Chị gái tốt Đào Ragdoll
Chuyển ngữ: Diên
Tiểu Cảo đến bệnh viện sớm để mở cửa, vừa mở xong thì thấy La Chú bước ra từ cửa hàng thú cưng cách vách, tay còn xách một túi đen bự không biết chứa những gì.
Tiểu Cảo nhìn chiếc túi, cười hì hì đi tới hỏi thăm: “Bác sĩ La nay đi làm sớm thế?”
“Ừ, chào buổi sáng.”
La Chú xách túi đi vào trong.
Tiểu Cảo lập tức đuổi theo, không quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi thẳng: “Bác sĩ La, trong túi có gì thế anh?”
“Em muốn biết à?” La Chú dừng bước, nhìn hai mắt mong đợi của Tiểu Cảo, lắc đầu: “Không nói cho em.”
Nói xong, hắn xách túi đi vào phòng.
Tiểu Cảo sắp tức đến bật cười, nghiến răng kèn kẹt.
Không nói thì không nói, ai cần biết đâu!
Cô quay người đi tới quầy tiếp tân thì hai bác sĩ thực tập cũng tới, là Mục Tuyết Nhiễm và một cậu trai tên Chu Hồi.
Người còn lại tên Lưu Dương thường đến muộn năm mười phút.
“Chào buổi sáng! Một ngày mới là thêm một ngày cho chó ăn, mọi người cùng cố lên nha!” Tiểu Cảo cười xán lạn.
Trạng thái Mục Tuyết Nhiễm không tệ lắm, còn Chu Hồi vừa nghe đến cho chó ăn đã bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cho chó ăn không chỉ đơn giản là đổ thức ăn vào bát cho chó là được.
Chó trong bệnh viện đều đang mắc bệnh, mỗi chuồng đều có bệnh án riêng viết lời dặn của bác sĩ và yêu cầu của chủ nhân.
Thức ăn cho chó cũng chia làm hai loại, một là thức ăn miễn phí của bệnh viện, một là đồ nhà thú cưng mang tới.
Có một vài người yêu cầu trộn thêm đồ hộp với hạt cho thú cưng, mỗi người mỗi loại đồ hộp riêng, có con còn phải trộn thêm thuốc vào thức ăn nữa.
Cho các thú cưng trên tầng ăn uống xong thì cũng sắp đến trưa.
Người thấy vui chỉ có mình Tiểu Cảo, cuối cùng cũng có người tới giúp cô cùng dọn chuồng chó.
Một người làm rất khổ, nhiều người làm cùng chịu đựng cùng thấu hiểu thì cũng có thể xem như là tìm niềm vui trong nghịch cảnh.
Cuối cùng cũng có người cùng tận hưởng cảm giác vừa dọn chuồng sạch sẽ xong đã bẩn ha ha ha!
Một người vui vẻ khác là Nhan Thanh.
Sau khi bác sĩ thực tập đến thì đã thay đổi được cục diện vấn đề tiêm thuốc cho chó mèo.
Nhan Thanh không cần vui quá, tuy rằng vẫn phải tự mình tiêm nhưng họ chia sẻ bớt một ít đã đủ khiến hắn cảm động đến rớt nước mắt rồi.
Một bác sĩ thực tập khác sát giờ mới đến, lúc này đã có không ít chủ nhân đến chờ ở sảnh.
Lưu Dương nhìn quanh, khách tới nhiều hơn thì trông bệnh viện có vẻ chen chúc chật hẹp.
Hắn đi tới cạnh Chu Hồi, nói nhỏ: “Bệnh viện này nhỏ nhỉ?”
“Tự hài lòng đi.” Chu Hồi bận không ngừng tay, “Cậu muốn đến bệnh viện lớn thì cứ đi đi, mỗi vị trí đều có người đầy đủ, đến đó chỉ có tắm rửa dọn dẹp chắc cũng phải nửa năm, căn bản không có thời gian tiếp xúc với những thứ khác, không học hỏi thêm được gì cả.”
Lưu Dương bĩu môi lờ đi, đoạn đi theo hắn, thấy hắn làm gì thì làm theo đó.
Buổi chiều khi Đường Ngật tới thì bệnh viện cực kì bận.
Tiểu Cảo đưa cậu lên tầng hai, trên này không cho phép người thường lên nên tương đối yên tĩnh.
Cô tìm một phòng trống rồi ôm Đào tới chơi với cậu.
Tuy rằng phòng nội trú cũng ở tầng hai nhưng phân chia rất rõ khu bệnh truyền nhiễm và khu bình thường.
Đồng thời vì để tránh lây bệnh lẫn nhau nên các chuồng bệnh trong khu bệnh truyền nhiễm cũng xếp xa nhau.
Tất cả người ra vào khu bệnh truyền nhiễm đều phải tiêu độc để tránh truyền bệnh ra ngoài.
Đường Ngật sẽ không chạy lung tung, an phận ngồi yên tại chỗ đã được chỉ định, vì nghĩ cho Phú Quý nên quyết định về nhà sẽ tiêu đọc ngay.
Nơi này là khu vực an toàn mà Tiểu Cảo chỉ định, Đường Ngật thả Phú Quý ra ngoài.
Đào Ragdoll đi đến ngửi tới ngửi lui trên người nó, xong còn ngửi ngửi mông nữa rồi mới ngồi xuống bắt đầu li3m lông cho Phú Quý.
Cửa phòng mở ra, Đường Ngật quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là Vương Băng Ngu.
Nói sao thì người ta cũng là chủ của cái bệnh viện thú y này nên Đường Ngật mỉm cười hỏi thăm vài câu với hắn.
Đường Ngật chỉ vào hai con mèo đang dính chặt vào nhau: “Đào đang li3m lông cho Phú Quý, nó rất thích Phú Quý.”
Vương Băng Ngu hừ một tiếng: “Xin lỗi nha, mèo li3m lông cho mèo ý bảo đây là em trai tao đấy.”
“Òa, nó xem Phú Quý là em trai nên mới li3m lông cho Phú Quý hả? Thật tốt bụng.” Đường Ngật xoa xoa đầu Đào, “Đào à, mày phải làm một chị gái tốt nha.”
Vương Băng Ngu nhịn không được nói to hơn: “… Đào là mèo đực!”
Mèo đực á? Đường Ngật hơi xoắn xuýt, nhưng trông Đào rất giống tiên nữ ấy.
Mà thôi, đực hay cái không quan trọng.
Đào đã lớn vậy rồi, hơn nữa vẫn luôn ở trong bệnh viện, có lẽ… có lẽ đã sớm vẫy chào hai hòn bi của nó rồi.
“Cậu lớn tiếng như thế làm gì? Tiểu Đường đâu có điếc.” La Chú như u linh xuất hiện sau lưng Vương Băng Ngu, dọa cho hắn giật thót.
“Tôi tới xem mèo, xem con mèo này.” Vương Băng Ngu nhìn Đường Phú Quý, hầm hừ hồi lâu rồi nghẹn ra một câu: “Con mèo nhỏ này nếu không gầy thì chắc chắn rất béo.”
La Chú nhìn hắn: “Không khen được thì đừng có cố.”
Gọi Đường Ngật tới bên người rồi trả Đào về chuồng xong, hai người đi qua bên cạnh Vương Băng Ngu.
Hắn không nhịn được mà cảm khái: “Tôi đã thấy người trọng sắc khinh bạn nhưng chưa thấy ai trọng sắc khinh bạn như thế.”
La Chú vờ như không nghe thấy, Đường Ngật có hơi chột dạ xíu xíu.
“Đưa tay đây nào.” La Chú chợt nói.
Đường Ngật không nghĩ nhiều, dứt khoát đưa tay ra: “Anh lại xem chỉ tay…”
Lời còn chưa