Con không muốn chia tay
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Diên
Vốn tưởng nói như vậy có thể được yên tĩnh, ai ngờ thím Diêu đã tụt lại đằng sau lại lập tức theo kịp, vội vàng nói: “Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở chị thôi.
Tiểu La dù tốt đến mấy thì nhà họ Đường bọn chị không phải chỉ có mỗi một đứa con là Tiểu Đường thôi sao? Đến lúc đó không cưới được vợ, coi chừng không được ôm cháu đâu đấy.”
Mẹ Đường giấu đi vẻ không kiên nhẫn trong mắt: “Không được ôm thì thôi, tôi làm sao nghĩ nhiều như vậy được.
Chỉ cần thằng bé sống tốt là tôi vui rồi.”
Thím Diêu tỏ vẻ kinh ngạc: “Nghe chị nói kìa! Nếu thằng bé không sinh con, nhà họ Đường chẳng phải là sẽ tuyệt hậu à?”
“Thiếu đi một nhà chúng tôi cũng chẳng sao, trên đời này thiếu gì người.” Mẹ Đường cố gắng nhẫn nhịn, nheo mắt nhìn thím Diêu: “Không phải con gái lớn nhà thím đã sinh được ba đứa nhỏ rồi à, coi như là sinh cả phần của nhà chúng tôi đi.”
Thím Diêu không vui: “Chị nói như thế là sao? Nhà chúng tôi sinh được mấy đứa con thì liên quan gì tới nhà chị chứ!”
“Vậy nhà chúng tôi có sinh được đứa con nào hay không cũng không liên quan gì tới nhà thím đâu!” Mẹ Đường ngoài mặt tươi cười, giọng nói cũng không mấy lạnh lùng cứng rắn nhưng thái độ lại vững hơn cả đá.
Thím Diêu nghẹn họng, lườm bà một cái rồi cất bước tránh sang một bên.
“Hai người đang nói gì thế?” Ba Đường đuổi tới, hỏi.
Mẹ Đường đáp: “Không có gì, tìm được chìa khóa chưa?”
Ba Đường vỗ vỗ chùm chìa khóa treo ở bên hông: “Tìm được rồi, không ngờ nó lại lẳng lặng rơi xuống đất, hại tôi phải tìm một lúc lâu.”
“Vậy chúng ta về thôi.
Tối nay nấu cho Phú Quý chút gan gà, hôm qua tôi cho nó ăn, nó có vẻ thích.” Mẹ Đường làm như không có việc gì, đi về nhà.
Ba Đường nói được, hai người sóng vai nhau cùng đi.
Khi lên lầu, mẹ Đường ngửi thấy ngay một thứ mùi đã quen thuộc suốt mấy ngày nay, kêu lên: “Ông Đường ơi, mau, mau tìm phân mèo!”
Ba Đường vội vàng thay giày đi tìm xem phân mèo ở đâu.
Lúc chưa mang Đường Phú Quý về, Đường Ngật đã báo trước là Phú Quý không biết dùng cát mèo và có thể sẽ làm bẩn nhà.
Ba mẹ cậu không hề nghĩ nhiều đã lập tức cam chịu.
Ba Đường đã từng giúp dọn dẹp phòng của Đường Ngật một lần.
Mẹ Đường không thể ngờ được phân mèo lại có mùi… ấn tượng đến vậy.
Bà đi mua thêm một chậu cát mèo để ở trong nhà, tuy hiện giờ Phú Quý không biết dùng nhưng lỡ đâu mai mốt nó chịu dùng thì sao?
Đây là cái giá phải trả khi nuôi động vật nhỏ, muốn hưởng thụ sự đáng yêu và khả năng chữa lành của chúng thì phải biết hầu chúng ăn uống và dọn phân.
Ba Đường mở to hai mắt tìm kiếm khắp nơi trên sàn nhà, hiếm khi có dịp chê cười vợ mình, không phải bây giờ cũng giống với lúc thay tã cho con trai khi nó còn nhỏ sao? Thứ nào cũng là khí độc di động, cho dù đã làm bao nhiêu lần cũng không quen nổi với loại mùi này, toàn phải nhờ quan hệ máu mủ mà vượt qua.
“Ồ, lúc đó bà vội lo công việc ở trường, những việc đó đều toàn tôi làm cả.” Ba Đường cười ha hả.
Mẹ Đường hơi ngừng lại, xoay người đi vào phòng Đường Ngật.
Đường Ngật đang ôm di động ngồi trong phòng, cùng mèo con Đường Phú Quý xem chim cánh cụt Nam Cực, nghe thấy tiếng mở cửa liền bấm tạm dừng video.
Mẹ Đường đưa tay xoa đầu Phú Quý: “Tên nhóc này rất thông minh, còn biết không nên đi bậy trong phòng của con.”
Đường Ngật cười hì hì, tỏ vẻ thẹn thùng.
“Tiểu Đường!” Mẹ Đường làm ra vẻ nghiêm nghị, thấy con trai nhìn mình liền bảo: “Người con thích là La Chú đúng không?”
Đường Ngật không nói lời nào, hai mắt mở to, trông chẳng khác gì Đường Phú Quý ngồi bên cạnh.
Mẹ Đường dịu dàng nói: “Bạn bè bình thường làm gì có ai bỏ bê công việc chỉ để đến chăm sóc con chứ.”
Đường Ngật nhỏ giọng giải thích: “Anh ấy là ông chủ, muốn đi làm lúc nào thì đi lúc đó, không lo bị trừ tiền lương.”
“Con hiểu rõ người ta chứ?” Mẹ Đường hỏi.
Đường Ngật do dự lắc đầu, lại nói thêm: “Nhưng mà, không phải lúc đầu mẹ hỏi con có thích anh ấy hay không à?”
Mẹ Đường thả lỏng sắc mặt, coi như hai mẹ con đang nói chuyện phiếm: “Vậy con có nghĩ đến việc hai đứa có thể ở bên nhau bao lâu chưa?”
Đường Ngật lại lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập hoang mang: “Con không muốn chia tay.”
“Vậy mới nói,” giọng mẹ Đường mang ý cười, không có chút ý tứ trách móc nặng nề hay chất vấn nào, “vì thế nên con cần phải biết người ta nghĩ như thế nào, cũng phải suy xét nhiều chuyện hơn.
Thích là việc đơn giản, nhưng ở bên