Hiểu Đi Hi Đến

Một xác chết cháy [hai]


trước sau

Tiếng kêu thảm thiết của Khang Hi vang lên, vượt qua cửa động, kích thích lũ chim chóc đang trú chân trong rừng bay ào ào, nghe như một bầy châu chấu vừa kéo qua, tiếng vọng trong hang động cũng cực to, mỗi âm tiết nghe rõ ràng, tinh thần rất sôi nổi, liên tiếp hết đợt này đợt khác, sau khi quanh quẩn mấy vòng mới lắng xuống.

Sau đó là âm thanh nôn ọe, nhưng không ói ra, chỉ là nôn khan.

Hiểu Hiểu đưa anh ra khỏi hang động, hai tay anh chống đầu gối, cứ tiếng nôn khan. Cô vỗ nhẹ lên lưng anh, bây giờ mà an ủi gì cũng vô ích hết, phải nôn hết mọi thứ trong dạ dày mới được.

Khang Hi khoát tay, ý muốn cô đứng xa một chút, anh cần tự chuẩn bị cho mình.

Hiểu Hiểu lấy bộ đàm trong túi quần ra, gọi, “Cảnh Táp!”

Bộ đàm dùng chung đặt trong danh địa vừa phát tiếng rõ ràng. Vệ Bảo cầm lên, nhấn nút trả lời, “Hoàng hậu nương nương, có chuyện gì à?”

“Giúp tôi tìm Cảnh Táp với!” Những lúc này phải nói chuyện với cảnh sát chuyện xác chết, tránh gây ra những khủng hoảng không cần thiết.

Vội vàng vẫy tay về phía doanh địa bên kia, Cảnh Táp nhìn thấy, tự chỉ vào mũ mình, Vệ Bảo gật đầu, cô ngờ vực chạy tới.

“Hoàng hậu nương nương tìm cô!”

“Hiểu Hiểu?” Cảnh Táp cầm bộ đàm.

“Cảnh Táp, hướng 11h, đi thẳng 1,2km, nhìn thấy dòng suối nhỏ thì quẹo phải, tớ chờ cậu ở đó, phải lập tức ngay.”

Cảnh Táp khó hiểu: “Sao vậy?”

“Cậu đến đây trước rồi nói tiếp! Đúng rồi, mang giúp tớ một chai nước khoáng.”

Nghe giọng điệu của cô có phần nghiêm trọng, Cảnh Táp không hỏi nhiều, hỏi Vệ Bảo tìm pin, chạy theo hướng đi mà Hiểu Hiểu đã báo.

Đường này ban ngày còn khó đi chứ đừng nói chi là buổi tối khó nhìn. Cô phải tốn gần hai mươi phút mới tới được chỗ con suối đó, vừa rẽ qua thì nghe thấy một tiếng nôn ọe, dùng đen pin quét qua thì thấy ngay Hiểu Hiểu đang vẫy tay vói mình, cùng Khang Hi đang bạt mạng vốc nước suối hắt lên mặt.

“Có mang nước khoáng không?”

“Có mang!” Cảnh Táp ném chai nước khoáng cho cô.

Sau khi nhận được, Hiểu Hiểu đưa cho Khang Hi: “Anh uống nước đi!”

Anh vặn nắp bình, đổ ùng ục vào miệng, phồng má, đảo trái đảo phải xúc miệng.

Cảnh Táp thấy sắc mặt Khang Hi tái nhợt như giấy, không khỏi thắc mắc, “Chuyện gì thế?”

Hiểu Hiểu tiếp tục vỗ lưng Khang Hi, giọng nói bình tĩnh: “Trong hang động có một thi thể chết cháy!”

“Cái gì?!” Cảnh Táp kêu toáng, lại kích thích lũ chim trong rừng bay phành phạch.

Hiểu Hiểu để Khang Hi ở lại bên dòng suối, mang Cảnh Táp vào hang động lần nữa, đến trước tảng đá trơn nhãn kia, dưới ánh đèn pin bộ xương cháy đen trông càng quỷ dị hơn bao giờ hết.

“Chỉ có đầu à?”

Hiểu Hiểu lắc đầu, dùng đèn pin chiếu vào khe hở giữa tảng đá và vách động, thấp toáng thấy dáng người.

Đây là một thi thể hoàn chỉnh, vì bị thiêu thi thế giòn dễ vỡ, nhiều khớp xương đã rụng xuống, đầu lâu hình tròn, sau khi rụng thì lăn đi, nếu không thì Hiểu Hiểu cũng chẳng thể phát hiện thấy.

Mà lúc phát hiện thì ‘cực kì thê thảm’.

Lúc này, Cảnh Táp cũng sực nghĩ tớicchuyện đó, “Sao hai cậu lại ở đây?”

Hang động này kín như thế, ban ngày còn khó phát hiện thì huống chi là buổi tối, nếu bảo trùng hợp thì hình như hơi miễn cưỡng.

Hiểu Hiểu đỏ mắt, quay đầu sang chỗ khác theo bản năng, “Ngắm… ngắm đom đóm!”

“Hả?” Cảnh Táp nhìn xung quanh.

Làm gì có con đom đóm nào, ấy mà lại lòi ra được một cái xác.

Chớp mắt, cô nhìn thấy trên mặt đất có gói gì đó hình tròn, đang muốn tới nhìn kĩ thì Hiểu Hiểu cũng lanh mắt phát hiện ra, đột nhiên giẫm chân đè lên.

Cảnh Táp ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô, thấy mặt Hiểu Hiểu đỏ đến mức sắp bị thiêu cháy.

Đúng là giấu đầu lòi đuôi, Cảnh Táp hiểu ngay, “Hiểu Hiểu, coi chừng thứ cậu giẫm lên là chứng cứ đó!”

“Có à?” Chân của cô vẫn giẫm lên thứ kia như cũ, sừng sững bất động.

“Hiểu Hiểu, thật thà được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”

“Nói hươu nói vượn, người đó không phải do tớ giết.” Cô định giả ngu tới cùng.

“Ha ha…” Lần đầu tiên Cảnh Táp nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được mà muốn trêu, “Hiểu Hiểu, làm chuyện xấu phải không?”

Tuy rằng không nhìn rõ thứ kia, thế nhưng cô vẫn có thể đoán được.

Hiểu Hiểu trừng mắt lạnh lùng, “Cảnh sát nhân dân nào cũng nhiều chuyện như cậy à? Cậu ném người chết tới đâu rồi? Cậu có biết cậu lãng phí một phút đồng hồ ở đây thôi thì hung thủ đã có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi không? Cậu làm phụ lòng gia đình nạn nhân, phụ lòng huy chương trên cảnh phục, phụ lòng cái huân chương Lam thuẫn kia, còn…”

“Được rồi!” Cảnh Táp gào lên chặn miệng cô, nếu mà nói nữa thì không chừng cô phải xin lỗi cả cha mẹ ruột mình.

Hiểu Hiểu hắng giọng một cái, “Nói chung, cậu là cảnh sát, việc tra án mới là trọng nhất.”

Cảnh Táp tức tối liếc cô, “Biết rồi, sứ giả chính nghĩa, bây giờ tớ về báo cảnh sát đây.”

Đi được mấy bước, quay lại thấy Hiểu Hiểu vẫn bất động.

“Đi thôi!”

“Cậu đi trước đi!”

Cảnh Táp đưa mắt nhìn chân kia của nàng, vẫn đạp lên không xê dịch, cứ như đã mọc rễ rồi vậy.

Cảnh Táp mỉm cười, quay đầu ra khỏi cửa động.

Chờ khi cô đi rồi, Hiểu Hiểu mới giở chân lên, đỏ mặt nhặt cái bao cao su dưới đất cho vào túi.

Quả nhiên, không thể ‘Tùy tiện làm chuyện xấu’ được!

***

Khu cắm trại ở núi Đại Hắc, để mang tới niềm vui cắm trại ngoài trời, trừ khu quản lý có sóng điện thoại thì ở những nơi khác đều bị nhiễu sóng cả, thế nên muốn liên lạc chỉ có thể dựa vào bộ đàm. Cảnh Táp báo cáo với khu quản lý trước, để họ phái người tới, đầu tiên phải bảo vệ hiện trường nơi phát hiện vụ án, sau đó dùng anten vệ tinh và điện thoại của xe dã ngoại để báo cảnh sát.

Ở đây không phải Thượng Hải, thế nên không nằm trong phạm vi quản lý của cô, nhưng đã là người phát hiện thì nhất địnhp hải phối hợp với cảnh sát địa phương để phá án.

Khoảng một giờ sau, xe cảnh sát của cảnh sát hình sự phụ trách khu vực núi Đại Hắc hù hụ kéo tới, vì đường núi khó đi, bọn họ trì hoãn không ít thời gian, đến khi tới được thì nhân viên khu quản lý đã lấy băng cảnh tuyến vây lại rồi.

Trời tối thế này, chẳng nhìn thấy gì cả, muốn bắc đèn pha cũng tốn một chút thời gian, đầu tiên phải dẫn dây điện tới.

Cảnh Táp lấy huy hiệu cảnh sát của mình ra, thuật lại những chuyện đã xảy ra cho đội trưởng đội cảnh sát, sau đó chỉ vào Hiểu Hiểu và Khang Hi ở cách đó không xa, vì họ là người phát hiện.

Khang Hi ngồi trên một tảng đá ở bên dòng suối, người bọc chăn, dưới ánh đèn cảnh sát, khuôn mặt của anh vẫn trắng bệch như trước.

“Đỡ hơn chút nào không?”

“Muốn ói, nhưng không ói được!” Chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào khó chịu.

Vừa nghĩ tới chuyện đã hôn thứ đó, da đầu anh tê dại, không biết có phải vì ảnh hưởng tâm lý hay không nhưng cho dù súc miệng rồi, cũng đã rửa mặt, nhưng mũi vẫn có thể ngửi thấy cái mùi khen khét thối rữa kia.

Hiểu Hiểu ôm cổ anh từ sau lung: “Chẳng qua anh bị ảnh hưởng tâm lý thôi.”

Có điều, có thể hiểu, với những người ít khi tiếp xúc với xác chết, đây là một việc rất ‘Chấn động lòng người’.

Ai bảo anh cứ toàn nghĩ tới chuyện đó, coi như báo ứng vậy.

“Hiểu Hiểu, bây giờ có thể đi được chưa?” Bây giờ anh chỉ muốn đánh răng thôi.

Cô nhìn sang phía Cảnh Táp, “Còn phải lấy khẩu cung nữa, lấy khẩu cung xong là đi được rồi.” Hiểu Hiểu đã rất quen thuộc với trình tự phá án của cảnh sát.

Anh cúi đầu, không muốn ở đây một giây phút nào nữa, không chỉ đánh răng mà còn muốn tắm nữa.

Thấy sắc mặt anh khó chịu, nhớ ra mình cũng có trách nhiệm trong chuyện này, nếu không phải muốn chặn anh thì cũng không cầm cái thứ kia. Hiểu Hiểu đi trước mặt, nâng đầu anh lên, muốn hôn anh một cái, để an ủi.

Anh lại sợ đến nhảy dựng, né cách cô ba thước, lại còn tự bịt miệng mình.

Hiểu Hiểu sửng sốt, không phải do bóng ma tâm lý lớn quá mà thậm chí còn không dám hôn đấy chứ.

“Khang Hi?”

Anh trừng cô, “Bây giờ em không được phép tới gần anh.”

“Hả?”

Anh nhíu mày, “Hiểu Hiểu,
đó là xác chết thối, ai biết có bệnh gì hay không, nhỡ có vi khuẩn lây bệnh cho em thì sao? Chờ anh đánh răng xong rồi tính!”

“Khang Hi, cái đó không phải là xác chết thối đâu, thi thế bị đốt trụi thành màu đen, cho thấy mỡ, protein và nước trên người đã bị đốt hết, vi sinh vật và vi khuẩn, cũng như những loài nấm khác không thể sống nổi đâu, vì thế xác chết không bị thối rữa, anh không cần phải lo lắng.”

Anh nghe xong, trán đầy vạch đen, “Hiểu Hiểu, em nhất định phải thảo luận chuyện này với anh thật sao?”

Bản lĩnh an ủi người khác chẳng có chút tiến bộ nào.

“Em chỉ nói sự thật cho anh thôi.”

Sự thật càng khiến anh hãi hơn.

Hiểu Hiểu lại tiếp: “Bên ngoài thì thế, nhưng bên trong thế nào thì chưa biết, vì có rất nhiều nội tạng…” Vì có dòi, dòi ăn xác thối.

Mửa…

Lần này thì hay rồi, cuối cùng anh cũng ói ra.

Hiểu Hiểu: “…”

***

Sau khi hai người lấy khẩu cung đơn giản xong, về lại khu cắm trại, vừa tới khu cắm trại thì Khang Hi rảo chân chạy lên xe dã ngoại, lục tung tìm nước súc miệng, vội vàng lấy một trong ba bình nước súc miệng ra, vừa súc vừa phun vào bồn rửa.

Chuyện trong hang động có xác chết cháy, tất cả mọi người đều biết, niềm vui cắm trại nhất thời biến đâu hết, chỉ còn lại kinh sợ.

An Hủy vừa nghe là mặt trắng bệch, bám dính vào Vưu Giai, như thể nạn nhân tiếp theo là mình.

Vệ Bảo cảm thấy xảy ra chuyện thế nào, bao nhiêu hăng hái mất hết, rất ảnh hưởng tới ba ngày sau, chi bằng về sớm cho rồi.

Mọi người đều tán thành, cùng bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Khang Hi súc miệng xong, lại đi đánh răng, kem đánh răng bị anh vặn sạch hết hai tuýp, thế mà còn chê chưa đủ, vào phòng tắm tắm thật kĩ, lúc đi ra, cả người trắng bệch, như thể vừa lột mất một lớp da.

Hiểu Hiểu choàng khăn sạch lên đầu anh, kiễng cân giúp anh lau khô tóc, “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Anh không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, như sợ cô sẽ chạy đi mất.

Đây là cầu an ủi điển hình, còn an ủi thế nào thì anh sẽ định đoạt.

Hiểu Hiểu thở dài một hơi, “Hiện trường vụ án ở đây, không phải Thượng Hải, em không cần tham dự, sẽ về với anh.”

Cô là cố vấn tâm lý tội phạm cho cục công an thành phố Thượng hải, không phải của cả nước.

Mắt Khang Hi sáng rỡ, sáp người tới, sợ cô sẽ chạy tới hiện trường vụ án.

“Đã không còn sớm nữa, chúng ta về lều ngủ sớm một chút thôi.” Ngủ một giấc là có thể quên được rất nhiều chuyện.

“Lều?” Anh lắc đầu, “Bây giờ mà ngủ lều thì chỉ làm anh liên tưởng đến hang động thôi.”

Lều là hình thức đơn giản của hang động mà.

“Vậy trong phòng ngủ trên xe nhé?” Trừ lều thì chỉ còn xe dã ngoại thôi, dù sao cũng đâu cần phải ngủ ngoài trời.

Vào những lúc này, chắc chắn anh sẽ không muốn ngủ ngoài trời đâu.

“Dù sao cũng đã lái xe tới đây rồi, đừng để phí không dùng.” Anh kéo tay cô đi lên tầng hai.

Tầng hai có một phòng ngủ riêng, giường lớn cho hai người, lúc dùng thì trần xe có thể dâng lên, để tăng chiều cao. Cho dù cao như Khang Hi thì cũng không cần khom lưng bước đi, không gian cũng khá rộng rãi, khi đóng cửa lại sẽ thành một khu độc lập.

Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo ở ngoài, hợp lực đốt một bãi lửa trại khác, cho nhiều củi vào, để nó cháy mạnh hơn, ánh lửa nút trời, chiếu sáng khiến hơn nửa khu cắm trại này ấm hơn, cũng sáng sủa hơn nhiều.

“Có cần phải gác đêm hay không?” Kế Hiếu Nam hỏi.

Dù hiện trường phát hiện thi thể chết cháy kia hơi xa, nhưng do ảnh hưởng tâm lý, luôn cảm thấy nguy hiểm, nếu như ai cũng ngủ, lỡ xảy ra chuyện thì không kịp kêu cứu mất.

Vệ Bảo gật đầu, “Tôi gác trước cho, cậu không cần đâu, ngày mai về rồi, cậu còn phải lái xe, tôi và Lão Cảnh người gác nửa đêm đầu, người gác nửa sau, ráng một chút là được rồi.”

Nếu mệt quá thì trên đường về có thể ngủ trong xe.

“Vậy được!”

Vệ Bảo lại bắc bếp, nấu một bình café. Nếu muốn thức đêm thì chắc chắn không thể thiếu nó được.

Cảnh Bất Mị dọn dẹp mấy thứ không cần, mang vào cất dưới gầm xe, thấy anh uống café, cũng muốn làm một li.

“Cậu nói xem, là tự sát hay bị người khác giết?”

Vệ Bảo trừng mắt nhìn cậu ta, “Sao tôi biết?” Anh có phải cảnh sát đâu.

“Thôi đi, tôi gác đêm với cậu, bây giờ tôi chẳng ngủ nổi đâu.” Cắm trại nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, trong lòng chỉ thấy sợ hãi.

“Cũng được, tùy cậu, có điều nếu mệt thì cứ ngủ đi.” Người không phải do anh giết, anh cũng chưa từng làm chuyện gì thiếu đạo đức, nói chung là cây ngay không sợ chết đứng, anh cảm thấy chẳng có gì đáng sợ lắm, chỉ là bầu không khí này hơi áp lực.

Cảnh Táp vẫn chưa về, Vưu Giai và An Hủy suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định tối nay sẽ ngủ trong ‘nhà xe’. Dù sao xe dã ngoại làm từ lá sắt, nhìn nó thấy có cảm giác an toàn hơn.

Vừa định lên xe thì lấy xe dã ngoại bắt đầu rung lắc rất dữ, lại còn rung lắc rất quy luật.

Vưu Giai và An Hủy lập tức đỏ mặt.

Mọi người đều là người lớn cả, đương nhiên biết đây là gì.

Tên khoa học – ‘rung xe’.

Tiếng cót két liên tục, càng lúc càng lớn khiến Kế Hiếu Nam đang ở trong lều cũng bò ra oán trách.

“Tiếng gì thế?”

Vệ Bảo, Cảnh Bất Mị cũng nhận ra, mọi người đưa mắt nhìn cái nhà xe đang sung sướng rung mạnh, ngồi ngẩn hồi lâu, lâu đến mức cả đám ngồi thành vòng tròn tính thời gian.

“Mấy phút rồi?”

“Sắp một giờ rồi!”

“Trâu bò vậy hả?!”

Mọi người cùng đưa mắt nhìn chủ xe – Vệ Bảo.

Vệ Bảo: “…”

Lấy xe người khác để rung, ác vừa thôi!

Lại nói, Vạn Tuế Gia à, nếu mà còn rung tiếp…

Xe, sẽ, sập, mất!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện