Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

15: Minh Hôn


trước sau


Quý Lăng Vi nắm chặt túi thơm, mỉm cười nhìn Kinh Mặc, trong mắt chất chứa niềm vui sướng và cảm kích.
Ngô Hữu Tài chọt chọt Vương Đức Phát, nháy mắt ám chỉ ‘thiếu gia được hưởng quyền lợi đặc biệt kìa’!
“Câm miệng.” Vương Đức Phát.
Anh ta liếc mắt trừng Ngô Hữu Tài, thành công ngăn chặn ý định hỏi xin túi thơm của cậu ta.
Bên này, Lão hòa thượng đứng dậy kết ấn, tăng bào không gió tự chuyển động, máu loãng vẫn tiếp tục cuồn cuộn tràn khỏi giếng, xung quanh giờ đây đâu đâu cũng bị phủ bởi một tầng máu thịt mơ hồ.
Lão nhòm vào giếng, một khuôn mặt người nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Thoạt như mớ thịt vụ dính dính kết thành hình dạng, lại tựa như bọt khí sùi lên tụ giữa giếng máu.
Ngũ quan khuôn mặt kia có chút quen thuộc, có vẻ bị người khác lột xuống.
Lão hòa thượng muốn nhìn rõ là ai, mặt người đột nhiên nhoẻn miệng cười, hai mắt lão đau nhức, đồng tử kích động co thành đường thẳng, hai hàng huyết lệ lăn xuống từ hóc mắt.
“Sư phụ, mắt của người___” đám đệ tử kinh hãi.
Lão hòa thượng mím môi, chịu đựng cảm giác nóng rát, tháo chuỗi tràng hạt lão đã đeo nhiều năm đặt trên thành giếng.
Máu loãng cuồn cuộn vài lần, mỗi lần sắp tràn ra ngoài thành giếng, các tràng hạt sẽ thay nhau phát ra một trận kim quang nhàn nhạt nhu hoà, máu loãng lập tức trở nên ngoan ngoãn.
“Đều trở về hết đi, không cần tới viện này nữa.” Lão hòa thượng thở dài, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, khuôn mặt kia…… Rốt cuộc là mặt ai?
“Đại sư… Đây là siêu độ sao?” Đỗ lão gia vốn đứng cách hiện trường rất xa, thời điểm máu loãng trào khỏi giếng ông ta càng lùi xa hơn, hiện tại thấy tình hình đã ổn, lập tức mở miệng cẩn thận dò hỏi.
“Oan có đầu nợ có chủ, lão nạp cũng bất lực.

Chuỗi tràng hạt này là trụ trì tiền nhiệm truyền lại, nó đã bồi Phật hơn trăm năm, có thể áp chế thứ đồ vật kia vài ngày, nếu muốn trừ tận gốc, e rằng thí chủ phải mời vị cao nhân khác đạo hạnh cao cường hơn cả lão nạp, a di đà phật.” Lão hòa thượng nói.
Lão niệm a di đà phật, không màng đến ý định giữ lão lại của Đỗ lão gia, đồng loạt rời đi cùng các sư môn.
“Trụ trì, tôi cũng muốn vào chùa tu vài ngày, còn có Triển Vinh……”Đỗ lão gia không màng đến tài sản một đường bám theo tới cổng lớn, nhưng sau khi các hòa thượng ra khỏi phủ, ông ta có cố thế nào chân vẫn không thể nhấc qua gạc cổng.
Mỗi khi Đỗ lão gia đứng trước cửa, cơ thể lập tức trở nên cứng đờ.

Giống như có sợi dây vô hình trói ông ta bất động tại chỗ.
“A di đà phật ——”

Huyết lệ trên mặt lão hòa thượng vẫn chưa khô, đứng ở cổng lớn, cách Đỗ lão gia tương đối xa, thở dài một tiếng, tựa bi tựa khổ.

Lão muốn nói gì đó cuối cùng chỉ niệm a di đà phật rồi vội vàng rời đi.
“Đại sư, đại sư ——” Đỗ lão gia gọi tiếng này đến tiếng khác, cổng lớn Đỗ phủ kẽo rầm đóng lại, trong viện u ám hẳn vài phần.
“Mau mở toang cổng ra coi____ Ban ngày ban mặt, sao lại không nhấc chân rời phủ được hả……Gì mà cao tăng xả thân vì dân chứ, chạy nhanh như thỏ!” Đỗ lão gia.
Tuy bề ngoài ông ta tức giận đấm vào tường, nhưng sau lưng đã sớm dựng lông tơ, mồ hôi liên tục túa ra, chính ông ta cũng không biết bản thân đang nói gì.
“Ngài đừng lo, chiều nay còn có các vị đạo sĩ tới đây mà ……” Quản gia khuyên nhủ.
“Lão gia, cổng mở không ra.” Một tên hạ nhân cúi đầu bẩm báo.
“Mở không ra thì không biết đường phá nó à!” Đỗ lão gia nhìn vách tường cao vời vợi, tính toán bắt thang leo ra ngoài, mặc kệ thế nào, ôn ta không thể ở trong phủ nữa.
“Lão gia, hay là ngài thử đi nơi khác xem, chắc sẽ có cổng mở được thôi……” Quản gia khuyên.
“Ừ,......ta ghé qua xem thử Triển Vinh, mà sao nó lại không ở đây hả?” Đỗ lão gia.
Ông ta đến Tây viện, cổng sau cũng khép chặt, màu đỏ cũ kĩ lờ mờ chuyển thành màu đen.
*****
Đỗ Triển Vinh lúc này đang ở Đông viện uống trà cùng Quý Lăng Vi.
Cậu ta uống cà phê, Quý Lăng Vi uống trà cẩu kỷ táo đỏ, Kinh Mặc nói thức uống dưỡng sinh này rất tốt cho cơ thể.
Dược viện bị phong toả, trùng hợp Đông viện vẫn còn dư vài phòng trống nên hắn đã chuyển đến đây.
Hiện tại hắn đang cùng Ngô Hữu Tài, Vương Đức Phát, Thúy Ninh, Tôn Hương Nhi phân loại dược liệu.
“Trong giếng thực sự có lệ quỷ sao?” Đỗ Triển Vinh hỏi.
Sáng nay anh vừa tỉnh dậy đã chạy đi xem tình trạng của Tôn Hương Nhi.

Nàng bị cơn sốt hành bất tỉnh, Đỗ Triển Vinh đành phải ôm nàng đến Dược viện, thời điểm đến nơi vừa vặn gặp được đoàn người Kinh Mặc, Quý Lăng Vi chuẩn bị trở về Đông viện, anh lập tức nhập hội đi về chung.
Kinh Mặc giúp Tôn Hương Nhi bắt mạch, nguyên nhân là do kinh hách quá độ, hắn lấy mấy viên an thần bào chế sẵn đưa cho nàng.

Có lẽ, đông người tương đối có cảm giác an toàn, Tôn Hương Nhi ăn xong cơm trưa, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, còn giúp phân loại dược liệu.

“Không biết.” Quý Lăng Vi.
Giữa trưa, cậu chén xong một bữa no nê, cảm giác bụng nhỏ lại thoáng lớn thêm một vòng, sau khi tìm được tư thế ngồi thoải mái, cậu thong dong bưng ly trà cẩu kỷ táo đỏ lên, vừa hớp một ngụm vừa lật xem tập thơ của Shakespeare.
【 Ngọn lửa mới có thể dập tắt ngọn lửa cũ 】
Cậu nhìn hàng chữ kia, nghĩ đến nội dung trong tờ giấy:
【 CHÚNG TA BỊ THẰNG LỚN PHÁT HIỆN RỒI MAU XỬ LÍ SẠCH SẼ, NẾU CHUYỆN NÀY TRUYỀN TỚI TAI LÃO GIA CHÚNG TA GÁNH KHÔNG NỔI ĐÂU 】
“Cậu cũng thích Shakespeare hả? Mẹ tôi cũng rất thích.” Đỗ Triển Vinh nhìn thoáng qua, cười nói: “Câu từ lãng mạn, chuyện xưa được ông phác hoạ sinh động, hay là rảnh rỗi chúng ta cùng đi xem kịch nói đi.”
“Được.” Quý Lăng Vi gật đầu, hỏi: “Hồi xưa bác gái từng đi học hả?”
“Ừ, năm đó bà ấy tốt nghiệp cao trung, vốn dĩ sẽ tiếp tục học đại học, nhưng người trong nhà lại không đồng ý.

Đại ca vừa ra đời đã mất mẹ, ông ngoại bà ngoại lập tức gả mẹ ta vào đây.

Mọi việc trong phủ bà quản lí vô cùng gọn gàng ngăn nắp, mọi người đều rất kính phục bà.

Mẹ ta trước kia không cố chấp mê tín như thế đâu, ta cũng không hiểu nổi sao bà ấy cứ nhất quyết phải bắt Hương Nhi xứng minh hôn với Đại ca chứ.

Lí do khiến bà ấy không chịu nói lí, ta cũng không rõ lắm.” Đỗ Triển Vinh nói tới đây liền thở dài.
Quý Lăng Vi thở dài theo, hoá ra chủ nhân tờ giấy là Đỗ phu nhân.
Kì thật, lí do đã sớm hiện rành rành trước mắt, chẳng có gì khó hiểu như lời Đỗ Triển Vinh nói.
Vì ngọn lửa mới có thể dập tắt ngọn lửa cũ.
Ngọn lửa mới liên tục bùng lớn thiêu đốt ngọn lửa cũ, năm này sang năm nọ, ngọn lửa ngày xưa đã hoàn toàn bị thay thế.

Mà những rắc rối xảy ra trong phủ chính là bó củi mới đóng vai trò thúc đẩy ngọn lửa mới bùng toblấn áp ngọn lửa cũ.


Đỗ phu nhân hiện tại, đã không còn là Đỗ

phu nhân thời niên thiếu nữa rồi.
Đỗ phu nhân có lẽ giống với nữ chủ trong cuốn 《 Thiếu tướng! Phu nhân ngài vượt tường rồi! 》 tìm được niềm vui mới, hoặc là từng làm điều gì đó tổn hại đến lợi ích của Đỗ phủ.
Đỗ Triển Vinh là người thừa kế Đỗ gia, Đỗ phu nhân hẳn sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của Đỗ Triển Vinh.

Dù Đỗ phu nhân ở bên ngoài đánh bài thua rất nhiều tiền, Đỗ lão gia vẫn dư của gánh nợ giùm bà.
Phàm là đã thực hiện hành vi nào đó, đều sẽ lưu lại dấu vết.

Chỉ khi xuất hiện một lỗ thủng khiếp trời, mới khiến Đỗ phu nhân cam tâm tình nguyện đâm đầu vào nguy hiểm, đứng sau giật dây cho người hại chết Đỗ Cảnh Hòa.
Mà khả năng lớn nhất chính là bất trung.
Không chỉ Đỗ phu nhân, mà cả hai đều bất trung.
Đỗ lão gia rất nhiều lần dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tôn Hương Nhi, tựa kinh ngạc vui sướng tựa thương tiếc.
Ngược lại, thái độ của Đỗ phu nhân rất gây gắt hà khắc với Tôn Hương Nhi……
Tất cả mâu thuẫn đều có sự liên kết cả.
Đỗ Cảnh Hòa từng nói trong phủ có vài di thái thái, nhưng Đỗ phủ chỉ sinh được hai đứa con trai nối dõi, quá ít.
Hơn nữa, với tính cách ương ngạnh kia của Đỗ lão gia, không giống loại người sẽ cam chịu để Đỗ phu nhân hạ thuốc tuyệt dục.
Nhưng những di thái thái lại không thể hạ sinh một đứa bé nào, vậy chỉ còn một khả năng, đó là cơ thể Đỗ lão gia đã xảy ra vấn đề.
Nếu Đỗ lão gia chịu để cho Kinh Mặc bắt mạch thì tốt rồi.
Quý Lăng Vi quay đầu nhìn Kinh Mặc, vừa lúc hắn cũng nhìn về phía cậu, hai người đối diện nhau, trong mắt đồng thời hiện lên ý cười dịu dàng.

Năm tháng yên bình, trao nhau sự ôn nhu ấm áp.
“Huynh nói xem trên đời này thật sự có quỷ sao?” Đỗ Triển Vinh.
Anh không muốn nghĩ đến nguyên nhân mẹ mình tại sao lại biến thành như bây giờ, nên đã bẻ lái sang vụ giếng máu sau Dược viện.
“Thật ra thì dưới góc nhìn khoa học chuyện này cũng dễ giải thích thôi,” Quý Lăng Vi nhớ tới quãng thời gian cậu từng đọc 《 Thấu hiểu khoa học 》, bèn mượn lời các chuyên gia:
“Có một loại nước suối rất đặc biệt, âm thanh xung quanh càng lớn, tốc độ dòng nước phun trào càng nhanh, cho nên con suối đó tên gọi là thanh tuyền.

Không biết Nhị thiếu gia nghe qua bao giờ chưa?”
“Hình như ta đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.” Đỗ Triển Vinh gật đầu.
“Bởi vì địa chất đặc biệt, chỉ cần một vụ chấn động xảy ra, dòng nước sẽ bị tác động làm thay đổi hướng, mạch nước ngầm tắc nghẽn khiến hai dòng nước không thể đối lưu, bla bla.....!Cho nên vụ việc lần này cũng dễ giải thích thôi, nước ngầm vốn dĩ chứa rất nhiều khoáng vật, đó là lí do nước giếng Dược viện

không thể uống.

Khi hàm lượng sắt trong nước tăng cao, nước sẽ biến thành màu đỏ, hàm lượng càng cao, nước càng đỏ.

Áp của khí với nước trộn lại với nhau hình thành lâu ngày và có nguyên tố hóa học ở giữa sinh ra phản ứng, nên mới xuất hiện hiện tượng giếng máu phun trào không ngừng ấy mà……” Quý Lăng Vi.
Quanh cậu vốn dĩ đã tồn tại loại khí chất khiến người khác vô thức buông lỏng cảnh giác, hiện tại còn nghiêm túc tỉ mỉ liệt kê các dẫn chứng khoa học, bầu không khí kh ủng bố do “Hiện tượng giếng máu” thần bí tan đi, xung quanh chợt trở nên bình yên ấm áp lạ thường.
“Thì ra là thế, giờ ta cảm thấy đầu óc sáng suốt hơn rất nhiều, cả người nhẹ tênh, tinh thần sảng khoái.” Vẻ mặt ủ rủ của Đỗ Triển Vinh biến mất, hai mắt lắp lánh, “Quý huynh quả nhiên học sâu hiểu rộng!”
“Đúng vậy, đến cả tôi cũng không biết trên đời lại tồn tại con suối như thế……” Tôn Hương Nhi nghe xong, tâm trí liên tục ngẫm lại lời cậu, nàng cảm thán.
Thúy Ninh bảo trì trầm mặc, lặng lẽ nhìn đôi mắt sùng bái của Đỗ Triển Vinh, tâm tình vô cùng phức tạp.

Nếu không phải cô nàng tận mắt nhìn thấy máu loãng phun trào, nói không chừng đã tin sái cổ.
Chẳng qua, Đỗ Triển Vinh và Tôn Hương Nhi không chứng kiến tận mắt.
Khi họ đến Dược viện, cửa viện đã bị phong toả.
Nếu bọn họ có cơ hội tận mắt chứng kiến máu khô đọng trên thành giếng, sợi tóc và thịt nát vun vãi quanh giếng, tuyệt đối sẽ không tin lời Quý Lăng Vi nói.
Tuy Thúy Ninh đã tận mắt chứng kiến, nhưng cô nàng cũng cảm thấy lời giải thích rất có lý.

Mặc dù cô nàng không hiểu cái gì mà “Hóa học”, rồi “Kết cấu địa chất”.
“Người có văn hoá nói chuyện khác biệt hẳn.” Ngô Hữu Tài nhỏ giọng cảm khái.
“Điểm môn địa lý của anh ta nhất định rất cao.” Vương Đức Phát cũng hạ giọng theo, ánh mắt hâm mộ nhìn Quý Lăng Vi.
Kinh Mặc sợ cậu nói nhiều sẽ khát, lập tức rót thêm nước ấm vào ly trà.
Mặc kệ thi thể Đại thiếu gia Đỗ Cảnh Hòa vẫn chưa tìm được, mặc kệ Đỗ lão gia, Đỗ phu nhân sứt đầu mẻ trán tìm cách ra khỏi phủ, mặc kệ các hòa thượng bó tay không biện pháp tiêu diệt oán quỷ, mặc kệ lý do Quý Lăng Vi một mình chén hết lượng cơm phải nhiều người ăn mới hết, đây chính là buổi chiều ấm áp hài hòa nhất ba ngày qua.
Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng vui sướng, bởi vì được khoa học khai sáng.
“Đang nói cái gì thế?” Đỗ lão gia.
Ông ta tìm một hồi lâu mới tìm thấy Đỗ Triển Vinh, tay nãi đã thu dọn xong, chỉ chờ tìm cách trèo tường rời đi nữa thôi.
Đông viện thực sự rất kỳ quái, vì chuyện giếng máu không ít hạ nhân xuống tinh thần vẻ mặt u ám, chỉ có Đông viện vẫn bình thường, Đỗ Triển Vinh thậm chí còn bưng cà phê uống, tư thái lười biếng, thích ý ngắm nhìn trời.
“Cha, người không cần phải sợ.” Đỗ Triển Vinh thong dong nói, ra hiệu Đỗ lão gia ngồi xuống..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện