Ai buông tay trước người đó là cún con
Chuyển ngữ: Diên
Vương Băng Ngu cảm thấy mình đã hỏi tới trọng điểm.
Đường Ngật không cười nữa, chớp mắt nhìn hắn.
La Chú cũng không nói, xung quanh chợt yên tĩnh lại.
Phảng phất bắt được gì trí mạng, Vương Băng Ngu quét sạch mọi nản lòng vừa rồi, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô, hưng phấn hỏi lại lần nữa: “Tại sao hai người lại đi cùng nhau?!”
La Chú hời hợt đáp: “Bởi vì bọn tôi đang hẹn hò.” Hắn dịu dàng nhìn Đường Ngật, đoạn lạnh mặt quay qua nhìn Vương Băng Ngu: “Không như một số người, đi xem mắt mà còn có thể dọa cho đối phương bỏ chạy trối chết.
Con người vừa mới khí thế bừng bừng thẩm vấn nhất thời uể oải hẳn đi, mặt như tro tàn làm Đường Ngật mơ hồ thấy câu kia của La Chú có hơi tàn nhẫn.
Mặc dù là sự thật nhưng mà cũng không nhất thiết phải xé toạc [email protected] trụi như thế, ép thẳng vào mặt người ta thì tổn thương quá.
Vương Băng Ngu một tay ôm ngực, một tay run run: “Cậu, cậu thế mà dám, giết người, moi tim… Cậu có thể lạnh lùng vô tình hơn được nữa không?”
“Có thể.” La Chú gật đầu: “Có thể, ngay và luôn.”
Vương Băng Ngu ngồi thẳng trợn tròn mắt, chỉ thấy La Chú chỉ tay ra ngoài cửa: “Không có việc gì nữa thì đi trước đi, tôi với Tiểu Đường còn chưa ăn cơm xong, kính nhờ cậu đừng có ở đây quấy rầy bọn tôi.”
Quả nhiên vô cùng lạnh lùng vô cùng tàn nhẫn.
Đường Ngật thương hại nhìn Vương Băng Ngu, gặp một miếng sườn bỏ vào miệng.
Tuy rằng rất cảm thông với Vương Băng Ngu nhưng cơm thì vẫn phải ăn, cậu thật sự đói bụng lắm.
“Tiểu Đường à, cậu không quản tên đó hả?” Vương Băng Ngu giật giật ống tay áo Đường Ngật, “Cậu nghe thấy hắn nói gì không?”
Đường Ngật chân tay luống cuống, quay sang nói với La Chú: “Bác sĩ La, hay là…”
Vương Băng Ngu đắc ý tới gần Đường Ngật, miệng cười thắng lợi.
Xem đi, Tiểu Đường về phe hắn!
“Hay là… anh đưa sếp Vương ra ngoài đi.” Đường Ngật nói tiếp: “Có lẽ là anh ấy sợ nên không dám đi một mình.”
Ai không dám hả?! Vương Băng Ngu đập tay lên bàn cái rầm, giận đùng đùng đi ra ngoài: “Đi đây, tổn thương lòng tự trọng quá!”
Vương Băng Ngu vừa đi cái là thế giới yên tĩnh hẳn.
La Chú và Đường Ngật nhìn nhau, đều không nhịn được mà bật cười.
Món cuối cùng là sườn trâu kho tàu, Đường Ngật gắp một miếng cho La Chú rồi mới gắp một miếng cho mình từ từ thưởng thức.
Thỉnh thoảng cậu lại liếc La Chú một cái.
Hành động quá rõ ràng nên La Chú đơn giản bỏ đũa xuống, nói: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng, em muốn hỏi gì tôi à?”
Đường Ngật do dự một lát rồi lắc đầu: “Tôi không nên hỏi.”
La Chú nhíu mày: “Được, nhưng có thắc mắc mà không được giải đáp thì em sẽ thấy khó chịu mà.”
Nói cũng phải.
Đường Ngật nuốt đồ ăn trong miệng, đặt đũa xuống, đoạn trịnh trọng hỏi: “Phân bò khỏe mạnh sẽ có hương thơm của cỏ xanh thiệt hả?”
“…” La Chú âm thầm phỉ nhổ yêu tinh hại người Vương Băng Ngu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Đường Ngật: “Phải.”
La Chú hiện vô cùng hối hận.
Rõ là Đường Ngật có nhận thức đúng đắn, chính cậu ấy còn tự cảm thấy vấn đề không nên nói ra miệng thì không nên hỏi, như vầy sẽ giữ thể diện cho cả hai bên.
Lần sau trước khi hẹn hò nhất định phải đóng gói Vương Băng Ngu ném đi hành tinh khác mới được.
Bữa cơm này ăn không lâu lắm, miếng thịt cuối cùng vào bụng xong, Đường Ngật ngả người vào ghế xua tay tỏ vẻ mình đã no đến không thể no hơn, không ăn được gì thêm nữa.
Năm món trên bàn thì ngoại trừ bồ câu nướng mang ra đầu tiên đã bị tiêu diệt sạch sẽ ra thì vẫn còn không ít.
Đường Ngật khổ não nhíu mày: “Hình như gọi hơi nhiều món.”
La Chú không thấy có vấn đề gì cả: “Ăn không hết không sao, chủ yếu là cho em nếm thử mùi vị thôi.”
“Ăn ngon lắm.” Đường Ngật lần nữa khẳng định đánh giá với bữa ăn này, “Nhưng chúng ta không thể lãng phí, nhất là đồ ăn ngon.
Đúng rồi, chúng ta có thể gói mang về cho bác sĩ Nhan và Tiểu Cảo nha!”
“Em quan tâm bọn họ thật đấy.” La Chú gọi nhân viên phục vụ nhờ họ gói thức ăn thừa lại để lát mang đi.
Không muốn lần hẹn hò này rơi vào cái kết như lần trước nên lòng La Chú cứ thấp thỏm.
Hắn không có hiểu biết gì về chuyện này cả, hỏi người khác thì lại sợ được quả bom ngầm như Vương Băng Ngu.
Sau sự kiện rạp chiếu phim lần trước, hắn thề sẽ không bao giờ đi xem phim nữa.
Hôm đấy đưa Đường Ngật về nhà xong còn dư cả đống thời gian, La Chú về nhà tiếp tục xem tài liệu học thuật, xin nghỉ xong được cả ngày nghỉ cô quạnh luôn.
Hôm nay tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.
Ngồi nghỉ một chốc, nhận hộp đóng gói đồ ăn xong, balo mèo cũng được nhân viên trả lại.
Lúc đi ra khỏi nhà hàng, La Chú hỏi: “Lát nữa em muốn làm gì không?”
Đường Ngật mờ mịt không hiểu, La Chú đổi cách hỏi khác: “Bình thường rảnh rỗi em hay làm gì?”
Câu này cậu biết! Đường Ngật trả lời ngay: “Ngồi trên ghế sô pha đọc sách mượn về từ thư viện hoặc là xem phim tài liệu.”
Câu nói này giúp não La Chú nhảy số, hắn mỉm cười nói: “Em làm việc ở thư viện phải không? Tôi có thể tới xem chỗ làm việc của em không?”
Vẻ mặt Đường Ngật xoắn xuýt, La Chú cho là cậu không muốn nhưng Đường Ngật lại nói không phải.
Đường Ngật vô tội lắc đầu: “Không phải tôi không muốn đưa anh tới, mà là thứ hai thư viện đóng cửa ấy.”
La Chú vỗ trán, hắn quên mất.
Quả nhiên gặp phải Vương Băng Ngu thì sẽ bị suy giảm IQ.
“Tuy rằng không thể đi thư viện, nhưng tôi có thể dẫn anh đi nhà sách tôi thường tới!” Đường Ngật hưng phấn nói, kéo tay La Chú định đi.
La Chú lập tức nắm chặt tay cậu, nói ngay: “Ai buông tay trước người đó là cún con.”
Đường Ngật bị tốc độ dời đề tài của hắn dọa sợ, sau đó cậu ý thức được nắm tay trước mặt mọi người như vầy hơi kì lạ cho nên muốn rút tay về, nhưng nhìn thấy sự trêu ghẹo trong mắt La Chú, cậu thay đổi chủ ý, gật mạnh đầu: “Được!”
Hai người như dính liền lấy nhau, chẳng thèm quan tâm đ ến xung quanh mà đi thẳng tới xe La Chú.
Hai mắt Đường Ngật cong cong, cười không ngừng được, còn nâng tay lên ra hiệu: “Chúng ta cùng vào từ một bên, anh vào trước hay tôi vào trước đều được.”
Thế này thì không được, cho dù lên xe được nhưng lái xe không thể lái bằng một tay được.
La Chú phủ quyết đề nghị này: “Có xa không? Chúng ta đi bộ qua cũng được.”
Đường Ngật lấy điện thoại ra, khó khăn dùng một tay gõ chữ tra bản đồ, đưa điện thoại lên trước mắt La Chú, ngữ khí tràn ngập khó mà tin nổi: “Đi bộ hết năm mươi phút!”
“Ừm, tôi đi được.” La Chú mặt không biến sắc.
“Thế, thế tôi cũng đi được.” Giọng Đường Ngật hơi yếu.
La Chú cười không nói, mỏi mắt trông chờ nha.
Tuy rằng Đường Ngật làm việc ở thư viện phải ôm sách đi tới đi lui suốt ngày nhưng chút vận động ấy hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng