Vào cuối chiều, các quản lý cấp cao của tập đoàn Vĩnh Tinh lần lượt tập hợp lại, ngồi xe buýt đến sân bay, trở về thành phố Châu Cảng.
Một số quản lý cấp cao được tài xế đón tại sân bay, một số người lái xe tới vẫn thống nhất quay về nơi tập hợp ban đầu, tòa nhà Vĩnh Tinh.
"Nhà cậu ở đâu?" Sau khi xuống xe buýt, Thiệu Quang Kiệt gọi Lâm Dục Thư lại: "Tôi đưa cậu về."
Lâm Dục Thư ngạc nhiên, cậu tưởng rằng trải qua chuyện đêm trước Thiệu Quang Kiệt sẽ không tìm cậu nói chuyện nữa.
"Không cần, Thiệu tổng." Ngoài mặt, Lâm Dục Thư vẫn lễ độ: "Tôi lái xe tới."
Nói đúng hơn là Tống Khải Minh lái xe tới.
Vừa lúc Tống Khải Minh cũng từ trên xe buýt đi xuống, khẽ liếc nhìn hai người.
"Vậy dừng ở bãi đỗ xe." Thiệu Quang Kiệt lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, không cho phép cậu từ chối, nói: "Xe của tôi đậu ngay dưới đất."
Xe của Thiệu Quang Kiệt là một chiếc SUV Vĩnh Tinh, một chiếc xe hơi hạng sang trị giá 200 vạn nhân dân tệ, đủ thể diện nhưng không quá mức đẳng cấp.
"Như vậy phiền toái lắm không?" Lâm Dục Thư cầm vali hành lý, đứng tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân toát ra hai chữ "từ chối".
"Tôi có vài lời muốn nói với cậu." Thiệu Quang Kiệt thản nhiên nói: "Hơn nữa giữa chúng ta có một số hiểu lầm cần phải giải quyết."
Thái độ của anh ta không ngả ngớn như trước, dường như đã quay trở lại mối quan hệ đồng nghiệp, rất có chừng mực.
Vừa bị Thiệu Hòa Đông cảnh cáo, Lâm Dục Thư cũng nên nể mặt, đành nói: "Vậy làm phiền Thiệu tổng rồi."
Sau khi bỏ vali vào cốp xe, Lâm Dục Thư lấy điện thoại di động ra, định gửi tin nhắn cho Tống Khải Minh.
Đúng lúc này, bên cạnh cậu đột nhiên có thêm một người, cũng bỏ vali vào cốp xe SUV.
Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh: "?"
"Lên xe." Sau khi nhấn nút khóa cửa tự động trên cốp xe, Tống Khải Minh kéo Lâm Dục Thư đến bên cửa xe.
Hắn bước vào ghế lái phụ, Lâm Dục Thư chỉ có thể ngồi vào ghế sau.
"Tống Khải Minh." Thiệu Quang Kiệt vừa mới thắt dây an toàn, sau khi nhìn rõ người bên cạnh, lập tức khó chịu nhíu mày: "Cậu lên đây làm gì?"
"Đi quá giang." Tống Khải Minh điều chỉnh tư thế ngồi, ổn định hai cái chân dài của hắn.
"Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Lâm tổng." Trán Thiệu Quang Kiệt mơ hồ nổi lên gân xanh, tựa như Tống Khải Minh không xuống, anh ta sẽ không lái.
"Nói cái gì? Không phải là nói về tôi sao?" Tống Khải Minh nhìn Thiệu Quang Kiệt chăm chú: "Tôi tưởng chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng."
"Mày ——" Thiệu Quang Kiệt nghẹn họng nói không ra lời, bởi vì rõ ràng đề tài mà hắn muốn với Lâm Dục Thư có liên quan đến Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư cúi đầu, mím môi nhịn cười.
Sao trước đây cậu không phát hiện, gã Đức nói tiếng Trung có thể chọc tức người ta đến vậy?
"Thiệu tổng." Lâm Dục Thư điều chỉnh vẻ mặt, hỏi: "Có muốn tôi lái xe thay không?"
Có một quy tắc bất thành văn ở nơi làm việc là cấp dưới không được để cấp trên làm tái xế.
Thiệu Quang Kiệt mời Lâm Dục Thư đi xe, cũng không có vấn đề gì, nhưng Tống Khải Minh muốn đi nhờ xe thì lại không ổn, bởi vì cứ như vậy, Thiệu Quang Kiệt thật sự trở thành tài xế.
Nhưng nói đi nói lại, chỉ vì chuyện cỏn con này mà phải đổi người lái xe thì lại làm căng quá rồi.
Thiệu Quang Kiệt không tiện nổi cáu, cuối cùng vẫn đặt tay lên cần số, đen mặt nói: "Không cần."
Lâm Dục Thư không nói cho Thiệu Quang Kiệt biết địa chỉ cụ thể khu nhà mình, chỉ nói đại khái ở giao lộ nào.
Kết thúc kỳ nghỉ, thành phố về đêm vẫn luôn tắc nghẽn, vốn chỉ cần lái xe 20 phút, Thiệu Quang Kiệt lái đến nửa tiếng vẫn còn bị kẹt trên đường.
Phía trước lại có đèn đỏ, xe cộ dừng lại, không biết có phải cuối cùng anh ta đã quen với sự có mặt của Tống Khải Minh hay không, Thiệu Quang Kiệt hơi quay đầu lại, nói với Lâm Dục Thư đang ngồi ở hàng ghế sau: "Chuyện tối qua hôm qua..."
Lâm Dục Thư nói xã giao: "Tôi không để trong lòng."
"Như vậy là tốt nhất." Thiệu Quang Kiệt dời tầm mắt về phía trước: "Giữa đồng nghiệp với nhau có hiểu lầm là rất bình thường, nếu tôi có chỗ nào không đúng, tôi xin lỗi cậu, dù sao cũng không được ảnh hưởng đến công việc."
Cuối cùng vẫn là người thừa kế mà Thiệu gia bồi dưỡng ra, mặc dù làm việc có khuyết điểm, nhưng tài năng giả bộ thì rất cừ khôi.
Nếu như Lâm Dục Thư không biết bộ mặt thật của Thiệu Quang Kiệt, e là cậu cũng giống như nhân viên bình thường của Vĩnh Tinh, cảm thấy CEO nhà mình thật hiền lành lịch thiệp.
Lâm Dục Thư không trả lời ngay, theo bản năng nhìn phản ứng của Tống Khải Minh.
Chỉ thấy Tống Khải Minh gác khuỷu tay phải lên cửa sổ xe, chống má lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn Thiệu Quang Kiệt.
Nếu Lâm Dục Thư đoán không sai, trên mặt hắn đang treo biển "Mời anh bắt đầu màn trình diễn".
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Tống Khải Minh, Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, giọng điệu cau có, hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Xuống xe ở đâu?"
Tống Khải Minh không trả lời, mà hất cằm, chỉ vào khoảng trống phía trước đầu xe: "Anh để rộng như vậy là chờ người khác nhét vào à?"
Chỉ trong nửa giờ lái xe, đây là lần thứ ba Tống Khải Minh chỉ bảo Thiệu Quang Kiệt lái xe.
Lần đầu tiên là Thiệu Quang Kiệt không lịch thiệp nhường đường cho người đi bộ, lần thứ hai là anh ta chiếm hai làn đường, những chuyện này đúng là nên nói, nhưng phỏng chừng bình thường không ai nói anh ta.
Thiệu Quang Kiệt đương nhiên không nhịn được nữa, cởi bỏ lớp ngụy trang quý ông lịch thiệp, trước tiên đạp chân ga rút ngắn khoảng cách với xe phía trước, sau đó nhìn Tống Khải Minh đầy giận dữ: "Người gần đây muốn chơi tao là mày phải không?"
Cuối cùng anh ta vẫn hỏi ra.
Lâm Dục Thư biết ngay Thiệu Quang Kiệt muốn đưa cậu về, nhất định là muốn nói chuyện này với cậu.
Tuy rằng chuyện này đã được phơi bày, nhưng bên phía Thiệu Quang Kiệt chắc chắn không biết ai là người đứng đầu, ai là người tham dự.
"Có người muốn chơi anh sao?" Tống Khải Minh vẫn chống má, lười biếng hỏi.
"Mày bớt giả ngu cho tao, tao biết là mày." Thiệu Quang Kiệt kiềm chế cơn tức giận, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh: "Tao cảnh cáo mày, hội đồng quản trị không phải để đùa, mày phải kiếm được 8 phiếu mới bãi nhiệm được tao, điều này là không thể, hiểu không?"
Tống Khải Minh cũng lười giả vờ, thu hồi tư thế ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào lưng ghế, hỏi: "Anh chắc chắn bốn người kia sẽ ủng hộ anh?"
"Đương nhiên." Thiệu Quang Kiệt ra vẻ buồn cười: "Một người là ba tao, một người là anh em của ba tao, còn có hai người là người nhà mẹ ruột tao, bọn họ điên rồi mới đi ủng hộ mày?"
Ba mẹ của Thiệu Quang Kiệt cũng là cuộc hôn nhân thương mại, nhưng công ty bên nhà mẹ anh ta đã xuống dốc từ lâu, người có năng lực bên đó đều sang làm việc cho Vĩnh Tinh.
"Chuyện còn chưa có kết quả, tốt nhất không nên khẳng định như vậy." Tống Khải Minh nói.
"Bây giờ để tao nói cho mày biết kết quả, muốn bãi nhiệm tao, không có cửa đâu." Dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả cơn tức giận bị đè nén nãy giờ, Thiệu Quang Kiệt như người thắng cuộc, nói: "Thành viên hội đồng quản trị chỉ có 11 người, có 4 người đều đứng về phía tao, cho dù thế nào mày cũng không thể lấy được 8 phiếu, đây là phép tính rất đơn giản, tao nghĩ không cần phải dạy cho mày biết."
Tống Khải Minh không nói tiếp, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Hành động này của hắn có vẻ yếu thế.
"Mày biết vì sao không?" Thiệu Quang Kiệt thay đổi sự căm tức vừa rồi, thản nhiên nói: "Đây là thành hào mà mà ông nội dựng lên cho tao, là thứ tao có, còn mày thì không."
"Nhưng anh cũng đừng quên." Tống Khải Minh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ 4 người bảo vệ anh, 7 thành viên hội đồng quản trị khác đều ủng hộ bãi nhiệm anh."
Bên phía Thiệu Hòa Húc đã có tin chính xác, 4 thành viên hội đồng quản trị bên ngoài đều có ý bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt.
Về phần Phương Lan, trước khi ly hôn, vợ chồng hai người đã không hợp với vợ chồng Thiệu Hòa Đông, hiện tại cộng thêm chuyện Vũ Tu, cô cảm thấy thiếu ân tình của Tống Khải Minh, bởi vậy Tống Khải Minh muốn cô hỗ trợ, cô cũng không có lý do gì cự tuyệt, hứa hẹn bất động sản Phương Thiên sẽ bỏ 2 phiếu tán thành.
Đến giai đoạn hiện tại, trận chiến này đã hết sức căng thẳng, nhưng đúng như Thiệu Quang Kiệt nói, phần thắng hầu như đều nghiêng về phía anh ta.
"Vậy thì sao? Mày định đánh bại tao bằng niềm tin à?" Con đường phía trước cuối cùng trở nên thông thoáng, Thiệu Quang Kiệt thoải mái lái xe: "Không phải nhiều người trong Hội đồng quản trị tán thành là được, nếu như ngay cả cái này cũng không biết, tao khuyên mày vẫn nên thành thật về làm ô tô của mày