Người nhà
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Diên
Đường Ngật bị đưa về phòng, nghe thấy hai cô trò định đi ra ngoài, ba Đường liền bảo: “Tôi cũng đi.”
Mẹ Đường bình tĩnh nhìn ông, dịu dàng nói: “Ông định đi đâu nhỉ?”
Ba Đường mặt không đổi sắc, lập tức rẽ sang bên phải, đi vào trong bếp: “Tôi đi rửa bát.”
Mẹ Đường thu hồi tầm mắt, nói với La Chú: “Đi thôi!” La Chú nhìn về phía cửa phòng Đường Ngật, quay lại đối diện với cặp mắt thấu hiểu của bà, hai người ăn ý mà không nói câu nào, lần lượt đi ra cửa.
Hai người cùng bước đi trên hành lang rộng rãi.
La Chú dừng ở phía sau, cách mẹ Đường hai bước chân, cảm thấy chỗ này không tiện nói chuyện, suốt quãng thời gian đi xuống dưới lầu vẫn luôn trầm mặc.
Khi tới dưới sân, hai người vẫn duy trì khoảng cách một trước một sau, bước chân chậm lại rất nhiều.
“Thực ra cô vẫn rất ngạc nhiên.”
La Chú giương mắt nhìn về đằng trước, giọng mẹ Đường vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Khóe môi bà hẳn là mang theo ý cười, nhưng như vậy cũng không chứng tỏ được điều gì.
La Chú nhớ rõ vị chủ nhiệm lớp này có khả năng khống chế cảm xúc vô cùng mạnh mẽ.
Dù bà không dễ nổi nóng, đối với học sinh phạm lỗi cũng có thể bình tĩnh dạy bảo, rất khó phán đoán suy nghĩ thực sự của bà thông qua biểu hiện bên ngoài, nhưng ai mà chẳng có lúc tức giận kia chứ?
Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn khắc sâu ấn tượng này.
Ba năm ở chung trong đời đâu phải dễ dàng quên đi như thế, không biết mẹ Đường còn nhớ bao nhiêu chuyện về hắn đây…
Chuyện trước đây liệu có khiến mẹ Đường băn khoăn, việc bà chủ động đề nghị nói chuyện có phải vì bà phải đưa ra phán quyết cuối cùng hay không?
La Chú dừng bước, im lặng đứng chờ.
Mẹ Đường cũng dừng lại, quay đầu nhìn hắn, quả đúng như La Chú suy đoán, bà đang cười: “Trước đây, lúc Tiểu Đường nói cho bọn cô biết nó thích con trai, cô thật sự không thể ngờ người đó lại là em.”
Trước đây… đã nói cho họ biết? Ánh mắt La Chú thay đổi.
Vậy nghĩa là họ đã sớm đoán ra, thế mà ngày nào hắn cũng giương cờ hiệu bạn tốt để tới nhà Đường Ngật, còn tự cho là mình che giấu rất khá?
La Chú căng da đầu đứng trước mặt mẹ Đường, một người trưởng thành với vóc dáng cao lớn dường như lại quay về thời cấp 3, tự động lùn xuống một đoạn khi đối diện với chủ nhiệm lớp không giận mà vẫn uy nghiêm.
Xấu hổ thì xấu hổ, La Chú cẩn thận suy nghĩ, có phải việc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chứng tỏ họ không bài xích mối quan hệ này, cũng không… chán ghét hắn hay không?
“Cô nhớ rõ, lúc ấy em là người nhỏ tuổi nhất lớp, chỉ mới mười bốn.
Khi thấy trong lớp có học sinh nhỏ như vậy, cô còn rất lo lắng, không ngờ thật ra em lại là học sinh khiến cô bớt lo nhất, mỗi lần thi cử đều đứng hạng nhất.”
Việc La Chú không gây ra chuyện rắc rối nào là điều khiến người ta yên tâm nhất, đồng thời điểm này cũng khiến người ta băn khoăn.
Hắn dường như không có bạn bè, ngoại trừ người đầu tiên ngồi cùng bàn vào ngày khai giảng có thể nói chuyện với hắn mấy câu.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của hắn, suốt ba năm học hắn không hề thay đổi bạn ngồi cùng bàn.
Lý do đưa ra là bởi hắn không có thừa thời gian để làm quen với người khác, phải chuyên tâm học tập.
Đứa trẻ thông minh tới mức quái gở năm nào nay thoạt nhìn đã khá hơn nhiều.
Mẹ Đường cười rộ lên, khi bà tiếp tục lên tiếng, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Tiểu Đường không giống em, thằng bé thường xuyên đứng ở vị trí đầu tiên từ dưới đếm lên.”
La Chú chỉ lẳng lặng nghe, thu thập tin tức về Đường Ngật thông qua lời bà nói.
“Có phải thằng bé hơi khác người không?” Nụ cười của mẹ Đường trở nên miễn cưỡng, ánh mắt đang chăm chú nhìn La Chú lại rất kiên định.
La Chú hơi cau mày: “Em thấy Đường Ngật không hề khác người.”
“Phải không…” Mẹ Đường cười cười.
“Tiểu Đường phát d*c chậm, lúc nó ba tuổi cô phát hiện thằng bé nói chuyện khó khăn, sau một quá trình trị liệu và huấn luyện lâu dài mới dần dần có chuyển biến tốt.
Dù thằng bé đã trưởng thành, nhưng trong mắt cô nó vẫn chưa hề lớn lên, Tiểu Đường sẽ mãi cần bọn cô bảo hộ.”
Bà nói một cách nhẹ nhàng, như thể mười mấy năm trị liệu gian khổ chẳng là gì, mọi khó khăn chỉ được miêu tả qua loa trong một câu nói, không mượn chuyện đó tìm kiếm sự đồng tình, cũng không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo.
Sau một lúc khiếp sợ, La Chú chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Sở dĩ ba mẹ Đường Ngật cố gắng như vậy đều là bởi họ hy vọng cậu có thể trở thành một người bình thường, không phải nhận những ánh mắt khác biệt hay phải nhận sự thương hại từ người khác.
“Ba mẹ nào cũng quan tâm và yêu thương con cái.” Lúc nói ra những lời này, La Chú cảm thấy có chút xấu hổ.
Lời này rơi vào trường hợp của Đường Ngật thì thích hợp, nhưng với bản thân La Chú lại có vẻ gượng ép.
Mẹ Đường chuyển hướng câu chuyện: “Nhắc tới điều này, thực ra cô lại nhớ tới một việc, suốt ba năm học cô chưa thấy ba mẹ em tới họp phụ huynh bao giờ.
Em nói với cô là ba mẹ em không có thời gian, có chuyện gì cứ nói với em là được.
Khi đó cô còn nghĩ em trưởng thành sớm… Quan hệ giữa em và ba mẹ vẫn chưa hòa hoãn lại à?”
Bà đột nhiên không vòng vo nữa, dứt khoát nói thẳng vào trọng tâm, thậm chí khiến La Chú có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Hắn nhìn mẹ Đường, hồi lâu không nói nên lời.
Trong suốt thời kỳ trưởng thành của La Chú, ba mẹ hắn luôn luôn vắng mặt, bận bịu công tác.
Những lần trò chuyện hiếm hoi họ chỉ biết đưa ra yêu cầu với hắn, như thể đang ra lệnh cho cấp dưới vậy.
Hắn không chỉ cảm thấy xa lạ với ba mẹ thôi đâu, khi hắn bước vào thời kỳ “nổi loạn” thì mâu thuẫn này đạt tới đỉnh điểm, hễ nhắc tới ba mẹ là nổi nóng.
Suốt ba năm học kia, vị trưởng bối giúp đỡ hắn nhiều nhất chính là mẹ Đường đang đứng trước mặt hắn đây.
Bà chưa bao giờ tỏ ra thương hại, mọi chuyện đều như tự nhiên đã thế, âm thầm chăm sóc hắn về mọi mặt.
Những gì La Chú nghĩ tới, bà đều thử suy xét và phân tích cho hắn nghe.
Thậm chí