Lúc hai người quay lại Phúc Để thì nắng chiều chỉ còn chút hiu hắt cuối
cùng, như cá vẫy vùng trong biển lớn, thi thoảng tung mình khoe chiếc
vảy màu quả quýt. Đã sâm sẩm tối, dần không còn thấy được màu sắc gì, có vài ngôi sao nho nhỏ phát sáng yếu ớt, gió từ từ thổi tới từng trận mát rượi, mang hết bao nóng bức ban ngày, khiến người ta cảm thấy dễ chịu,
thoải mái vô cùng.
Vì đuổi theo cô nên Khang Hi quên mất phải gọi điện thoại cho quản lý, lỡ
mất thời gian, vẫn có nhà mà không thể về như trước. Hiểu Hiểu chẳng còn cách nào khác, đành phải để anh tiếp tục ngủ lại.
Ấy vậy mà Khang Hi đã hoàn toàn xem nhà cô như địa bàn của mình, không hề
khách khí, vừa về nhà đã đổi dép, vào phòng tắm, la hét đòi tắm. Người
anh dơ hầy, trông như vừa làm việc ở công trường xây dựng nào đó về, lại còn phảng phất mùi kỳ lạ, đúng là tổn hại hình tượng.
Tắm rửa xong, anh thoải mái nhẹ nhàng bước ra, trên mặt vẫn còn hơi nóng
sau khi tắm. Không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, dưỡng da có
nghề, mặt căng mướt.
Hiểu Hiểu thay một bộ quần áo ở nhà, trốn trong thư phòng, dùng bút dầu vẽ những ký hiệu chỉ có mình cô mới đọc được.
Anh thò đầu vào dò xét, “Tối nay muốn ăn gì?”
Cô cắn nắp bút, đáp qua loa: “Gì cũng được!” Rõ ràng tâm trí đang không đặt trong chuyện ăn uống.
Khang Hi cũng không hỏi nữa, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, chạy vào bếp nấu cơm tối.
Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, không nên làm món nhiều dầu mỡ, món gì dễ
tiêu hóa thì tốt hơn. Quét các công thức nấu ăn trong đầu một lượt, kết
hợp nguyên liệu có trong tủ lạnh, anh đã chọn được thực đơn. Đầu tiên
làm một ly chocolate nóng mang tới thư phòng, sau đó là mấy cái bánh bao trứng muối trắng tinh, đặc biệt lại được làm nho nhỏ, dễ dàng ăn nguyên một cái một lần. Đều được làm toàn bộ bằng tay, bằng tất cả tấm lòng.
Hiểu Hiểu bận rộn suy nghĩ về vụ án, bắt được cái gì thì cho vào miệng, hoàn toàn chẳng để tâm mình đang ăn gì, nhưng vị giác rất thành thật, thi
thoảng khiến cô phải lầm bầm hai chữ ‘Ngon quá’.
Khang Hi lại tiếp tục bận rộn trong bếp, vẻ mặt rất sung sướng, còn ngâm nga, rõ ràng đang cực kì hưởng thụ thú vui khi đàn ông nội trợ. Vừng và Nếp
ngồi chồm hổm đằng sau, phe phẩy đuôi to, mắt chăm chăm nhìn đống đồ ăn
ngon trên bàn bếp.
Xưa nay có câu Quân tử tránh xa nhà bếp, ý muốn nói: Việc nấu cơm là của đàn bà, không chỉ phải làm cho tốt mà
còn phải bưng bê bày biện, đàn ông chỉ cần ăn thôi là được.
Ấy nhưng anh lại nghĩ, đàn ông có mồm thì đàn bà cũng có miệng, đều cần
phải ăn. Vậy thì tại sao chỉ có phụ nữ nấu cơm, tại sao đàn ông lại
không thể xuống bếp? Phụ nữ của mình thì mình nuôi, chuyện này quá đỗi
dĩ nhiên.
Anh cầm chén gia vị, nêm nếm mặn nhạt, hài lòng gật đầu, tắt bếp, một nồi canh gà hầm nấm hương và bào ngư đã xong.
Hiểu Hiểu ra khỏi thư phòng, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, vừa ăn lót dạ rồi
nên không đói lắm, thế nhưng lại bị mùi thơm này quyến rũ không kiềm
được, đưa mắt nhìn Khang Hi trong bếp. Hình ảnh ấy đẹp như quảng cáo
trong TV, những thiết bị vốn tầm thường tạp nham trong bếp nháy mắt như
được biến thành hàng cao cấp.
Nói chung cũng vì hiệu ứng của ngôi sao đấy. Tin chắc rằng dù anh có quảng cáo sản phẩm nào thì nhất định cũng bán đắt cả thôi.
Khang Hi bưng canh gà tới bàn, bốn mặn một canh, có chay có mặn, màu sắc lại bắt mắt, “Đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, vừa qua tám giờ. Theo quy luật
sinh hoạt của cô, sau tám giờ thì hiếm khi ăn cái gì, thế nhưng chần chừ một lúc vẫn đi rửa tay.
“Uống canh trước đã.”
Vị canh thơm nồng, mùi thịt gà và bào ngư ngào ngạt. Từ tận đáy lòng, cô
thầm tán thưởng tài nấu nướng của anh, để anh ngủ lại cũng không phải
toàn chuyện xấu.
“Nguyên liệu này ở đâu vậy?” Cô không nhớ rằng tối qua mình có mua những thứ này.
“Tôi bảo Hải Lãng mang tới, cậu ấy rất biết cách chọn nguyên liệu.” Chỉ cần
anh dặn dò thì dù ngàn dặm xa xôi, Hải Lãng cũng mang tới thôi.
Anh đã ngâm bào ngư từ sáng sớm, thế nên cũng tiết kiệm được nhiều công sức.
Hiểu Hiểu nhớ Hải Lãng, đó là người bạn cùng trung học với anh, chủ cửa hàng ‘Vợ tôi thích ăn mặn’.
“Vậy anh còn xuống bếp à, để cậu ta nấu rồi giao luôn không được sao?” Không chỉ nhớ người mà cô còn nhớ tiệm cậu ta có dịch vụ giao hàng tận nơi.
Anh gắp một đũa bách hợp xào cần tây vào chén cô, ấm ức nói: “Em chê tôi nấu không ngon bằng cậu ta?”
Hiểu Hiểu vội vàng lắc đầu, “Tôi chỉ nghĩ không cần phiền phức vậy thôi.”
“Tôi không thấy phiền thì em phiền chỗ gì? Sao em lại cứ nhớ người khác
vậy.” Bữa cơm mà người phụ nữ này ăn là bao tâm huyết của anh đấy.
Lần này thì đến phiên cô trợn tròn mắt, thi thoảng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của anh, nghe thế nào lại cứ như đang ghen.
“Được rồi, anh không thấy phiền thì được.”
Quen với nhau lâu, cô đã học được một điều. Ấy chính là cứ xuôi theo ý anh, anh sẽ ngoan ngoãn như một chú cún thôi.
Phụt!
Y chang Nếp.
Khang Hi thấy cô bật cười, chẳng biết đang cười gì, chỉ thấy bên khóe môi lộ
hai cái má lúm trông như hoa nở, cũng không kiềm được mà cười theo.
Anh cười trông rất trong sáng, thản nhiên, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cười đến xán lạn, rực rỡ, chiếu lấp lánh, như có một sức quyến rũ đặc biệt khiến người ta không thể dời mắt, cứ nhìn anh thật lâu.
Mắt cô nhìn lâu không chớp, như thể đã quên hết trời trăng mà không hề hay biết.
Trong lòng Khang Hi thầm đắc ý. Cả người của anh đều là của em cơ mà, còn
nhìn chằm chằm như thế làm gì? Muốn cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên
môi quá đi thôi. Tiếc là với sự chậm tiêu của Hiểu Hiểu, nếu không phải
chính cô tự nhận ra mình đã thích anh thì tất cả đều vô dụng thôi.
Anh nở nụ cười mờ ám, định bụng chờ cô ngủ say rồi sẽ hôn cho thật đã.
Hai người ăn cơm xong, Hiểu Hiểu chủ động đòi rửa chén thì bị anh đẩy khỏi
bếp, rảnh rỗi không còn việc gì khác đành vào thư phòng, sắp xếp các tư
liệu lại một lượt, cảm thấy đã tiêu hóa xong thì mang quần áo sạch vào
phòng tắm.
Lúc đi ra thì thấy Khang Hi đang ngồi trên salon xem tivi, kênh tài liệu, trên khay có một ấm trà và hai cái ly.
Cảm giác này cứ như một đôi vợ chồng. Cô ngẩn người. Tại sao lại có thể có cảm giác này chứ?
“Sao không sấy tóc cho khô đi?”
“Sấy rồi!” Cô có sấy rồi, chỉ là không thích sấy khô quá thôi.
Anh vỗ vào vị trí bên cạnh, “Qua đây, không sấy khô tóc dễ bị nấm lắm.”
Hiểu Hiểu lớn lên ở Mỹ, cảm thấy chả sao hết. Thế nhưng kỳ lạ là cô lại
ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, để mặc Khang Hi tùy ý sấy
khô tóc mình, còn chải cho thật suôn mượt.
Anh đưa một ly trà cho cô, “Đại hồng bào!” (*Tên một loại trà cao cấp)
Bình trà trên bàn chính là ấm tử sa có bức tự họa của anh, vừa nghĩ tới bức
vẽ đó, Hiểu Hiểu liền cảm thấy như đang ngồi trên chông.
“Tôi… tôi mệt rồi, về phòng trước đây.”
“Ừ! Em ngủ ngon!” Anh vẫn đang chăm chú xem tivi, như thể tiết mục ấy rất hay.
Hiểu Hiểu nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Hồi lâu
sau, cô đứng dậy, ngồi tựa vào đầu giường, nghiêm túc nhớ lại tiếng tim
đập của anh, thứ âm thanh khiến cô vừa cảm thấy ấm áp và an toàn. Ấy
nhưng lại chẳng có hiệu quả gì.
Đồng hồ đã vượt qua mười một giờ. Cô xuống giường, quyết định tới thư phòng
để tiếp tục công việc, thế nhưng tới phòng khách thì phát hiện Khang Hi
vẫn còn đang ngồi trên salon.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Chờ em!”
Hiểu Hiểu khẽ run, “Sao cơ?”
Khang Hi giang hai cánh tay về phía cô, thoạt trông thật rộng lớn, tưởng như có thể chống đỡ mọi biên thùy.
“Đến đây! Mấy việc như mất ngủ, tốt nhất phải có kiên trì.”
Hiểu Hiểu không thể không thừa nhận, những lúc thế này mà có anh thì cảm thấy tốt biết bao. Nhưng cô cũng có yêu cầu của mình.
“Tôi không muốn ngồi lên đùi anh!” Cứ nghĩ là cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Không ngồi lên đùi cũng không sao, tôi cho em chọn chỗ miễn phí!”
Hiểu Hiểu: “…”
Nếu anh không nói những câu đùa giỡn như vậy thì tin chắc sẽ tốt hơn nhiều.
***
Đến tận trưa ngày hôm sau, Hiểu Hiểu vẫn rời khỏi nhà ngay lúc mặt trời
chói chang như thế, chuẩn bị đi tới hiện trường phát hiện nạn nhân thứ
ba. Vốn cô muốn lén rời đi, thế nhưng như thể Khang Hi đã đoán trước.
Lúc cô vừa rời khỏi giường thì anh đã áo quần mũ nón chỉnh tề, còn làm
cả cơm hộp, kèm một bình nước ô mai ướp lạnh ngon lành.
Hai ngày qua cô đã ngủ rất ngon, lúc tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao, đến chạy bộ buổi sáng cũng lười.
“Anh rảnh lắm à?”
Khang Hi nhắm mắt nhắm mũi đi theo Hiểu Hiểu, “Nghệ thuật bắt nguồn thì cuộc
sống, cao hơn cả là
sinh hoạt đời thường. Tôi chỉ tự trải nghiệm mà
thôi.”
Được nửa đường, cô lại hỏi: “Anh đã gọi cho bên quản lý chưa?”
“Gọi rồi, đã hẹn bọn họ tối nay tới, tôi có thể trả tiền làm thêm giờ.”
Quyết tâm muốn thành cái đuôi của Hiểu Hiểu đây mà.
Cô không nói lại anh, cũng chẳng đuổi được, đành để anh đi theo. Hai người lên xe, xuất phát từ garage, lái về phía ngoại ô thành phố Thượng Hải.
Hiện trường vụ án thứ ba là một khu trò chơi đã bị bỏ hoang mười mấy năm nay.
Nghe bảo chủ đề của khu trò chơi này là ‘Wonderland’. Nhà thầu từng nói
rằng, sau khi được xây xong sẽ thành ‘khu trò chơi lớn nhất Châu Á’. Thế nhưng vì chính quyền địa phương và thôn dân không thể thỏa thuận giá
đất nên phải dừng việc xây dựng. Mãi đến sáu năm trước, nhà thầu cố gắng khởi động công trình này lần nữa, thế nhưng vì không theo kịp các hạng
mục, chỉ toàn tham khảo những thiết bị của khu trò chơi nước ngoài,
khiến nhà đầu tư thấy không có tương lai, vội vàng rút vốn nên dòng tiền bị đứt, không còn cách nào khác là bỏ hoang.
Vì chủ đề vòng quanh trái đất nên nơi này đã mô phỏng không ít những kiến
trúc nổi tiếng như: Tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn Paris, Kim tự tháp Ai
Cập, Đấu trường La Mã, Tháp nghiêng Pisa, thậm chí cả Vạn Lý Trường
Thành. Đứng nhìn từ trên cao, cứ như một trái đất còn lại sau khi nhân
loại đã bị tiêu diệt, cảm giác hơi rợn người.
Đi qua cổng khu trò chơi trên con đường lát đá trắng đã rạn nứt từ lâu,
thậm chí có vài phiến đá còn bị người ta lấy mất. Có vài cái hố trũng,
khi mưa xuống sẽ thành vũng nước đọng, từ lúc sầm uất đến tiêu điều thế
này, vẫn đứng lẻ loi hoài nơi ấy. Cổng của quảng trường, bê tông cốt
thép và mấy tòa tháp cho thấy một đoạn lịch sử suy bại và thê lương ngày xưa.
Thật ra, trên thế giới có không ít những khu trò chơi bị bỏ hoang giống thế
này, đó là nơi yêu thích nhất của các nhiếp ảnh gia chụp cảnh đổ nát. Vì diện tích khổng lồ nên nhà thầu phải giăng lưới sắt xung quanh, tránh
người ngoài ra vào. Ấy nhưng thật ra cũng vô dụng thôi, hoàn toàn không
thể ngăn được những người thích cảnh hoang phế. Bọn họ thích cái cảm
giác đổ nát thế này.
Vì đã bỏ hoang lâu nên lưới sắt cũng đã sụp, sương mù dày đặc bủa vây xung quanh, cứ lượn lờ quanh những cây mọc hoang. Mọi thiết bị đều gỉ sét,
vừa vào như thể đặt chân tới một vùng đất quỷ mị lạ kì, mỗi bước đi đều
cảm thấy sẽ có một con quái vật nào đó chạy đến. Dù là một người đàn ông trưởng thành như Khang Hi cũng cảm thấy ngán ngẩm, sờ sợ.
Chốn bỏ hoang là những nơi thích hợp để nói chuyện ma quỷ nhất. Có mấy người rỉ tai nhau, khi thấy bức tượng trong đó, lúc trở ra tinh thần thất
thường. Kẻ lại bảo chụp được linh hồn của một bé gái, thậm chí còn nói
bên trong có cửa địa ngục. Lời đồn càng lúc càng nhiều hơn, lâu dần
không ai dám tới gần nữa, khiến khu trò chơi càng tản mát một cảm giác
quỷ dị, người sống chớ đến gần.
Hiểu Hiểu như thể chẳng cảm thấy gì, cầm bản đồ đi xăm xăm vào trong. Cô đi
ngang qua Tàu lượn siêu tốc với cỏ dại mọc cao, xe tham quan nay chỉ còn lại một chiếc khung sắt trơ trọi, nhà ma rách nát, trên con thuyền hải
tặc, mặt trên phủ đầy rêu xanh, bây giờ nhìn những bộ xương khổng lồ
kia, hoàn toàn có thể khiến người ta sợ đến mức sinh bệnh tim.
Nếu bộ phim Công viên kỷ Jura muốn quay lại thì hoàn toàn có thể nghĩ tới
nơi này, chẳng cần dùng bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào làm chi.
Đột nhiên bụi cỏ cách đó không xa bỗng rung lên, cô còn chưa kịp phản ứng
thì Khang Hi đã chắn ngay trước mặt, một bộ che chở bảo vệ.
“Không sao đâu! Chắc là mấy con thú nhỏ ra ngoài kiếm ăn thôi.” Thật ra cô không hề sợ chút nào.
Lại một tiếng soạt vang lên, có bóng đen nho nhỏ nhảy ra ngoài, là một con thỏ rừng. Hai
con mắt tròn của nó dè dặt nhìn hai người, sau đó vội vàng nhảy vào lùm
cỏ trốn mất.
“Nhìn kìa, đã bảo là thú nhỏ thôi.” Cô vỗ vỗ vào lưng anh, “Đi nào!”
Khang Hi lại đứng yên không nhúc nhích, lúc Hiểu Hiểu ló đầu ra nhìn thì phát hiện mặt anh trắng bệch.
Thì ra gan anh nhỏ xíu!
Hiểu Hiểu muốn cười, thế nhưng nghĩ tới việc anh sợ chết điếng thế mà vẫn
đứng ra bảo vệ mình, làm thế nào cũng không cười được, ngược lại, cảm
thấy xúc động, ấm áp quá.
Thấy Khang Hi vẫn còn đứng ngây ở đó, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô đưa tới cạnh tay anh, nắm chặt lấy.
“Đã không muốn cho anh đi rồi, đáng ra anh không nên tới đây, giờ đã biết
sợ chưa hả!” Hiểu Hiểu như cô nuôi dạy trẻ, nắm tay anh đi về phía
trước, “Anh đừng có khóc nhè đấy.”
Khóc gì chứ? Lúc cô chủ động nắm tay anh dắt đi, Khang Hi khoái chí đến mức
không biết trời trăng, nom ngoan ngoãn như chú cừu non.
Khi đàn ông tỏ ra yếu đuối trước mặt người con gái mình thích thì không gọi là nhu nhược hèn yếu mà là tình thú đó.
Đi khoảng được mười lăm phút mới nhìn thấy khu vực được giăng băng cảnh
giới màu vàng, là một khu rừng. Không biết để làm gì mà thấy ở đây có
vài căn nhà gỗ nhỏ, có một núi rác ở cách đó không xa, thu hút không ít
lũ quạ.
Hiểu Hiểu đi tới trước một cây nọ, trên cây toàn những vết màu nâu thâm đen, chẳng cần nói gì hơn, đây chắc chắn là máu. Là những vết máu li ti,
đông một chút, tây một chút, ngổn ngang, không có quy luật gì.
Cô nhíu mày nhìn ngó, rồi ngoắc tay về phía anh.
“Bây giờ cần phải làm gì?”
“Anh dựa vào thân cây rồi ngồi xuống đi!”
Khang Hi là một cộng sự hợp tác nhất, cô nói gì nghe đấy.
Cô lẩm bẩm: “Nạn nhân thứ ba bị hung thủ dùng lưỡi câu cá bằng sắt móc mí
lên, không thể chớp mắt, lại dùng dây câu trói nạn nhân đang lõa thể ở
nơi quạ tụ tập, dây câu vừa mỏng vừa chắc, dễ cứa vào da thịt khiến
người rỉ máu. Lại không thể chớp mắt nên mấy ngày sau khi hết đồ ăn thức uống, cả người toàn máu, yếu ớt nên bị quạ mổ mất mắt ngay khi còn
sống, mục rữa rồi bị rỉa thịt mà chết.”
Khang Hi nghe mà thấy rùng mình, người chết này cũng như nạn nhân thứ hai, đều bị hành hạ đến chết.
“Nếu em muốn hỏi cảm tưởng của tôi thì chỉ có câu đó thôi – muốn chửi tục!”
Bị trói ở đây đã đủ thảm rồi, ấy còn bị lột trần, trói bằng dây câu, chớp
mắt cũng không được, chẳng thể gọi ai cầu cứu. Có thể thấy trước khi
chết đã đau đớn nhường nào.
“Tại sao lại dùng cách phức tạp như vậy, tại sao không chọn tòa nhà bỏ hoang mà lại đến đây?”
Khang Hi đáp: “Còn có thể vì cái gì nữa? Hung thủ đúng là một tên biến thái!”
Cô lại im lặng, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.
Mất một lúc lâu, Hiểu Hiểu mới chầm chậm bảo: “Không, cô ta không biến thái, có thể chỉ là ăn miếng trả miếng!”