Cửa hàng hai tệ
Chuyển ngữ: Diên
Mọi chuyện đều là như thế, một lần thì lạ, hai lần thì quen.
Làm nhiều thêm vài lần thì hết thảy đều sẽ trở thành chuyện đương nhiên thuận lý thành chương.
La Chú đọc hết toàn bộ tài liệu ở nhà Đường Ngật, ban ngày thì dành thời gian tìm hiểu lại một số chỗ chưa hiểu lắm, chậm rãi hấp thu tri thức.
Sau đó hắn lại gửi thêm hai phần tài liệu cho Đường Ngật, Đường Ngật sẽ chăm chú tải xuống rồi tối về mở máy tính ra xem vài dòng đầu.
Cũng chỉ xem được vài dòng ấy thôi, thêm nữa thì xem không nổi.
Không phải cậu không muốn xem mà là do bên ngoài có thứ vô cùng hấp dẫn cậu.
Thứ hấp dẫn ấy không ai khác chính là em mèo do La Chú biến thành.
Tài liệu tiếng nước ngoài vừa khô khan vừa khó hiểu, toàn là câu từ chuyên ngành xa lạ, tra từ hoài cũng tốn công tốn sức lắm.
Cũng may còn có mèo nhỏ học tập chung với Đường Ngật.
Có một vật nhỏ lông xù mềm mại ấm áp bên người như vậy giúp tinh thần cậu thả lỏng đi nhiều.
Chỉ là có nó bên cạnh thì trạng thái học tập của cậu cũng không tập trung được lâu, chốc chốc là lại quay sang nhìn mèo con.
Vốn chỉ muốn thả lỏng chút thôi mà ngờ đâu lại biến thành buông lỏng hoàn toàn.
Không phải bên ta yếu mà là do quân địch quá gian xảo!
Động vật nhỏ mềm mại yên tĩnh.
Có lẽ là đã quen với hoàn cảnh mới rồi nên không trốn trong góc xa như trước nữa.
Nhất là từ khi bọn họ bắt đầu cùng nhau xem máy tính thì mèo con càng thân người hơn rất nhiều.
Đường Ngật lại nhịn không được quay sang nhìn nó, càng nhìn càng thích, bàn tay ngứa ngáy vươn tới xoa xoa cái gáy tròn vo, vuốt một đường xuống tới tận đuôi.
Tay cậu sờ tới đuôi nó cũng không buông ra ngay mà chụm tay lại thành hình tròn rỗng ruột bao lấy đuôi nó rồi vuốt tiếp tới chóp đuôi.
Mèo nhỏ sẽ hơi dùng sức rút đuôi ra khỏi tay cậu rồi thu đuôi về bên người.
Rõ ràng đều tạo thành từ xương da lông mà đuôi mèo lại mềm mại linh hoạt hơn, cứ như một phần khác biệt hoàn toàn với cơ thể.
Mèo con đang nhìn màn hình chăm chú dù không để tâm đ ến xung quanh nhưng đuôi vẫn phản ứng lại khiến Đường Ngật thấy rất thú vị.
“Phú Quý.”
Cậu gọi tên mèo con.
Thân thể mèo con không nhúc nhích nhưng chóp đuôi lại rung lên nhè nhẹ xem như đáp lại.
Chỉ thế thôi nhưng cũng đủ khiến Đường Ngật vui vẻ vô cùng.
Cậu gọi thêm hai lần nữa, gọi đến khi đuôi mèo lắc lư biên độ lớn truyền tới tín hiệu “đủ rồi đó” thì mới vừa lòng thỏa ý dừng lại.
Đối với hành động ấy của cậu, La Chú lựa chọn phương án mặc kệ, thỉnh thoảng đáp lại một chút cũng được, ăn nhờ ở đậu mà, không thể để cho quá khó coi.
Đối với chuyện Đường Ngật cứ ba ngày hai bữa lại chạy tới chơi, phía bệnh viện thú y đã nhất trí ngầm hiểu lẫn nhau xem là chuyện bình thường.
Đường Ngật rất thích các động vật nhỏ.
Cậu vừa đến là Đào không cần vượt ngục nữa, có thể quang minh chính đại ra đi dạo.
Có điều, Tiểu Cảo luôn cảm thấy bác sĩ La là lạ.
Xưa giờ hắn chỉ qua lại giữa phòng khám, khu nội trú, phòng giải phẫu, phòng truyền dịch, phòng chụp X-quang và phòng siêu âm, hiếm lắm mới ra đại sảnh trò chuyện với người nhà bệnh nhân.
Đương nhiên là như vậy mới đúng, nào có bác sĩ nào suốt ngày nói chuyện tám nhảm với người khác, quá không chuyên nghiệp.
Ấy nhưng kể từ khi Đường Ngật tới bệnh viện báo danh thường xuyên, số lần Bác sĩ La xuất hiện ở đại sảnh cũng tăng lên rất nhiều.
Bên quầy tiếp tân có một kệ hàng, trên đó là một ít đồ chơi và đồ ăn vặt cho thú cưng do cửa hàng đối diện đưa tới bán ké.
Đường Ngật ôm mèo con nhà mình đứng trước kệ hàng nhìn chăm chú con cá đồ chơi rất lâu.
Cá đồ chơi kia mô phỏng theo cá chép, làm giống như thật, sợi tổng hợp bóng loáng in ra vảy cá mang theo viền sáng lấp lánh.
Đường Ngật đưa ngón trỏ chạm nhẹ hai cái, nhéo nhéo một chút, nhịn không được bật cười.
Cậu chơi đủ rồi thì cầm lên quơ quơ trước mặt Đường Phú Quý.
Hiển nhiên mèo con không hứng thú với nó lắm, ngốc ngốc nhìn đông nhìn tây vờ như không thấy cá đồ chơi trước mặt.
Đường Ngật thở phào một hơi thả cá về kệ.
La Chú lẳng lặng đứng ở hành lang nối liền đại sảnh và phòng khám nhìn hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, đoạn thừa dịp Đường Ngật chưa quay người lại mà đi vào phòng khám.
Tiểu Cảo đứng ở quầy tiếp tân trông thấy hết mọi hành động của Đường Ngật và La Chú.
Hay lắm, người đứng trên cầu ngắm phong cảnh, kẻ ngắm phong cảnh trên lầu chỉ nhìn người trên cầu thôi?
Ngày đó trước khi Đường Ngật về, La Chú bảo Tiểu Cảo đưa con cá đồ chơi nọ cho Đường Ngật.
Trên mặt Tiểu Cảo viết hai chữ “hóng chuyện” to đùng: “Có thu tiền không anh ơi?”
La Chú lạnh mắt nhìn cô: Lượn ngay.
Tiểu Cảo: Vâng vâng.
Tiểu Cảo lấy con cá đồ chơi trên kệ xuống, lại cầm thêm một túi tim gà đông lạnh lượn ngay tới cửa.
“Cho em ạ?” Đường Ngật ngạc nhiên, vô thức nhận đồ từ đối phương rồi nói tiếp: “Để em trả tiền cho chị.”
“Không cần đâu, đây là quà Bác sĩ La tặng Phú Quý.” Tiểu Cảo chỉ chỉ vào trong bệnh viện, nháy mắt với Đường Ngật, khuôn mặt tròn tròn lộ vẻ đáng yêu.
Đường Ngật theo tay cô nhìn qua chỉ thấy một bóng lưng cao lớn đi vào trong, mím môi cười cười: “Giúp em cảm ơn Bác sĩ La nhé.”
“Em tự nói thì hơn đó.” Đối mặt với Đường Ngật, Tiểu Cảo chẳng giữ kẽ gì cả, cười hì hì nghiêng người nói: “Người ta không cần lời cảm ơn từ chỗ chị đâu.”
Đường Ngật nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vậy mai em đến cảm ơn Bác sĩ La sau.”
Ban đêm, khi La Chú đến thì thấy Đường Ngật đang cầm con cá đồ chơi lật qua lật lại thưởng thức, nụ cười chưa bao giờ ngừng trên môi.
La Chú cũng vậy, nhưng lông quá nhiều nên nhìn không ra.
Đến bệnh viện thú y nhiều lần hơn, cuối cùng Đường Ngật cũng gặp được Bác sĩ Vạn trong miệng Tiểu Cảo.
Vạn Chỉ là cô gái duy nhất trong ba bác sĩ của bệnh viện.
Trước đó cô kết hôn, đi chơi tuần trăng mật nên xin nghỉ phép tới nay mới về.
Thường sẽ có một vài nam khách hàng hỏi thăm Bác sĩ Vạn ở quầy tiếp tân, sau đó đều nhận được một câu trả lời thống nhất: “Bác sĩ Vạn của chúng tôi là danh hoa đã có chủ rồi ạ, anh không còn cơ hội đâu.”
Hiện tại người đến hỏi thăm thì câu trả lời nhận được có hơi khác, từ danh hoa đã có chủ biến thành trẻ tuổi đã lấy chồng, tóm lại vẫn là không có cơ hội.
Đường Ngật rất có thiện cảm với bác sĩ Vạn.
Tính cô khá giống Diệp Vũ Vi, làm việc kỹ lưỡng quả quyết.
Có điều bác sĩ Vạn dịu dàng nữ tính hơn Vũ Vi một chút, đối xử với Đường Ngật và các khách hàng khác rất thân thiện dễ gần.
Diệp Vũ Vi tính gà mẹ bao che con, nếu thấy đối tượng tiềm ẩn nguy hiểm ảnh hưởng tới con mình là lập tức xù lông xù cánh dựng một thân gai góc ra liền.
Đường Ngật nghĩ, nếu cô dịu dàng hơn chút thì chắc cũng sẽ như Bác sĩ Vạn vậy.
Nói thì nói vậy chứ con người không thể giống nhau một kiểu vậy được, phải có cá tính riêng của mình mới tốt.
cậu thích Diệp Vũ Vi, thích Vạn Chỉ, cũng rất thích Tiểu Cảo hoạt bát sáng sủa.
Hình tượng hiền dịu của bác sĩ Vạn không thể duy trì quá lâu trong lòng Đường Ngật.
Khi