Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
———
“Làm sao vậy?” Đỗ Cảnh Hòa quan tâm hỏi.
“Hình như cơ thể của tôi không ổn lắm, rõ ràng ăn rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy đói.” Quý Lăng Vi buồn rầu.
“Chắc gần đây tiết trời chuyển lạnh, dạ dày bị rối loạn thôi, em đừng lo.” Đỗ Cảnh Hòa an ủi nói.
“Ừm.....Ngày mai tôi đi hỏi Dược đồng một chút.” Quý Lăng Vi nhẹ nhàng thở ra.
“Cơ thể em đang phát triển, ăn nhiều chút có gì lạ đâu?” Đỗ Cảnh Hòa cười.
“Ừm.
À phải rồi, lúc sáng tôi nói với Đỗ lão gia rằng chúng ta là bạn thân, ông ấy mới đồng ý cho tôi ở trong phủ, e rằng ở đây lâu ngày sẽ lộ sơ hở, ngài kể thêm cho tôi một số chuyện trước kia được không?” Quý Lăng Vi.
“Được.” Đỗ Cảnh Hòa đồng ý, thở dài nói, “Thật ra em không cần phải giữ ý giữ tứ đến vậy, chúng ta đã bái đường rồi, em có ở Đông viện cả đời cũng chẳng ai dám đuổi.
Nhưng với tình hình trong phủ bây giờ, đành phải để em chịu ủy khuất thêm mấy ngày.”
“Bái đường vốn là do trời xui đất khiến, ngài không cần để ở trong lòng.” Quý Lăng Vi nhắc lại lần nữa, mặc dù cậu cảm thấy câu này rất vô dụng.
Muốn thành công lấy lý phục lòng người, cơ thể vạm vỡ ắt không thể thiếu, cậu cần phải tăng cường rèn luyện mới được.
Đỗ Cảnh Hòa cười một tiếng.
Hắn duỗi tay, muốm chạm vào giữa mày Quý Lăng Vi, muốn che đôi mắt ấy lại.
Lúc nào cũng vậy, đôi mắt này luôn khiến hắn si mê không dứt.
Thời điểm sắp chạm vào, hắn lại thu tay về.
Quý Lăng Vi ngáp một cái, Đỗ Cảnh Hòa rũ mắt nhìn cậu, trong ánh mắt chất chứa ôn nhu:”Ngủ đi.”
Quý Lăng Vi cười cười, thuận theo nhắm mắt.
Cơn buồn ngủ ập tới, cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Đầu Quý Lăng Vi có chút đau, không giống sảng khoái vì được ngủ thẳng giấc đến sáng, ngược lại cậu rơi vào trạng thái mệt uể oải.
Trong phòng không lưu lại bất cứ dấu vết khả nghi nào, lớp tro nhang cậu rãi dưới nền gần cửa sổ vẫn bằng phẳng y hệt tối hôm qua.
Mọi người thắc mắc tro nhang lấy đâu ra hả…… Linh đường là nơi không bao giờ thiếu nhang khói, đặc biệt tro nhang này là lấy từ lư hương của Đại thiếu gia.
Thứ duy nhất thay đổi là trứng ngỗng, nó lệch khỏi vỏ gối, sờ lên lạnh hơn hôm qua nhiều.
Quý Lăng Vi chưa từng sờ trứng ngỗng khác nên cũng chẳng biết cái trứng này có bình thường không, tạm thời quan sát trước đã.
Do “đẻ trong quan tài”, quả trứng này đã loại bỏ nguy cơ lên chảo giống mẹ, nó vẫn luôn được đặt dưới chân giường.
Cậu sợ trong lúc ngủ vô thức xoay người đè nát trứng nên đã tìm một cái hộp nhỏ lót vỏ gối rồi đặt nó vào trong, nhét xuống gầm giường.
Quý Lăng Vi không quen dùng vỏ gối, sẵn lót làm giường cho trứng luôn.
Đột nhiên cậu cảm thấy bản thân có chút giống mấy nhóc tiểu học lén ba mẹ ấp trứng, kiên nhẫn bảo hộ tránh nó bị đè nát, trải nghiệm cảm giác thế nào là kính sợ sinh mệnh.
Quý Lăng Vi vẫn luôn cảm thấy trò chơi nhỏ này rất thú vị, đáng tiếc cậu không hứng thú nổi với đám trứng gà trong tủ lạnh, giờ có trứng ngỗng xuất hiện tâm tư lại lần nữa rục rịch.
Nhưng trứng ngỗng quá lớn, dễ dàng khiến cho người khác chú ý, cậu lại lười nhìn nó chằm chằm cả ngày, chỉ đặt ở chân giường, mỗi ngày thăm vài lần.
Tưởng đâu ngỗng trắng sẽ ấp trứng, ai ngờ nó hành quân đi tới đi lui quanh sân vui đến quên cả trời đất, lùa về phòng ngủ cũng không chịu tới gần cái trứng.
Rõ ràng là không định ấp trứng.
Quý Lăng Vi đẩy cửa ra, Ngô Hữu Tài và Vương Đức Phát ở cách vách cũng bước ra khỏi phòng.
Vương Đức Phát thấy Quý Lăng Vi ra ngoài, ngáp một cái: “Bạch ca dậy sớm thế.....”
Vương Đức Phát đã đọc gần hết cuốn 《 Thiếu tướng! Phu nhân của ngài vượt tường rồi 》, chỉ dư vài trang.
“Chú đọc cả đêm sao?” Quý Lăng Vi thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, em để Ngô Hữu Tài đi ngủ trước sau đó thức đến sáng luôn.” Vương Đức Phát trầm mê đọc sách, càng đọc càng nghiện, đọc không ngừng nghỉ.
“Tối hôm qua cậu có nghe được tiếng gì không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Nghe Ngô Hữu Tài đập giường, nghiến răng, đánh rắm, ngoài mấy cái đó ra thì chẳng còn gì nữa.” Vẻ mặt Vương Đức Phát ghét bỏ nói.
“Có manh mối mới hả anh?” Vương Đức Phát chỉ không cẩn thận quên mang giấy chùi đít cho Đỗ Triển Vinh thôi, chứ não anh ta nhảy số hơi bị nhanh đấy.
“Chắc tôi ngủ mớ thôi.” Quý Lăng Vi xoa xoa giữa mày, hai ngày trong phó bản cậu chưa từng gặp lại ác mộng* kia, nhưng chất lượng giấc ngủ lại không tốt lắm.
Vương Đức Phát: “Em ngồi đây đọc sách suốt, chưa từng rời khỏi phòng, Ngô Hữu Tài cũng vậy.”
Đêm qua, Vương Đức Phát đề nghị ba người ngủ chung, Quý Lăng Vi nói không quen nên anh ta và Ngô Hữu Tài đã ngủ cùng nhau.
Đỗ phủ có quỷ, trong đám người chơi bọn họ cũng đã chết mất hai người.
“Có gì cứ gọi bọn em, tên này giàu lắm, giấu không ít con bài tẩy trong tay đâu.” Vương Đức Phát giận sôi máu chỉ Ngô Hữu Tài.
“Được.”Quý Lăng Vi gật đầu.
Đỗ Cảnh Hòa đoán chừng đã bị chìm trong nước, không thể lên mặt đất, mới thông qua mộng cảnh trò chuyện với cậu.
“Quý thiếu gia muốn ra ngoài ạ? Nô tỳ chuẩn bị bữa sáng cho ngài ngay.” Thúy Ninh bưng nước ấm tới để Quý Lăng Vi rửa mặt.
Vương Đức Phát ở một bên lộ ra ánh mắt hâm mộ, có người vừa vào phó bản liền biến thành thiếu gia, có người chỉ có thể mang giấy vệ sinh cho thiếu gia, còn có người buổi tối khăng khăng muốn hóng cảnh động phòng đã sớm lạnh…… Haiz ranh giới sống chết gì đó rốt cuộc cũng chẳng ảnh hưởng đến tương lai tươi sáng của mọi người, sắm vai nào đi nữa thì khi lãnh cơm hộp cũng hoá thành xương trắng cả thôi.
“Thúy Ninh cô nương, hai chúng ta đi chung đi.” Vương Đức Phát đi theo sau Thúy Ninh, anh ta cũng đói bụng.
“Thiếu gia, ngài gọi lão Ngô dậy đi ạ.” Trước khi đi Vương Đức phát hô một tiếng.
*****
“Sáng rồi? Em nhớ đã dặn Vương Đức Phát kêu dậy để thay ca mà, nó không kêu sao?” Thời điểm Ngô Hữu Tài bị Quý Lăng Vi đánh thức, não loading hơi chậm.
“Chú ấy bận đọc sách.
Đêm ngủ cậu đập giường, nghiến răng, đánh rắm hả?” Quý Lăng Vi hỏi.
“À thì là……” Ngô Hữu Tài muốn nói lại thôi.
Quý Lăng Vi thủ thế “ok”.
“Đàn ông ấy mà, thì… ai chẳng có những thói quen khó nói.” Ngô Hữu Tài thở dài.
“Tôi không có.” Quý Lăng Vi đúng lý hợp tình.
“Anh còn nhỏ, anh không hiểu.” Ngô Hữu Tài lắc lắc đầu.
“Mỗi người đàn ông đều có nỗi niềm khó nói thật sao?” Quý Lăng Vi xác thật không hiểu, cậu chỉ mới tốt nghiệp cao trung, điểm thi đại học lại chẳng đâu vào đâu.
“Quý thiếu gia, ăn cơm thôi.” Thúy Ninh xách một hộp đồ ăn cỡ lớn, không biết là ai hết lòng vì Quý thiếu gia chuẩn bị, các món ăn đặc biệt phong phú, cô nàng đứng bất động chờ cậu ra lệnh, Vương Đức Phát cũng xách về một hộp gỗ nhỏ.
“Tôi vào trong ăn đây.” Quý Lăng Vi sờ bụng đói lả, khó tránh khỏi cảm thấy lời Ngô Hữu Tài nói có chút đạo lý.
“Thiếu gia……” Ngô Hữu Tài vốn hơi tò mò, muốn nhìn thử menu được chuẩn bị riêng cho thiếu gia, đột nhiên bị Vương Đức Phát giữ chặt.
Vương Đức Phát cũng mang về một hộp đồ ăn, anh ta định ăn cùng Ngô Hữu Tài, bữa sáng có canh, có miến, có bánh bao thịt, khá phong phú.
Đỗ phủ giàu có thế kia sẽ không keo kiệt chuyện ăn uống với đám hạ nhân.
Gần đây Đỗ phủ xuất hiện người chết, một số hạ nhân lén bỏ việc trốn khỏi phủ, vì củng cố lòng người, quản gia đối đãi với đám hạ nhân mới vô cùng tốt.
“Kéo tôi làm gì?” Ngô Hữu Tài hạ giọng.
“Ông không cảm thấy…… Có hơi đáng sợ sao?” Vương Đức Phát bự bội chỉ phòng Quý Lăng Vi.
“Mắc gì sợ?” Ngô Hữu Tài là nhan cẩu, cậu ta không hiểu.
“…Nhìn thế chứ không đơn giản như chúng ta thấy đâu, mau ăn sáng thôi, trực giác của tôi chưa từng sai, tin tôi đi.” Vương Đức Phát thở dài một tiếng, tuy không nói