Men vi sinh
Chuyển ngữ: Diên
Sợ là đây không phải lần đầu tiên hắn tới, nhìn phản ứng của người trong bệnh viện thú y là biết.
Đường Ngật ôm balo mèo trước người, tay vòng thật chặt.
Balo cứng rắn áp sát vào cơ thể.
Cánh tay dùng sức quá độ hơi đau đớn, nhờ thế cậu mới cảm nhận được độ tồn tại chân thật của balo mèo, mới có được chút an ủi về mặt tâm lí.
“Đường Ngật ơi, Đường Ngật.
Nè, Tiểu Đường!”
Vương Băng Ngu gọi vài tiếng, Đường Ngật phản ứng chậm mấy nhịp mới giật mình quay sang nhìn hắn.
Không ngờ Vương Băng Ngu lại chủ động nói chuyện với cậu, Đường Ngật không biết làm sao nên chỉ đáp một tiếng.
“Đừng đứng đây làm gì, vào trong đi.” Vương Băng Ngu quang minh chính đại mời cậu, chẳng hề nhìn tới kẻ đang đứng ngoài cửa.
Có lẽ trước đây cũng từng bị đuổi rồi và cũng biết được nơi này không hoan nghênh mình nên kẻ đó thật sự không bước vào trong nửa bước.
Đường Ngật ngơ ngác đi theo Vương Băng Ngu vào một căn phòng làm việc xa lạ.
Phòng này khác với phòng khám bệnh, trên tường treo đầy cờ khen thưởng.
Phần lớn là khen tặng bác sĩ La, có một lá cờ viết như này: Hoa Đà tái thế, diệu thủ hồi xuân.
Cứu mạng cho chó của tôi, chữa bệnh cho mèo của tôi.
Ký tên: chủ nhân của Hải Sâm.
Bên cạnh lá cờ nọ là một lá cờ khác viết theo giọng điệu của thú cưng, toàn bộ chỉ viết một chữ meo, kí tên cũng là meo meo meo, bên cạnh còn có một lá cờ tương tự nhưng viết đầy gâu gâu, thoạt trông vô cùng đáng yêu.
Trong phòng khám cũng treo một lá cờ khen thưởng nhưng lá cờ đó dùng từ bình thường không có gì lạ, khiêm tốn hơn mấy này nhiều.
Đường Ngật nhìn chăm chú mấy lá cờ, thấy thú vị thì nhịn không được cười rộ lên.
Vương Băng Ngu ngồi xuống ghế cho sếp, lẳng lặng nhìn cậu.
Chờ cậu cười xong hắn mới mở miệng hỏi: “Tiểu Đường này, quan hệ giữa cậu với La Chú cũng không tệ lắm nhỉ?”
Đường Ngật khó hiểu nhìn sang, không rõ hắn đang hỏi gì.
Vương Băng Ngu cười cười: “Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Miệng thì nói thế nhưng trong Vương Băng Ngu lại nghĩ, không thể nào! La Chú bày trò gì thế ta? Hắn còn tưởng La Chú cho Đường Ngật tới đây hằng ngày là có mưu đồ bất chính, như này là còn chưa ra tay à?
Chẳng lẽ là hắn hiểu lầm? Vương Băng Ngu sờ cằm, làm người ta khó hiểu ghê.
Đường Ngật hỏi: “Bác sĩ La làm sao ạ?”
“Sao trăng gì đâu, gặp phải người không muốn gặp thôi.” Nói đoạn, Vương Băng Ngu chợt lấy lại tinh thần, hắn đưa Đường Ngật về phòng làm việc của hắn nhưng La Chú đang ở phòng khám cơ mà!
Vương Băng Ngu vỗ trán một cái rồi đứng dậy đưa Đường Ngật tới chỗ La Chú.
Bọn họ đẩy cửa phòng khám đi vào thì trông thấy La Chú đứng tựa vào bàn khoanh tay trước ngực, mày nhíu chặt, môi mím thành một đường thẳng, khóe môi có xu hướng xụ xuống dưới.
Đường Ngật nhìn ra được bây giờ tâm trạng hắn không tốt lắm.
La Chú nhìn thoáng qua Đường Ngật, sự khó chịu trong lòng vơi đi một chút, hắn hỏi: “Cảm giác chăm sóc thú cưng thế nào? Có phải rất khác so với suy nghĩ lúc trước không?”
Đường Ngật đi tới, lắc đầu đáp: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới chuyện nuôi thú cưng, cũng chưa tưởng tượng ra nếu nuôi thì sẽ như thế nào, cho nên tôi không biết có chỗ nào khác cả.”
Ngón tay cậu vuốt v e balo mèo: “Cảm giác chăm sóc rất thú vị.
Nó khiến tôi rất vui, nó làm bạn với tôi, tôi vì nó làm chút việc cũng phải thôi.”
Vương Băng Ngu bật cười thành tiếng: “Tiểu Đường à, cậu cho rằng nuôi thú cưng là chuyện trao đổi đồng giá qua lại hả?”
Tầm mắt La Chú bay qua chỗ Vương Băng Ngu.
Tiểu Đường?
Bọn họ quen thân như vậy từ khi nào?
La Chú nói không chút nghĩ ngợi: “Tiểu Đường, dạo này Phú Quý thế nào?”
Đường Ngật không hề chú ý tới xưng hô thay đổi, cậu hồi tưởng lại mấy ngày gần đây, hình như không có gì bất thường cả.
Nhưng mà bác sĩ La hỏi nên cậu liền đếm ngón tay liệt kê: “Vẫn chưa biết xài cát mèo, không biết li3m lông luôn.
Nhưng mà tôi mua lược rồi, ngày nào cũng chải lông giúp nó.”
Thời gian ở lại bệnh viện thú y của Đường Ngật không cố định.
Nếu khách đông thì cậu sẽ không ở lại chiếm chỗ, còn khách ít thì cậu sẽ ở lâu hơn nhưng tối đa không quá hai giờ.
Mùa này bảy giờ là trời đã tối mịt rồi, về sớm chút an toàn hơn.
La Chú chưa được hưởng thụ đãi ngộ chải lông, ngẫm nghĩ lại thì hẳn là đã hoàn thành bước này trước khi hắn xuất hiện.
“Tình trạng táo bón của Phú Quý khá hơn nhiều rồi, ngày nào tôi cũng cho nó uống bột sữa dê, nó uống nhiều nước lắm.” Đường Ngật nói tới đây thì nhớ tới một chuyện khác: “Nhưng mà thỉnh thoảng đi ngoài có hơi lỏng.”
“Đi ngoài hơi lỏng à?” Buổi tối La Chú không phát hiện chuyện này, không cần nghĩ cũng biết lại được giải quyết xong trước khi hắn đến, “Đã tẩy giun rồi thì đi ngoài lỏng có thể do đường ruột.
Để an toàn thì cứ kiểm tra chút đi.”
Nghe bác sĩ nói phải kiểm tra thì Đường Ngật hoảng hốt: “Phải kiểm tra là có bệnh nặng ạ? Trước đó cũng có vài lần vậy rồi nhưng tôi tưởng là đau bụng bình thường thôi, thỉnh thoảng