Bầu trời sao trong núi là một cảnh đẹp nhất định phải thưởng thức trong
đời, trên trời không có một gợn mây, sao sáng hơn bất kì lúc nào, lại
còn rõ ràng, như những viên đá quý sáng lấp lánh trên màn trời xám bạc,
tỏa ánh sáng nhu hòa trong suốt, tao nhã mà tịch mịch, sao sáng dày đặc
trên bầu trời bao la, từ phía chân trời đằng tây bắc, vắt ngang đến giữa trời rồi nghiêng nghiêng về lại đất bằng đông nam, cảm giác mênh mông
này khiến con người như có cảm giác được ở giữa vũ trụ.
Vừa ngẩng đầu lên, một đường cong chói mắt xẹt qua bầu trời đêm tĩnh lặng,
mang tia sáng trắng, lẳng lặng rơi xuống, tựa như giọt lệ từ bầu trời
sao kia, sợi dây trắng ấy sáng chói, như tái hiện con sông ngân, phát ra tia sáng kì lạ vô ngần.
Vì sao băng quá đẹp, đẹp nhờ sự lộng lẫy trong khoảnh khắc, đẹp nhờ giọt
lệ trong nháy mắt, cũng đẹp nhờ sự kì ảo lúc sinh mệnh chấm dứt.
Ngẩng mặt lên nhìn trời sao, phiền não chẳng qua chỉ tựa mây khói, gió thổi là tan.
Trong một đêm như thế, trừ ánh sao, còn có ánh lửa.
Dẫu là mùa hè nhưng cũng phải có lửa trại, ngoại trừ để chiếu sáng thì còn
để sưởi ấm, vì khí hậu trong núi là kiểu có biên độ nhiệt giữa ngày và
đêm lớn điển hình, hơn nữa cũng nhằm xua đuổi lũ động vật kiếm ăn ban
đêm.
Mấy bó củi và cành cây được gom lại chất thành đống, lửa cháy hừng hực, lấp láp ánh hồng.
Mọi người ăn cà ri Khang Hi nấu xong, uống kopi Vệ Bảo pha (café chồn), thỏa mãn không nói hết.
An Hủy và Vưu Giai vừa nhìn thấy một ngôi sao xẹt ngang, vội vàng đứng dậy cầu nguyện.
“Cầu mong mình được trở thành Ảnh hậu nổi tiếng, sau đó gả vào nhà đại gia!”
“Cầu mình có thể trở thành thợ trang điểm đặc biệt giỏi nhất thế giới, mong Lão Cảnh có thể sớm phát tài!”
Ước nguyện dưới trời sao là một việc mà rất nhiều người thích làm, sao dày
đặc, như muốn mang tất cả sức lực của mình, gom từng chút ánh sao sáng
ngời lại một chỗ, tuy không rực rỡ bằng vầng mặt trời, cũng thua sự
trong trẻo của ánh trăng, thế nhưng vẫn kéo tới trần gian, soi tỏa lòng
ai, mang đến những mộng tưởng xinh đẹp cho loài người.
Đột nhiên, phía sau truyền tới câu nói yếu ớt của Cảnh Táp, “Cầu cho tất cả những sát thủ biến thái trên đời đều chết sạch.”
Đúng là phong cách của cảnh sát nhân dân.
An Hủy giậm chân nói, “A Cảnh, đang lúc này mà sao cậu lại nói những chuyện u ám thế.”
“Nào có u ám gì, rõ ràng là nguyện vọng tươi sáng biết bao.”
Vưu Giai cười nói: “Đúng là nữ cảnh sát từng lên trang bìa tạp chí cảnh sát nhân dân, không phải bình thường.”
Thật là cao thượng.
Mọi người liền bật cười.
Buổi tối trong núi không có hoạt động vui chơi gì, ăn cơm xong, dọn dẹp chén bát đũa muỗng, súc miệng rửa mặt một chút là có thể vào lều nghỉ ngơi.
Nhưng ở đây có bốn cô gái, lại đang mùa hè, ban ngày chảy nhiều mồ hôi,
không khỏi muốn tắm nước nóng, thế là ‘nhà xe’ của Vệ Bảo lập tức phát
huy tác dụng.
Vì lí do an toàn, đàn ông ở ngoài xe canh giữ, phụ nữ lên xe trước để tắm.
Dù nhà xe này xa hoa nhưng chỉ có một phòng tắm, mọi người chơi đoán số để quyết định thứ tự, cuối cùng để Vưu Giai tắm trước.
Bạt che nắng ở cửa xe được kéo ra, ở dưới đặt vừa một cái bàn nhỏ, Cảnh Bất Mị và Kế Hiếu Nam ngồi đó đánh bài.
“Hiểu Hiểu, cuối cùng cậu cũng chịu đổi áo lót thể thao rồi hả?” Tiếng An Hủy kêu toáng truyền ra từ trong xe.
Hiểu Hiểu ngại không dám nói cái này Khang Hi mua cho, đành khẽ ừ một tiếng.
An Hủy nhìn kiểu dáng, lại oang oang, “Cậu mặc áo lót của La Perla cơ á, từ lúc nào mà cậu chịu chi mạnh vậy hả?”
La Perla, nhãn hiệu thời trang xa xỉ nhất của Ý, rất nhiều mẫu mã, nội y
của nữ cũng thế, được khen là sản phẩm có thể khoe được nét nữ tính,
được rất nhiều ngôi sao, người mẫu nữ ưa dùng.
Hiểu Hiểu không biết nhiều về mấy thứ này nhưng cô cũng có xem qua mác giá, chỉ có dùng từ ‘đốt tiền’ để hình dung.
Cảnh Táp nháy mắt ra hiệu: “Là chị em tốt với nhau, cậu có gì muốn nói không?”
“Nói cái gì?”
Cảnh Táp nhe răng giương vuốt đe dọa: “Hiểu Hiểu, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”
Hiểu Hiểu cười cười lui về sau một bước, “Đừng rộn, không có gì muốn nói thật mà.”
Chuyện thế này thì cô còn biết nói cái gì, đơn giản là ai đó cảm thấy áo lót
thể thao ngăn cản việc thưởng thức, ảnh hưởng hệ thống thị giác của anh, cứ lảm nhảm bên tai cô không ngừng, để được yên tĩnh, cô đành phải thay thôi.
Bổ sung: Ai đó rất biết chọn áo lót, mặc rất thoải mái.
Nhưng mà, cô không có ý định nói mấy chuyện này ra.
Lúc con gái ở chung với nhau, hễ đùa giỡn, quan hệ càng tốt thì càng ầm ĩ
hơn bao giờ hết, sờ ngực đối phương là một trong những việc thường thấy
nhất, ngoại trừ sờ còn bóp mấy cái nữa.
“Cảnh Táp, buông tay ra!” Hiểu Hiểu đỏ mặt nhìn bàn tay năm ngón đang ở trên ngực mình.
“Hí hí, Hiểu Hiểu, lớn hẳn nha, cậu không chối được đâu, đây là chứng cứ!”
“Làm gì có!?”
“Thật không? Để tớ sờ với!” An Hủy cũng nhào tới.
Không ngờ rằng, bạt che nắng của xe được kéo lên, dù cửa xe đã đóng nhưng
cách âm không tốt, cuộc đối thoại trên đã bị Cảnh Bất Mị và Kế Hiếu Nam
đang đánh bài nghe thấy hết.
Cả hai không tự chủ mà đỏ mặt.
Thật ra mang con gái đi cắm trại rất là tốt, nghe đoạn đối thoại ấy thôi đã khiến người ta tưởng tượng ra biết bao nhiêu thứ.
Kế Hiếu Nam nghe mà muốn chảy máu mũi.
Chờ bọn Hiểu Hiểu tắm rửa xong thì đến phiên cánh mày râu, sau đó đến vấn đề chia lều đi ngủ.
Đương nhiên Khang Hi muốn ở chung với Hiểu Hiểu, nhưng đến khi anh tắm rửa
xong thì An Hủy, Cảnh Táp đã vào lều Hiểu Hiểu dựng ngủ ngon lành mất
rồi. An Hủy vốn không chịu ngủ trong lều vải, thế nhưng chẳng ai ngủ
chung trong xe với cô nàng, một người thì cô đơn quá, cộng thêm có Hiểu
Hiểu thuyết phục, bảo rằng hiếm có dịp đi cắm trại ngoài trời, không ngủ lều một lần thì quá là uổng cho hai chữ ‘cắm trại’, An Hủy không còn
cách nào khác, đành sờ mũi một cái rồi theo cô vào lều.
Sau khi đi vào thì thấy lều này tốt hơn những gì cô nghĩ nhiều, trên mặt
đất có trải đệm không thấm nước, vừa mềm vừa dày, bốn phía được bít kín, Hiểu Hiểu còn đặt dược thảo xua đuổi côn trùng. Vì lều khá lớn, tất cả
đều là chỗ ngủ nên so với giường trên ‘nhà xe’, có lăn qua lăn lại cũng
không sao. An Hủy không phân bì suy tính nữa vậy.
Khang Hi thấy cửa trên lều đã được kéo khóa, chẳng có một cơ hội đi vào, xác định là tối nay phải ôm gối nằm không rồi.
Vết thương về chuyện bao cao su còn chưa lành, thêm một cú này nữa, cả người anh ỉu xìu.
Ở nơi cánh trại, trừ lều dùng chung và lều của Khang Hi thì còn một cái
lều lớn khác, để Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam dùng. Cảnh Bất Mị có lều đơn
riêng, dành cho hai người là cậu và Vưu Giai.
Khang Hi nằm một mình lăn qua lật lại trong ‘nhà trọ cao cấp’ của mình mãi
không ngủ được, cào tóc, bò ra từ trong túi ngủ, buồn bực đi vào lều vải của Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam, hai người vừa mới ngủ được một chút, thấy
anh, lập tức sửng sốt, “Sao cậu vào đây?”
“Tôi không ngủ được, các cậu cũng không được ngủ!”
Kế Hiếu Nam nói: “Đm cậu, cái tính đó của cậu là gì hả?”
Khang Hi chặc lưỡi: “Tính cách bình thường!”
Kế Hiếu Nam phun nước miếng lên mặt anh, “Bình thường!? Rõ ràng trên mặt cậu có viết Trẫm, muốn, thị, tẩm, kia kìa!”
Tức, muốn mà không được.
Tức, muốn tìm bất mãn.
Khang Hi bị chọc vào chỗ đau, hung dữ trừng mắt, lập tức vào trạng thái Ma vương chiếm xác.
Đột nhiên, Hiểu Hiểu ở ngoài lều gọi, “Khang Hi…”
Khang Hi lập tức biến hình từ chó ngao Tây Tạng nhe răng hung dữ thành cừu non, vội vàng vén rèm lên, “Sao vậy em?”
“Anh có nhang muỗi không? Trong lều em có muỗi.”
Dưới ánh trăng, tóc cô đen như sơn, da thịt như ngọc, mỗi cái nhíu mày mỗi
nụ cười đều toát ra vẻ thùy mị thướt tha không thể tả thành lời, mắt cô
lấp lánh ánh trăng chiếu rọi, như hai ngôi sao lấp lánh, trong gió đêm,
thoang thoảng ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt từ trên người cô sau khi
tắm.
Phản ứng đầu tiên của Khang Hi là muốn nhào tới, đáng tiếc, trong mắt Hiểu Hiểu rõ ràng đầy vẻ đề phòng, còn có tia đe dọa.
Nghĩ đến chuyện muốn yên ổn trải qua bảy ngày này, tốt nhất anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Không cần nhang muỗi, qua lều này này, không có muỗi.”
Muỗi đã bị Kế Hiếu Nam bắt sạch không còn một con.
Kế Hiếu Nam vốn muốn cự tuyệt, nhưng vì an toàn cho bản thân sau này, hắn không thể nào không đồng ý.
Vệ Bảo nhún vai, không vấn đề gì.
Thế là, ba người đàn ông đổi lều với ba cô gái, sau khi đổi lều xong, Hiểu
Hiểu đi ngủ, nhìn trong lều đã tắt đèn, phiền muộn trong lòng Khang Hi
xông lên, lại kéo Cảnh Bất Mị từ trong lều ra.
Hai người đang hừng hực, cứ thế mà bị cắt mất, lúc Cảnh Bất Mị bị kéo ra, thậm chí còn không kịp mặc quần.
Đêm khuya thanh vắng, các cô gái đã ngủ rồi, bốn người đàn ông giương mắt ngắm trăng.
Trong góc, Vừng và Nếp đang nằm một chung một ổ, ngủ bên cạnh lều của Hiểu Hiểu, rất ngọt ngào.
Cảnh Bất Mị cảm thấy cuộc đời thật đáng buồn, thậm chí mình còn chẳng bằng con cún.
Đêm rất lạnh, cũng rất buồn…
Trái tim của cậu ta càng lúc càng lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, lều của Hiểu Hiểu, An Hủy, Cảnh Táp lại sáng đèn, nghe động
tĩnh, hình như vì An Hủy ngủ không quen, đòi ngủ giữa hai người, đang
đổi vị trí. Ánh đèn trong lều lờ mờ, qua ánh sáng, bỗng nhiên có một
bóng ai thướt tha lướt qua lều.
Mắt Kế Hiếu Nam sáng trưng, như thể được ăn kem ly, “Đoán xem đây là ai?”
Khang Hi vừa liếc mắt đã nhận ra, tự hào nói: “Là Hiểu Hiểu, hai cung nữ kia không được đầy đặn như Hiểu Hiểu đâu!”
Dứt lợi, đột nhiên anh biến sắc, vội vàng che mắt mấy người khác: “Không, cho, nhìn!”
“Chỉ cái bóng thôi mà, có nhìn thấy gì đâu!”
“Vậy cũng không được!”
“Thế ngủ thôi!”
“Không cho ngủ!”
“…”
Như vậy cũng hơi quá đáng rồi.
Đêm đó, Khang Hi mơ một giấc mộng rất ‘đáng sợ’, mơ thấy Hiểu Hiểu không
muốn mình, đang nắm tay với một đống bao cao su bỏ trốn, sau đó sống
cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Cả người anh đầy mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh lại, sợ đến thở hồng hộc, đột nhiên sực nhớ ra mình có mang bao cao su theo mà, vội vàng giấu cho kĩ, còn phải ở đây những sáu ngày, phải mau mai giấu cho kĩ, nếu như Hiểu
Hiểu dùng hết số mình tự mua, không chừng sẽ nhớ tới anh!
Chuyện này tuyệt đối không được, bao cao su trong tay anh không để làm việc vớ vẩn, chỉ có một nhiệm vụ thôi.
***
Sáng sớm, những tia sáng ban mai xuất hiện, ánh nắng thưa thớt xuyên qua kẽ
lá chiếu xuống. Bóng cây loang lổ trên mặt đất, như sương như khói, dãy
núi chạy dài không thấy đầu cuối, cây cối xanh um tươi tốt, đưa mắt một
cái chỉ thấy một màu xanh ngăn ngắt, người ở trong đó, như đang trôi
lửng lờ trên mặt biển xanh lục biên biếc.
Hiểu Hiểu tỉnh giấc sớm hơn ai hết, ra khỏi lều, duỗi người. Lửa trại trong
khu cắm trại đã tắt, bốc khói trắng nhè nhẹ. Vừng thấy cô đi ra, ngoắc
đuôi đi theo.
Nếp lười biếng nằm trong ổ, Hiểu Hiểu xoa trán nó, thấy rất có tinh thần,
lấy thức ăn chuyên dụng cho chó trong tủ chén bát của nhà xe xuống, xét
theo vạch đo lường, đổ một lượng thích hợp ra chén, đưa tới trước mặt
nó. Vì đang mang thai nên khẩu vị của nó rất tốt, vừa nhìn thấy đã ăn
hùng hục.
Vừng cũng đói bụng, làm nũng kêu ư ử.
Hiểu Hiểu cười nói: “Đi nào, chúng ta đi săn thú, bắt được thỏ thì mày mới có đồ ăn.”
Vừng vểnh tai, cong lưng, một bộ rất hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Khoảng 45 phút sau, Hiểu Hiểu bắt được một con thỏ đang nhảy nhót lung tung,
ném nó vào trong lồng tre tự chế, Vừng sủa một tiếng, vẫy đuôi đòi được
thưởng.
Hiểu Hiểu ném cho nó một cái đùi gà lớn đã luộc chín trong nước, nó nhảy lên đớp lấy, ngoặm chặt rồi tha vào trong ổ.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, nhưng trong rừng thông tươi tốt này, dù lá
cây không che được nắng, dẫu có chiếu qua cũng chỉ nửa phần mà thôi,
không nóng lắm, cỏ trên mặt đất xanh biếc như tấm thảm, ngàn hoa như
gấm.
Cách đó không xa, hoa quế nở đầy trời đầy núi, từng bụi từng bụi, từ xa nhìn lại, ánh vàng lấp lánh, như những thỏi vàng chói lọi.
Cô rất yêu một thiên nhiên như vậy, yên tĩnh, an tường, tựa như có thể sống ở đây cả đời.
Đang lúc hưởng thụ thiên nhiên, đột nhiên ở sau có bóng đen nhào tới, như
sói đói đã mấy đời không được ăn, bắt được cô là hôn thật mạnh.
Khang Hi thức dậy mới biết mình dậy trễ, vì giấc mộng kia, cả đêm dài anh
không ngủ ngon, người đang trong trạng thái áp suất thấp, vừa nhìn thấy
Hiểu Hiểu đã không thể kiềm chế.
Anh gặm cánh môi cô, hung dữ nói: “Tối nay không được ngủ chung với cung nữ nữa!”
Hiểu Hiểu cười, vòng tay lên cổ anh, để anh hung dữ cắn gặm một đợt nữa, sau đó thở phì phò đè lên trán cô, như không cam lòng, lại cắn chóp mũi cô
một cái, nhưng rõ ràng khí thể đã yếu đi, “Hiểu Hiểu…”
“Trừ khi anh đồng ý chỉ đi ngủ!” Nói xong, cô lại không yên, bổ sung: “Là đi ngủ mà không làm gì đấy.”
Cô thật sự không có mặt mũi nào mà làm chuyện đó trong lều với anh, lều
vải không cách âm, bị người ta nghe thấy thì xấu hổ chết được.
Dù lần này anh thấy khá bất mãn nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nếu đã bảo không được ăn thịt thì cũng phải cho anh nhìn thấy thịt mới được chứ.
“Có đói không?” Thấy cả người cô ra đầy mồ hôi, trong lồng tre có một con thỏ là biết Hiểu Hiểu vừa đi săn rồi.
Cô hôn một cái lên môi anh, “Đói!”
Khang Hi lại hung dữ hôn cô cái nữa, dắt tay nhỏ đi tới bàn bếp nấu cơm.
Đợi khi nấu xong, những người khác ngửi mùi cũng
thức dậy, đánh răng rửa mặt bắt đầu một ngày mới.
Cứ yên tĩnh an tường thế này, thi thoảng lên núi ngắm cảnh, khi thì săn
thú bắt cá, tối lại ngẩng đầu ngắm trời sao, bốn ngày trôi qua rất
nhanh. Dưới sự dạy dỗ của Hiểu Hiểu, Vưu Giai và Cảnh Táp đã đạt tới kĩ
năng cắm trại trình độ sơ cấp, ngoài dự liệu là An Hủy cũng bắt đầu cảm
thấy hứng thú với việc dã ngoại, chạy khắp núi như một cô nhóc, kết quả
chọc phải con lợn rừng, bị rượt chạy khóc huhu. Cũng may Kế Hiếu Nam
phát hiện sớm, không thì khuôn mặt xinh đẹp của cô đã bị phá hủy.
Chập chiều tối, Hiểu Hiểu định dạy Cảnh Táp, Vưu Giai, An Hủy làm thịt thỏ
thế nào, ba người ở sau cầm dao căng thẳng, tay cũng run lên.
Hiểu Hiểu lấy con thỏ vừa bắt được trong lồng tre ra, vừa mập vừa khỏe, có
lẽ biết mệnh mình không được bao lâu nữa, nó liều mạng giãy dụa.
Bình thường cả ba đều ăn thịt, thế nhưng lúc giết thịt thì vẫn tái mặt,
không được bình tĩnh như Hiểu Hiểu, hoàn toàn không dám ra tay.
Hiểu Hiểu lật con thỏ lại, phơi bụng lên trời, lúc chuẩn bị mổ thịt thì phát hiện trên bụng nó hơi nhô lên, sưng lên như một quả anh đào nhỏ.
Cô nhíu mày, vung tay, lật con thỏ về, để bốn chân nó chạm đất, sau đó lỏng tay, thế là để nó chạy mất.
An Hủy ngạc nhiên: “Hiểu Hiểu, sao cậu để nó chạy mất rồi!?” Đây là bữa tối hôm nay đó.
Bây giờ An Hủy tỏ ra cực kì hào hứng với cắm trại ngoài trời, không biết có phải ảo tưởng không mà ở đây mấy ngày, cảm thấy người cũng trẻ hơn.
“Đây là thỏ mẹ, chỉ mới đậu thai, có lẽ ra ngoài kiếm ăn bị chúng ta bắt
phải.” Cô vỗ tay đứng dậy, “Săn thú cũng có nguyên tắc săn thú riêng,
tháng tư không ăn cá vì trong bụng có rất nhiều trứng, ba tháng mùa xuân không bắn chim, vì chim trong tổ đang đợi mẹ về.”
Con người là động vật bậc cao nhất trên trái đất, nhưng lúc ăn, nhất định phải luôn giữ một trái tim đầy lòng biết ơn.
Nhờ sinh linh vạn vật mà loài người mới có thể sống được, nên làm việc thiện, giữ lại một sinh mệnh.
Đây là những lời mà cha của cô đã nói khi dạy cô những kĩ năng cắm trại ngoài trời, cô vẫn luôn nhớ kĩ.
“Chúng ta không giết thì người khác cũng giết mà.”
Hiểu Hiểu nói: “Không thẹn với lòng là được.”
“Vậy tối ăn gì đây?” Ở đây mấy ngày, thức ăn mang theo đã gần hết, bây giờ
đã qua thời gian săn thú, vì trời tối thường gặp sự cố nên khu cắm trại
chỉ cho săn thú vào ban ngày.
Hiểu Hiểu chỉ vào Khang Hi, “Yên tâm, thể nào ảnh cũng có biện pháp.”
Từ lúc quen biết Khang Hi, anh chưa từng để cô đói bụng.
Mà quả thật anh cũng không để cô thất vọng, dù rằng Khang Hi từng thề son
sắt rằng, trừ Hiểu Hiểu, anh sẽ không làm cơm cho người khác, ấy nhưng
vào những lúc cắm trại thế này, anh đã hoàn toàn phá giới rồi.
Vì thỏ chạy mất, chẳng có nguyên liệu nấu ăn, đồ còn dư không đủ cho tám
người ăn, Khang Hi đành phải cùng Kế Hiếu Nam xuống núi để tiếp tế
nguyên liệu, lúc trở về thì mang theo một cái đùi dê lớn, nói là ở thôn
gần đó đang có cưới xin, chú rể là nhân viên của khu cắm trại, lúc cô
dâu đi phát kẹo mừng thì có nhận ra Khang Hi đang mang kính râm. Khang
Hi thấy bọn họ đang có cưới xin, chủ động chức mừng mấy câu, khiến cô
dâu mê mẩn, thuận tay dâng cái đùi dê miễn phí.
Đùi dê tươi mới, lại còn là đặc sản của núi Đại Hắc, mọi người rất hưng phấn, vội vàng bắt khung gỗ để nướng đùi dê ăn.
Đến khi đùi dê nướng tứa mỡ, mùi thơm thơm lừng khiến mắt của đám người thèm ăn kia lóe tia xanh lục.
Khang Hi vừa bảo có thể ăn rồi là cả bọn lập tức nhào tới như sói đói, chỉ
mỗi Hiểu Hiểu không đi giành, vì lúc Khang Hi nướng xong, đã cắt sẵn một phần ngon nhất.
Anh còn làm bánh lúa mì, nhét thịt dê đã được cắt thành miếng vào, kèm rau
xà lách, cà rốt, dưa chuột, thêm chút thì là, sau đó cuốn lại ăn. Hương
vị đúng là ‘số dzách’, không có dầu mỡ, cũng không hôi mùi dê, còn cả vị ngọt của rau dưa, ngon cực kì.
Vừng và Nếp cũng được chia cho một miếng xương lớn, hai con chó gặm xương, sung sướng vẫy đuôi.
Buổi tối, lúc Hiểu Hiểu tắm rửa xong, ngồi trong lều chờ Khang Hi trở về.
Đột nhiên anh đi vào, không thay đồ, cô sửng sốt, “Anh không đi tắm à?”
Anh hưng phấn nói: “Hiểu Hiểu, em có muốn đi ngắm đom đóm không?”
“Đom đóm?”
“Ừ, hôm nay lúc xuống núi nghe mấy người làm đám cưới nói gần đây có một hang núi, thường có đom đóm xuất hiện.”
Mọi người đều biết đom dóm là loại côn trùng ‘ưa sạch’, có yêu cầu rất cao
với môi trường xung quanh, vị trí của môi trường sinh thái phải là nơi
không ô nhiễm, nước không được ô nhiễm, càng không bị ô nhiễm bởi ánh
đèn.
Vì con người phá hoại môi trường, số lượng đom đóm rất ít ỏi.
“Được, để em đi gọi tụi A Cảnh…” Cơ hội hiếm có thế này, đương nhiên phải chia sẻ cho các chị em của mình.
Anh kéo tay cô, “Cũng chưa chắc là thật, chúng ta đi trước xem thế nào, nhỡ đâu không có cái gì thì chẳng phải đã để họ đi tay không một chuyến rồi sao?”
Hiểu Hiểu ngẫm lại thấy cũng đúng, nay không còn được nhìn thấy đom dóm
nhiều nữa, ai mà biết trong hang động có cảnh gì, không chừng chỉ có một hai con thôi, thế thì không còn ý nghĩa gì nữa, đi xem thế nào rồi nói
tiếp.
Hai người gạt những người khác, đi tới hang động có đom đóm. Bình thường
đom dóm thích sống ở những nơi ẩm ướt, nhiều nước, cỏ dại mọc dày, đặc
biệt là ở những khe suối, hai bên bờ sông.
Dọc theo con đường nhỏ trên núi, bọn họ đi thẳng lên, nghe thấy tiếng suối
chảy róc rách, vạt một lùm cỏ ra, thấp thoáng nhìn thấy cửa hang động bị một rừng thông rậm rạp che khuất.
“Ở đây à?”
Khang Hi cầm đèn pin soi, “Xung quanh đây không có hang động nào khác nữa, có lẽ là ở đây.”
“Khang Hi, đó có phải là lưới sắt không?” Hiểu Hiểu chỉ vào tấm lưới sắt ở cách đó không xa, sơn động ở ngay sau lưới sắt.
“Nói như vậy, ở đây là khu chưa khai hóa?”
Nếu không phải lưới sắt đã sụp, họ cũng không vào được, ở đây nhất định là khu chưa khai hóa.
Khang Hi nhíu mày, không chắc chắn liệu tiếp tục đi thì có gặp nguy hiểm hay không.
Hiểu Hiểu lại cực kì hăng hái, “Dù sao cũng ngay trước mặt rồi, đi xem một
chút chắc cũng không sao đâu, yên tâm, em sẽ bảo vệ anh.”
Đã nói thế rồi, Khang Hi không thể phản bác.
Dù là kĩ năng sống hay kĩ năng cận chiến thì cô cũng mạnh hơn anh nhiều.
Khang Hi đảo cặp mắt trắng dã, cứ cảm thấy đáng ra lần này không nên đi cắm
trại dã ngoại, cứ cảm thấy vẫn là Hiểu Hiểu ngầu hơn hết.
Cô lắc tay anh, “Đi thôi, vào đó năm phút thôi, nếu không có gì thì chúng ta đi ra?”
Khang Hi nhìn xung quanh một vòng, núi Đại Hắc không có thú dữ qua lại, có lẽ không sao.
Anh nắm chặt tay Hiểu Hiểu, đổi sang bộ nhu nhược, dựa vào vai cô, “Hiểu
Hiểu, em phải bảo vệ anh cẩn thận đấy, anh là người của em rồi đó.”
Hiểu Hiểu tức giận trừng mắt liếc anh một cái, kéo anh vào trong.
Vạt đống dây mây che khuất hang động, Khang Hi và Hiểu Hiểu một trước một
sau đi vào, vừa vào hang liền cảm thấy lạnh lẽo, bên trong tối thui, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón. Khang Hi bật đèn pin chiếu vào trong,
phát hiện trong đó là một hang động thạch nhũ, một hang thạch nhũ cực kì xinh đẹp. Bức tường bị nước mưa ăn mòn, tạo thành rất nhiều khe hở,
dưới hang động có dòng suối nhỏ chảy thành đầm, trong động ẩm ớt, khi đi lại phải hết sức cẩn thận.
Hang động này không sâu lắm, có một con đường cong cong, đi chẳng được bao
lâu thì đã tới cuối đường, nhìn hồi lâu cũng chẳng phát hiện dấu vết của đom đóm.
Hiểu Hiểu tỏ ra hơi thất vọng.
Khang Hi cười nói: “Nếu như em muốn ngắm đom đóm thì lần sau chúng ta đi du lịch New Zealand là được.”
Động Waitomo của New Zealan nổi tiếng khắp thế giới.
Nếu mà muốn đi thì anh nhất định không cho cô có cơ hội tổ chức du lịch tập thể nữa đâu.
“Dạ!”
Hiểu Hiểu đang định quay ra thì Khang Hi lại không chịu đi, cô nhìn anh, “Sao vậy anh?”
Anh dán tới, “Hiểu Hiểu… bốn ngày rồi!” Trong giọng nói tràn đầy khao khát.
Cô hiểu, lập tức mặt ửng đỏ, “Biết ngay là anh không để yên mà.”
Cái này thì oan, Khang Hi cứ tưởng nơi này có đom đóm thật mà. Có điều bây
giờ không có thì anh cảm thấy để hang động như thế hơi phí, vừa bí mật,
lại rất sạch sẽ.
Đúng là nơi để giết người cướp của… À không…. Để vụng trộm dã chiến ngon lành.
Hiểu Hiểu biết anh cũng nhịn lâu, ở trong lều mấy ngày nay, tối nào tỉnh dậy cũng thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô như cú mèo nhìn chuột đồng, cô ậm ừ nói: “Anh về lấy bao trước đi…”
Vậy là đồng ý rồi.
Khang Hi vui vẻ, lập tức móc ba cái trong túi quần ra.
Đầu Hiểu Hiểu lập tức có vạch đen, có phải anh lúc nào cũng mang mấy thứ này trên người suốt hai bốn giờ đồng hồ không vậy.
Khang Hi hưng phấn đảo đèn pin tới lui, định tìm một chỗ thoải mái, đột nhiên mắt sáng rỡ, thấy trên con đường cong cong kia có khối đá, nhìn qua
trơn nhẵn, không ẩm ướt, liền kéo cô chạy qua.
Dù cô đã đồng ý nhưng vẫn hơi xấu hổ, lúc anh nhào tới, vô thức muốn
tránh, không cẩn thận đẩy ngã cái đèn pin. Sau khi đèn pin rơi xuống, có lẽ đụng phải công tác nên tắt ngúm.
Khang Hi lại bất kể mà lao tới, không biết Hiểu Hiểu sờ thấy gì, cứ như viên đá, trực tiếp che trước mặt.
Tối lửa tắt đèn, anh có thấy gì đâu, hôn thẳng lên.
“Hử?” Anh cảm thấy có gì không phù hợp, không phải cảm giác mềm mại quen thuộc mà là một cảm xúc kì quái, lại còn một mùi là lạ.
Hiểu Hiểu cũng nghe thấy, “Khang Hi, anh không ngửi thấy mùi gì sao?”
Cô ngửi thấy một mùi thúi khét, đưa tay sờ đèn pin trên mặt đất, bật công
tắc, tia sáng lóe lên, chiếu thứ cô đang cầm trên tay, cũng là thứ Khang Hi vừa hôn.
Rõ ràng là một cái đầu lâu, một cái đầu lâu bị đốt trụi, thịt dính chặt
vào xương, thành một lớp cao su dinh dính thô ráp đen thui, nó há miệng, lộ hàm răng nửa đen nửa trắng, con mắt đã không còn, trong hốc trống là một đống dòi nhung nhúc.
Khang Hi nhìn thấy, miệng anh vẫn còn dính trên bờ môi đã bị đốt trụi chỉ còn một nửa.
Sau một hồi im lặng, tiếng kêu cực kì thảm thiết vang lên…
Kiếp này, anh không muốn cắm trại dã chiến nữa!
Òa, đi đời nhà ma rồi!