối rồi quăng thẳng vào mặt Khang Hi, tại sao lúc nào cũng
không biết xấu hổ, không biết ngượng gì thế này, “Thôi đi, đừng nói nhảm nữa!”
Khang Hi chụp lấy gối, nụ cười trên mặt vẫn không phai, như mèo vừa cắp được cá, “Tam giác, tốt nhất là loại có bọc đầu.”
Loại bọc đầu có thể thể hiện ‘đường cong’ hoàn mỹ của anh trước mặt cô. Lộ ‘hàng đẹp’ mà, anh không ngại.
Khoe mẽ!
Đấy là đánh giá của Hiểu Hiểu sau khi tổng kết!
***
Ba giờ sáng, mọi vật đều chìm trong im lặng, ánh trăng mờ nhạt, tất cả
đang say giấc nhưng Khang Hi lại chẳng buồn ngủ chút nào, đối với một
con chuột vừa rơi vào lu gạo, ngủ là một chuyện cực kì xa xỉ.
Anh là con chuột, còn nhà Hiểu Hiểu là lu gạo.
Tiếc thay, tạm thời không thể ‘ăn’ được gạo trong hang, nhiều nhất chỉ ngửi mùi chút thôi.
Khang Hi nhắm chặt mắt, ép mình đi ngủ, thế nhưng cái giường dưới thân như
mọc đinh, khiến anh cứ trằn trọc lăn qua lộn lại, cuối cùng đành ngồi
dậy.
Bây giờ mà nghĩ ngợi lung tung là hỏng nhất, vì dễ sinh ra những kích động
không cần thiết. Nhưng càng vậy thì trong đầu lại tràn ngập những cảnh
lung tung, suy nghĩ viển vông không thể khống chế… Khi ngủ, Hiểu Hiểu
trông thế nào?
Bất chợt, nhớ tới vùng eo mềm mại trắng nõn và cơ bụng thẳng băng không có
chút mỡ thừa của cô, ngay lập tức có một dòng nước lan khắp người, chạy
thẳng tới ót khiến Khang Hi giật mình tỉnh lại, sau đó bò xuống bằng cả
hai tay hai chân.
Khang Hi tự nhủ với mình, dù bây giờ thời tiết ấm áp nhưng tối lạnh lắm, để
cảm ơn khi được cho ngủ nhờ, anh phải đi xác nhận xem cô có đắp kín chăn không. Phụ nữ dễ bị cảm lạnh mà.
Lý do đường đường chính chính và ảo tưởng ngày càng rõ nét trong đầu đã
trở thành động lực thúc đẩy hữu hiệu nhất, đẩy anh ra khỏi phòng.
Phòng khách hơi tối, nhất thời Khang Hi không tìm được phương hướng, nhưng
bất ngờ thấy một khe sáng, lặng lẽ lọt ra từ khe hở dưới cửa thư phòng.
Anh nhíu mày, sinh nghi, đưa mắt nhìn lén vào phòng ngủ chính, cửa phòng mở toang không chút phòng bị, đây không phải phong cách của Hiểu Hiểu.
Đã trễ thế này rồi, cô còn ở thư phòng làm gì?
Khang Hi đi tới trước cửa thư phòng, nghiêng tai lắng nghe. Bên trong rất yên tĩnh, thi thoảng lại nghe thấy tiếng Hiểu Hiểu lẩm bẩm.
“Nạn nhân đầu tiên 50 tuổi, đàn ông, phó hiệu trưởng trường đại học Khôn
Hoa, nguyên nhân tử vong: Bị cắt bộ phận sinh dục, mất máu quá nhiều mà
chết. Người chết thứ hai 48 tuổi, đàn ông, giáo sư khoa hóa của đại học
Thần Quang, nguyên nhân tử vong: Bị axit clohydric ăn mòn dẫn đến mất
mạng. Người thứ ba 48 tuổi, giáo sư khoa nhiếp ảnh trường đại học truyền thông Dục Anh, nguyên nhân tử vong:…”
Dù giọng nói cô nhỏ nhẹ êm tai dễ nghe là vậy, thế nhưng Khang Hi vừa nghe nguyên nhân cái chết của người thứ nhất mà thấy da đầu tê rần. Chết
kiểu này, người đàn ông nào nghe cũng thấy không dễ chịu nổi.
Đột nhiên anh cảm thấy rất cảm kích câu nói của Cảnh Táp ‘Không có không biến thái, chỉ có biến thái hơn’.
Thế nhưng cho dù biến thái thì không thể không ngủ, vậy mà hơn nửa đêm rồi cô vẫn còn làm việc?
Anh nên khen cô một câu chuyên nghiệp quá? Hay đá văng cửa rồi lý luận với
cô về tầm quan trọng của giấc ngủ? Anh quả quyết chọn cách thứ hai, thế
nhưng đá văng cửa là một hành động thô lỗ, không phù hợp với quy tắc cử
xử của anh.
Khang Hi cong ngón tay, khẽ gõ cửa.
Màn đêm yên tĩnh, tiếng vang ‘cộp cộp!’ trở nên nổi bật cực kỳ, Nếp và Vừng đang ngủ say trong góc bị đánh
thức. Trong bóng tối, bốn con mắt lóe ánh sáng xanh lục đưa mắt nhìn
anh, làm như thể muốn đi tới đây.
Khang Hi thở dài một hơi, hai con chó trở về ổ, thè cái lưỡi to, không làm ầm lên, tiếp tục ngoan ngoãn vùi mình trên đệm.
Mãi lúc lâu sau mới có tiếng đáp của Hiểu Hiểu truyền ra từ bên trong: “Come in!”
Anh nhíu mày, sao lại nói tiếng Anh? Thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, thuận thế mở cửa phòng.
Trong thư phòng, ánh đèn vừa sáng rõ vừa nhu hòa, Hiểu Hiểu ngồi xếp bằng
trên đất, mặc một chiếc áo thun quá khổ, cổ áo hơi rộng, lệch qua một
bên lộ vai phải trắng nõn. Cô có mặc một chiếc quần thể thao ngắn dưới
áo thun, có điều vì đang ngồi xếp bằng nên chỉ thấy đôi chân thon dài
xinh đẹp. Dù mặc áo rộng, nhưng đường cong trên cơ thể cô vẫn có thể
khiến đàn ông hưng phấn như thường.
Dưới ánh đèn, nhìn qua, trông gò má Hiểu Hiểu rất mềm mại trơn bóng, khiến
Khang Hi có một kích thích muốn được chạm vào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn
chỉ chừng một bàn tay lại đeo một gọng kính đen màu to thật to, cùng mái tóc được cột đuôi ngựa sau gáy, trông cô như một nữ sinh viên trong
sáng.
Trước mặt Hiểu Hiểu là một tấm bảng lớn màu trắng, trên bảng dán đầy các loại tài liệu và ảnh chụp. Vì góc nhìn nên Khang Hi không thấy rõ ảnh chụp
lắm, nhưng căn cứ vào những lời cô nói về nguyên nhân cái chết, anh chắc chắn những hình này không đẹp đẽ gì.
Trên mặt đất cũng bày đủ tranh ảnh và tin tức
được tin ra giấy A4, Hiểu Hiểu đang cắn bút suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới người tiến vào mà lại
đưa cho anh một cái ly.
“Bob, a cuppa joe!” Bob, cho tôi một ly café!
Khuôn mặt của Khang Hi thay đổi hoàn toàn, lập tức bị kéo dài, trông như một con vật có đủ bốn chân nào đó – ngựa.
Tuy rằng tiếng Anh của cô mang đậm khẩu ngữ, là cách nói của người Mỹ bản
địa, thế nhưng anh nghe vẫn hiểu. Ba Khang Hi là cơ trưởng, chị gái lại
là người làm trong ngành hàng không, tiếng Anh là ngôn ngữ quen thuộc
thứ hai trong nhà.
Cô đang tập trung suy nghĩ, hoàn toàn quên mất rằng mình đã không còn ở
FBI từ lâu, lời nói việc làm đều từ thói quen lâu năm mà ra.
Như bình thường, Bob sẽ hỏi cô một cách rất chuyên nghiệp rằng? “Americano? Flat white? Con Panna?” (* Tên những loại café của Mỹ.)
Đây là ba loại café cô thường uống nhất, vì đang lúc phá án nên toàn là loại café không đường.
Câu trả lời cô chờ đợi không quen thuộc như bình thường mà lại một câu hỏi lạnh buốt: “Who is Bob?”
Cô ngoảnh đầu lại theo bản năng, Khang Hi đang đứng thẳng người ngay trước cửa, mặt mày vừa chua vừa thối như một đứa bé không được kẹo. Vì hàng
hóa trong siêu thị khá hạn chế nên cô không mua được một bộ đồ ngủ vừa
với anh, chọn loại bằng vải cotton bình thường, màu sắc và mẫu áo đều
hơi quê mùa, thế ấy Khang Hi mặc vào lại đầy vẻ bá đạo và độc tài. Chẳng qua vì quần ngắn quá, anh cứ thế mà mặc vào nên trông như quần lửng,
nhìn thấy, không khỏi hơi buồn cười.
Khóe miệng Hiểu Hiểu cong lên: “Sao anh lại dậy rồi?”
Còn anh vẫn xoắn xuýt vì câu hỏi ban nãy: “Who is Bob?” Phát âm rất chuẩn, hoàn toàn không nhận ra giọng địa phương ban đầu.
Bob là một cái tên rất bình thường ở Mỹ, phần lớn dùng cho đàn ông. Nửa đêm không ngủ mà phá án thì cũng thôi, vậy mà còn nhớ tới người đàn ông
khác, không phải muốn anh thêm ấm ức sao?
Nháy mắt, niềm vui khi được té vào lu gạo nay đã bị át đi hoàn toàn vị chua vừa bốc lên.
Hiểu Hiểu đặt ly xuống đất, nghi ngờ không biết, hình như giọng nói kia hơi chua?
“Cậu ta là đồng nghiệp trước đây của tôi.” Cô không giấu giếm, vì đây là sự thật.
Bob là thành viên trong tổ phân tích tội phạm, từng là cấp dưới của cô. Cha mẹ cậu ta mở một tiệm café rất nổi tiếng, bản thân cậu ta cũng biết pha café, thế nên mỗi khi cô suy nghĩ về vụ án thì café của cậu ta là một
thứ rất cần thiết.
“Chỉ là đồng nghiệp?” Anh đang rất nghi ngờ rằng Bob là người chồng chưa cưới đáng ghét của cô.
“Đúng vậy, có gì không?”
Không có bi thương, không có hoài niệm, chỉ là một câu trần thuật rất bình
tĩnh, khiến lồng ngực đang bốc men chua của Khang Hi dần trở nên bình
tĩnh. Đột nhiên lại cảm thấy giận bản thân, biểu hiện vừa rồi quá không
thích hợp, mấy chuyện nổi máu ghen thế này, để trong lòng thôi mới tốt,
không nên để Hiểu Hiểu biết.
Khang Hi hắng giọng, điều chỉnh tâm tình, “Đã khuya thế này rồi, sao em không ngủ?”
Hiểu Hiểu chỉ vào tấm bảng trắng, “Tôi đang làm việc.”
“Đã ba giờ sáng rồi, em có cần phải liều mạng vậy không?” Anh đi tới, định đưa cô về phòng ngủ.
Đột nhiên cô đưa tay, hướng lòng bàn tay về phía anh, “Dừng! Không được bước tới nữa!”
Bước chân vừa định đi tới của anh dừng lại giữa không trung, “Sao vậy?”
Cô đứng dậy, che phía trước anh, “Cảnh sát phá án, người không phận sự miễn xen vào!”
Người không phận sự?
Anh mà là người không phận sự à, có chết anh cũng không chịu nhận, “Em cũng không phải cảnh sát, em là huấn luyện viên võ thuật.”
Hiểu Hiểu lười lý luận với Khang Hi, đẩy thẳng anh ra ngoài, “Anh đi ngủ đi, đừng quên mình là đại minh tinh, không được có quầng thâm.”
Khang Hi bị cô đẩy thẳng ra sau, bất ngờ nhìn thấy một lọ thuốc an thần bổ
não – chuyên trị mất ngủ, được giấu rất kỹ, nhưng ở góc của anh thì vừa
ngay đúng tầm mắt.
Sau khi biết quá khứ của cô, Khang Hi đã nghiên cứu về các triệu chứng của
bệnh PTSD rất cẩn thận. Một, hòng tránh làm những chuyện kích thích cô,
khiến tình trạng bệnh chuyển biến xấu. Hai là vì anh muốn tìm một phương pháp chữa trị cho Hiểu Hiểu. Mất ngủ là một trong những triệu chứng của PTSD, thế nhưng Hiểu Hiểu tỏ ra rất có tinh thần, hoàn toàn không có
biểu hiện mà một người bị mất ngủ thời gian dài phải có.
Lẽ nào anh đã sai?
Anh giữ chặt vai cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, hỏi: “Hiểu Hiểu, có phải em bị mất ngủ hay không?”
Quả nhiên, tầm mắt Hiểu Hiểu có phần do dự, không nhìn thẳng vào mắt anh, “Không có!”
Lời nói thì chắc như đinh đóng cột, thế nhưng tầm mắt kia đã hoàn toàn bán đứng chủ nhân.
Ngay lập tức, anh giận đến mức phun lửa, người phụ nữ này hoàn toàn không
biết tự chăm sóc cho mình. Khang Hi quyết định không nói những lời thừa
thải với cô nữa, trực tiếp động tay động chân.
“Á!” Sau khi Hiểu Hiểu bật một tiếng hoảng sợ thì đã bị anh bế ngang người, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”
Cô dùng hết sức để đẩy anh, đuôi tóc phất qua mặt Khang Hi, mái tóc đen
nhánh bóng mượt. Khẽ hít vào một hơi, một mùi hương thoang thoảng xộc
thẳng vào mũi, khiến tay anh hơi run lên.
“Ngoan nào!” Anh trừng cô, thế nhưng giọng nói lại dịu dàng như một cọng lông vũ.
“Anh đang làm phiền công việc của tôi!” Hiểu Hiểu đánh anh, sau khi đánh mấy cái mới giật mình nhận ra rằng mình chưa bao giờ có ý định động võ với
Khang Hi. Điều này khiến cô hơi sững sờ.
“Công việc thì làm ban ngày, buổi tối dùng để ngủ.”
Cô không thích có người xen vào cuộc sống của mình, lập tức nổi giận,
quăng ngay nguyên nhân vì sao mình lại không động võ với Khang Hi ra sau đầu.
“Tôi chưa muốn ngủ.” Cô trợn mắt nhìn.
“Hiểu Hiểu, mất ngủ là một loại bệnh!” Anh muốn cô hiểu một điều, sức khỏe không phải chuyện đùa.
“Tôi không bị mất ngủ!” Hiểu Hiểu khăng khăng không chịu thừa nhận.
Khang Hi không đối cứng với cô, đổi sang một lý do thoái thác khác, bảo:
“Được rồi, em không mất ngủ, tôi mới bị mất ngủ, chúng ta chỉ tham khảo
tầm quan trọng của làm việc và nghỉ ngơi đối với sức khỏe thôi.”
Cô không phản bác được, chẳng còn cách nào khác hơn là dùng sức đấm anh mấy cái nữa.
Khang Hi ôm cô bước ra thư phòng, bế Hiểu Hiểu đến phòng ngủ của cô. Vốn định ném thẳng cô lên giường, thế nhưng cúi đầu nhìn lại thì anh không còn
bình tĩnh được nữa. Vì đang tức giận nên bờ môi đỏ mọng của Hiểu Hiểu
run run, như trái anh đào chín mọng chỉ chờ người đưa tay hái. Con ngươi đen láy tóe lửa vì tức giận, mang tới vẻ quyến rũ đến nhộn nhạo mà anh
chưa bao giờ được nhìn thấy, cứ như minh châu tỏa sáng, hào quang của mỹ ngọc. Chiếc giường vừa mềm mại vừa ấm áp kia chỉ gần trong gang tấc,
lúc này có một sức dụ dỗ cực kỳ dữ dội.
Anh cảm thấy ý chí của mình sắp vỡ vụn rồi, vội vàng lùi ra khỏi phòng!
“Anh đang làm gì vậy?” Ôm tới ôm lui thế này vui lắm chắc?
Cuối cùng, Khang Hi chọn ghế sofa trong phòng khách, sau khi ngồi xuống, vẫn ôm cô như cũ, để cô không thể không ngồi trên đùi của anh.
Lần đổi tư thế này khiến cô không được bình tĩnh, tư thế này quá mờ ám, tay cô dán lên ngực Khang Hi, nhiệt độ cơ thể của anh từ từ truyền vào lòng bàn tay.
Anh dịu dàng xoa đầu cô, khẽ khàng đè xuống lồng ngực của mình, “Trước đây tôi cũng thường mất ngủ…”
Cô ngẩng đầu dậy, rõ ràng không tin lời anh, “Nói bậy!”
“Hiểu Hiểu, không phải vừa nói rồi à, là tôi bị mất ngủ…” Khang Hi cười khì nhìn cô.
Hiểu Hiểu bị chặn lại, không phản đối được lời nào.
“Chúng ta thử một cách chữa chứng mất ngủ xem sao.”
“Đếm cừu à?” Có thể thấy cô đã từng làm vậy.
“Lúc em bị mất ngủ, đếm cừu bằng tiếng Anh hay tiếng Trung?”
“Tiếng Trung, có gì không đúng à?”
Sau khi về nước cô mới bắt đầu bị mất ngủ, khi ấy Hiểu Hiểu đang ép mình dùng tiếng Trung, đương nhiên sẽ dùng chữ ‘cừu’!
“Đây là cách người phương Tây nghĩ ra, chỉ là người phương Tây dùng cách đếm cừu để thôi miên, lợi dụng tiềm thức mà thôi!”
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì, thì ra Khang Hi đã nghiên cứu kỹ rồi.
“Em xem, ‘cừu’ trong tiếng Anh là sheep, gần âm với sleep, thế nên đếm cừu
thật ra là đang tự nói với mình: Ngủ đi! Ngủ đi! Còn cừu trong tiếng
Trung và ngủ không hề đồng âm với nhau, thế nên dù em có đếm thế nào
cũng vô dụng.”
Cô khẽ run lên, nghe anh nói như vậy, bỗng thấy rất có lý.
“Vậy phải đếm cái gì?”
“Từ đồng âm nhất của ‘giấc ngủ’ trong tiếng Trung là ‘sủi cảo’, thế nên
theo đó mà làm, chúng ta nên đếm một bánh sủi cảo, hai bánh sủi cảo, ba
bánh sủi cảo…” (*)
(*) Trong tiếng Trung, phiên âm của ‘giấc ngủ’ là /shuìjiào/, còn ‘sủi cảo’ là /shuǐjiǎo’
Ngay lập tức, đầu Hiểu Hiểu toàn vạch đen, đập vào người anh một cái, “Toàn khua môi múa mép, chọc tôi!”
Đếm sủi cảo để ngủ gì chứ, rõ ràng càng đếm càng… đói thì có!
Nghĩ lại, cô bỗng cảm thấy tức cười, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, nhất thời, bao nhiêu tức giận đều bay biến.
Cô nhìn anh cười, phải thừa nhận rằng, trong cuộc đời hai mươi sáu năm qua của cô, chưa từng gặp một đàn ông nào giống anh cả, đặc biệt đến thế.
Sợi dây đàn căng lên trong lòng bất ngờ bị kích thích, gảy lênmột tiếng ‘thịch’, khiến cô bất ngờ giật nảy.
“Nếu sủi cảo vô dụng thì tôi còn một phương pháp riêng.”
Cô đang ngẩn ra không biết đáp lại thế nào, dây đàn trong lòng càng rung động mãnh liệt hơn.
Đến khi Hiểu Hiểu kịp nhận ra thì mặt cô đã dán chặt lên lồng ngực của
Khang Hi mất rồi. Nghe thấy tiếng tim đập âm vang, có lực của anh rất
rõ.
Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch…
Cứ mỗi lần nghe tim đập, thì trong lòng cô lại như có gì đó muốn tràn ra ngoài, rất ấm áp, lại có cảm giác rất an toàn.
Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch…
Hiểu Hiểu nhắm mắt, thầm đếm theo tiết tấu kia.
Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch…
Tiếng tim đập mạnh mẽ có lực khiến cô càng lúc càng yên tâm, yên tâm như thể đang được nằm trong nôi.
Khang Hi ngước đầu, vẻ mặt bình tĩnh mà yên lặng, khóe miệng kéo lên, nở nụ cười, – cô đang ngủ!
“Hiểu Hiểu, bây giờ tôi rất chắc chắn rằng, em thích tôi!”
Anh cúi đầu xuống, khuôn mặt tuấn tú từ từ tiến đến gần, hôn lên bờ môi
đang không hề phòng bị của cô một cách dịu dàng đến vô tận, dịu dàng gặm cắn, khẽ khàng mút vào, tựa như cô là một món bảo vật mà anh yêu quý,
trân trọng nhất trên đời.
“Dù chỉ một chút thôi…”