Mục đích trêu đùa đã đạt được, Lâm Dục Thư đứng dậy, bổ sung thêm một câu: "Em gọi con trai của chồng em là cục cưng không được sao?"
Câu này có hơi vòng vo làm gã Đức không hiểu ngay được, nhưng sau khi nhận ra Lâm Dục Thư đang gọi hắn là chồng, ánh mắt thoáng tối lại, ôm lấy Lâm Dục Thư bế vào nhà, để Wowo cùng hành lý bỏ lại ngoài cửa.
—— Tất nhiên, sau khi nghe tiếng hú phản đối của Wowo, hắn lại mở cửa cho con trai và hành lý vào.
Tống Khải Minh quả thật rất giỏi xử lý Lâm Dục Thư, tại sao không thể ngược lại chứ?
Một chữ "cục cưng" thì thôi, cộng thêm một chữ "chồng" đã có thể khiến Tống Khải Minh tước vũ khí đầu hàng.
Một ngày trước khi họp hội đồng quản trị là thứ năm, không phải ngày Lâm Dục Thư đến Tĩnh Tâm sơn trang như thường lệ.
Song sự xuất hiện của cậu không khiến Thiệu Chấn Bang ngạc nhiên, chắc hẳn đã có vài nhóm người vì chuyện hội đồng quản trị mà tới nơi này.
Trong khoảng thời gian gần đây, thân thể Thiệu Chấn Bang càng ngày càng kém, thời tiết bên ngoài rét lạnh, đã rất lâu ông không ra ngoài hóng gió, phần lớn thời gian đều nằm trên giường diều dưỡng.
Lâm Dục Thư đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng chào hỏi: "Thưa ông."
Mí mắt đang nhắm nghiền của Thiệu Chấn Bang chậm rãi nâng lên, mấp máy môi: "Cậu tới rồi."
Mặc dù động tác nâng mắt có vẻ vất vả nhưng ánh mắt của ông vẫn sắc bén như trước, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của bất kỳ ai.
Lâm Dục bình tĩnh nói: "Vâng, có một số việc cần xin chỉ thị của ngài."
"Là chuyện hội đồng quản trị đi." Thiệu Chấn Bang thản nhiên nói.
"Bọn họ đều đã tới tìm ta."
Lâm Dục Thư biết một ngày trước Tống Khải Minh đã tới Tĩnh Tâm sơn trang, nhận được lời hứa không nhúng tay của Thiệu Chấn Bang.
Điều này nằm trong dự liệu của hai người, dù sao Thiệu Quang Kiệt chiếm phần thắng lớn hơn, Thiệu Chấn Bang cũng không cần phải nhúng tay vào.
Nhưng chuyện Lâm Dục Thư muốn Thiệu Chấn Bang không nhúng tay còn nằm ở phía sau.
Cậu thẳng thắn nói: "Theo tình hình hiện nay, có 7 thành viên hội đồng quản trị ủng hộ bãi nhiệm chức vụ của Thiệu tổng, cũng tán thành đem mảnh đất trũng trong khu phát triển kinh tế đi xây dựng đường đua."
"Ta biết." Thiệu Chấn Bang bình thản nói: "Đám người kia từ lâu đã có ý kiến với Quang Kiệt."
Lâm Dục Thư im lặng một lát, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thiệu Chấn Bang đưa tầm mắt về phía cậu, hỏi: "Cậu có ý kiến gì không?"
"Thật ra ngọn nguồn của sự bất đồng này là..." Lâm Dục Thư mở miệng.
"Rốt cuộc muốn đem mảnh đất kia hợp tác với tập đoàn Nam Giới, hay là xây dựng đường đua."
"Cậu tán thành xây đường đua." Thiệu Chấn Bang nói không chút do dự.
Trong lòng Lâm Dục Thư nhảy dựng, bước đệm của cậu còn chưa nói xong, Thiệu Chấn Bang đã vạch trần suy nghĩ của cậu, xem ra Thiệu Quang Kiệt vẫn đến trước mặt ông nội anh ta cáo trạng.
"Quang Kiệt nói gần đây cậu rất thân thiết với Khải Minh." Giọng điệu Thiệu Chấn Bang không có gì thay đổi, cũng nghe không ra là lập trường gì.
"Cậu cũng coi trọng Khải Minh hơn phải không?
"...!Vâng." Ý định ban đầu của Lâm Dục Thư là nói tốt thay Tống Khải Minh, chỉ là Thiệu Chấn Bang miễn cho cậu đi lòng vòng.
"Ta thấy xây đường đua là một ý tưởng không tồi, nó làm tăng sức ảnh hưởng của Vĩnh Tinh." Thiệu Chấn Bang nói khiến Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông còn nói thêm: "Đương nhiên hợp tác với tập đoàn Nam Giới cũng không tệ, dù sao thực lực người ta cũng hùng hậu."
Tỏ thái độ kiểu này cũng như không.
"Ta gần đây chú ý tới giá cổ phiếu công ty." Thiệu Chấn Bang tiếp tục nói: "Năng lực của Khải Minh thực sự rất khá."
Kể từ khi S-Power được mua lại, giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh đã tăng nhẹ.
Sau buổi họp báo, giá cổ phiếu đã tăng trở lại mức đầu năm ngoái.
Suy cho cùng, đây đều là lòng tin của thị trường vốn đối với Tống Khải Minh, Thiệu Chấn Bang đương nhiên hiểu rõ điểm này.
"Nhưng..." Thiệu Chấn Bang đột nhiên chuyển đề tài: "Điều này không ảnh hưởng gì đến việc hai anh em cùng hợp tác phát triển và mở rộng công ty."
......!Ý là muốn Tống Khải Minh phụ trợ Thiệu Quang Kiệt.
"Tham vọng quá lớn không phải chuyện tốt, cậu khuyên nó đi."
Nói là khuyên Tống Khải Minh, nhưng chẳng phải mục đích thực sự là gõ Lâm Dục Thư sao?
Dù sao vừa rồi Lâm Dục Thư đã thừa nhận cậu xem trọng Tống Khải Minh hơn.
Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, Thiệu Chấn Bang còn để Lâm Dục Thư đi khuyên, điều này nói rõ ở trong mắt ông, Lâm Dục Thư vẫn là một người biết làm thế nào cho đúng.
Sau khi xác nhận điều này, Lâm Dục Thư nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng đề cập đến việc chính: "Vậy thưa ông, tại cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai, tôi vẫn nên giải quyết việc chung chứ?"
Thiệu Chấn Bang hiển nhiên không hiểu ý Lâm Dục Thư: "Giải quyết việc chung?"
"Là như vầy..." Lâm Dục Thư không khỏi căng thẳng lên, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì bình tĩnh: "Phu nhân của đổng sự Trần - Trần Bình là quản lý cấp cao của tập đoàn Nam Giới, theo lý mà nói, ông ấy nên rút khỏi cuộc bỏ phiếu này."
Trần Bình chính là anh em tốt của ba Thiệu Quang Kiệt, cũng là người duy nhất Lâm Dục Thư có thể ra tay.
Nghị quyết lần này của hội đồng quản trị liên quan đến hợp tác với tập đoàn Nam Giới, với tư cách là một bên liên quan, ông ta nên tránh nó.
"Vợ hắn là quản lý cấp cao sao?" Thiệu Chấn Bang suy tư.
"Sao ta nhớ hình như chỉ là tài vụ bình thường."
"Đã thăng chức tổng thanh tra tài chính rồi." Lâm Dục Thư nói.
"Vậy được, để hắn tránh đi." Thiệu Chấn Bang không để ý lắm: "Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả."
Tống Khải Minh cần sự ủng hộ của 8 thành viên Hội đồng Quản trị mới có thể thông qua nghị quyết bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt.
Dù cho cả 4 thành viên bên phía Thiệu Hòa Đông đều bỏ phiếu trắng thì hắn cũng chỉ được 7 phiếu, không thể đạt tỷ lệ 2/3.
Cho nên Thiệu Chấn Bang hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì bên Thiệu Hòa Đông thêm một người bỏ phiếu trắng hay ít một người bỏ phiếu trắng cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến kết quả.
Chỉ là...
Ông đại khái không ngờ rằng Lâm Dục Thư còn giữ một thế cờ nữa.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thiệu Chấn Bang, trái tim treo lơ lửng mấy ngày cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tống Khải Minh đã bắt đầu xem vé máy bay khứ hồi về Đức trong dịp tết âm lịch, mà Lâm Dục Thư đêm nay vẫn ngủ không ngon, cậu sợ hội đồng quản trị ngày mai xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Đến 10 giờ sáng thứ sáu, cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn Vĩnh Tinh diễn ra đúng giờ
Ngoài các thành viên Hội đồng Quản trị như Thiệu Hòa Đông, Thiệu Hòa Húc, Phương Lan ra, các nhân viên không phải thành viên Hội đồng Quản trị như Thiệu Quang Kiệt, Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư cũng tham gia.
"Chẳng phải lãng phí thời gian sao?"
Trong một hai phút trước khi hội nghị bắt đầu, Thiệu Quang Kiệt xoay ghế, nói với Lâm Dục Thư bên cạnh.
Lâm Dục Thư mở nắp bút máy, mở laptop ra, vẻ mặt thản nhiên trả lời: "Vậy cũng cần có hình thức này."
Thực tế rất nhiều cuộc họp hội đồng quản trị thậm chí đại hội cổ đông đều lãng phí thời gian, nghị quyết đã sớm được toàn bộ thành viên thông qua, nhưng vẫn phải làm thủ tục để nghị quyết chính thức có hiệu lực.
"Cậu nói cậu ta cần gì phải tới tham gia?" Thiệu Quang Kiệt lại hất cằm Tống Khải Minh ngồi phía bên kia của Lâm Dục Thư: "Là vì chưa từng tham gia, đến mở mang kiến thức à?"
Tống Khải Minh hiển nhiên nghe được Thiệu Quang Kiệt đang nói mình, mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn anh ta một cái, lại đưa tầm mắt trở về màn hình điện thoại.
Trên đó là giá cổ phiếu theo thời gian thực của công ty.
"Được rồi, người đến đông đủ rồi, bắt đầu đi."
Thiệu Hòa Đông ngồi ở một đầu bàn hội nghị, tuyên bố hội nghị chính thức bắt đầu.
Tuy nhiên, với tư cách là chủ tịch và người chủ trì cuộc họp, điệu bộ của ông ta như thể chỉ muốn xong việc cho nhanh, cũng giống hệt Thiệu Quang Kiệt lúc này.
Ông ta nhìn về phía Lâm Dục Thư, nói: "Tiểu Lâm tổng, cậu đọc tuyên bố hiệu lực trước đi."
Trong tuyên bố hiệu lực không có nhiều chữ nhưng rõ ràng là Thiệu Hòa Đông lười đọc.
"Cuộc họp lần này được tổ chức theo quy định của Điều lệ công ty, trước khi cuộc họp được tổ chức đã thông báo cho toàn thể thành viên Hội đồng quản trị theo quy định của pháp luật.
Thời gian, phương thức thông báo đều phù hợp với quy định của Điều lệ công ty..."
Lâm Dục Thư đọc xong, theo bản năng nhìn về phía Thiệu Hòa Đông, chờ ông tiếp tục chủ trì, kết quả Thiệu Hòa Đông lại nói: "Cậu tiếp tục đi."
......!Được thôi.
Lâm Dục Thư dứt khoát khép laptop lại, tiếp nhận công việc của người chủ trì.
Cậu nhìn về phía các thành viên hội đồng quản trị ngồi vây quanh bàn hội nghị, không nhanh không chậm nói: "Hội nghị lần này sẽ tiến hành bỏ phiếu xoay quanh việc bãi nhiệm chức vụ CEO của Thiệu Quang Kiệt.
Bởi vì thành viên hội đồng quản trị Trần Bình không đến hiện trường nên bây giờ ông ấy sẽ xác nhận qua điện thoại."
Nói tới đây, Lâm Dục Thư lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Trần Bình, cũng mở loa ra.
"Đổng sự Trần, chào ngài, bên này đang mở cuộc họp hội đồng quản trị.
Bây giờ tôi cần ngài xác nhận, có phải ngài rút khỏi cuộc bỏ phiếu này không?"
Trần Bình đã sớm nhận được thông báo, gọi cú điện thoại này cũng chỉ nhằm mục đích tuân thủ trình tự mà thôi.
"Đúng." Trần Bình nói.
"Tôi xác nhận lại với ngài một lần nữa, ngài có rút lui hay không?"
Lâm Dục Thư nhấn mạnh hai chữ "rút lui" nhưng không ai cảm thấy có cái gì không đúng.
"Xác nhận." Trần Bình lại nói một lần.
"Được, cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dục Thư lại nói với các thành viên hội đồng quản trị khác: "Hiện tại chính thức bắt đầu bỏ phiếu, tán thành bãi nhiệm chức vụ CEO của Thiệu Quang Kiệt, mời giơ tay."
Thiệu Hòa Húc là người đầu tiên giơ tay lên, sau đó Phương Lan và một thành viên khác của bất động sản Phương Thiên, cùng