Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
************
Quản gia đứng bên ngoài gõ cửa, giọng điệu lạnh lùng, đứng đắn hỏi:
“Thưa ngài, ngài cần yêu cầu gì sao?”
Quý Lăng Vi mặc quần áo vào bước đến mở cửa. Thời gian rung chuông chưa trôi qua được bao lâu vậy mà, chẳng lẽ quản gia đứng đợi sẵn ngoài cửa?
Nếu bây giờ cậu nói không có yêu cầu gì để quản gia trở về, hắc ti có trộm trườn vào không nhỉ?
“Mời vào.” Quý Lăng Vi nhỏ giọng, không muốn khiến cho người chơi khác chú ý. Ban ngày ban mặt gọi riêng quản gia vào phòng, lỡ bị bắt gặp người ta đánh giá thì sao.
Sau khi quản gia tiến vào, thuận thế đóng cửa.
“Khóa lại.” Quý Lăng Vi nhớ tới vụ vải trắng quấn bụng bị Ngô Hữu Tài thiêu hủy cung với chăn, lần này cậu vô cùng cảnh giác.
Quản gia hơi giật mình, theo lời khóa cửa.
“Lại đây.” Quý Lăng Vi tùy ý mở hai nấc cúc áo, yêu cầu hắn kiểm tra cơ thể mình, tìm kiếm bộ phận bị khuyết.
“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?” Quản gia nhìn chăm chú vào cậu, cặp mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, vừa tối tăm lại dịu dàng.
“Kiểm tra.” Quý Lăng Vi kéo tay quản gia đặt trên đầu vai mình.
Bàn tay của hắn vẫn như lúc trước, lạnh như một tảng băng, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng. Khác với thiếu niên gầy yếu, mình da bọc xương, quản gia đã trưởng thành.
“Nhìn thử xem có khuyết cái gì không, tôi không thể tự mình phát hiện nên trông cậy vào anh nhé.” Quý Lăng Vi tùy ý nói, cậu đã kiểm tra một lần, không cảm nhận được bất cứ điểm dị thường nào.
“Vâng.” Quản gia nhỏ giọng đồng ý, “Tôi sẽ bắt đầu kiểm tra từ đỉnh đầu.”
“Cảm ơn anh.” Quý Lăng Vi ngồi ở mép giường, ngước mắt nhìn hắn.
“Rất sẵn lòng.” Tay quản gia dừng trên đỉnh đầu của cậu xoa nhẹ, từ xoáy tóc đi xuống, chạm nhẹ qua vành tai, mãi cho đến cổ.
Hắn tỉ mỉ kiểm tra từ cái trán, má, chóp mũi, đến môi, động tác nhẹ nhàng giống như lông chim phất qua.
Sau khi nhắm mắt lại, độ nhạy cảm của những giác quan khác sẽ phóng đại lên.
Quý Lăng Vi từng sống trong bóng tối một thời gian dài, việc mất đi thị giác cũng không khiến cậu hoảng loạn mà chỉ cảm thấy yên bình.
Trên người quản gia tản ra hơi thở lạnh lẽo pha lẫn mùi thảo mộc, nếu dòng khí lạnh này nghênh ngang xâm nhập vào cơ thể, lục phủ ngũ tạng sẽ bị nó nghiền nát, thần hồn điên loạn.
Quý Lăng Vi ngáp một cái, quản gia tiếp tục kiểm tra, ngón tay lạnh lẽo niết nhẹ từ vành tai xuống d ái tai, Quý Lăng Vi khẽ cau mày không vui.
Đôi tay kia vẫn thản nhiên xoa đầu vai sau khi vừa đầu cơ trục lợi xong, hắn bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế nghiêm túc đứng đắn tiếp tục kiểm tra.
Nhiệt độ cơ thể cách lớp sơ mi đơn bạc truyền qua tay hắn. Quý Lăng Vi giống như những người bình thường khác, thân thể ấm áp, nhịp tim đập theo quy luật, hô hấp đều đều, lúc nào cũng tản ra hơi thở sự sống. Rất hiển nhiên, cậu vô cùng hấp dẫn đối với các sinh vật tá ác.
Quản gia khổ cực kiềm chế bản năng muốn gần gũi với cậu, cố gắng giữ vẻ ngay thẳng, khách quan, không trộn lẫn một chút d*c vọng thầm kín.
Hắn chưa bao giờ ngại tiếp xúc thân thể với Quý Lăng Vi.
Bất cứ lúc nào, bất luận dẫn tới hậu quả nào.
Thứ bản năng khiến hắn kiềm nén chính là sự si mê xuất phát từ con tim, nếu cách Quý Lăng Vi quá gần, thể xác này sẽ bị nhiễu sóng biến thành hình thì quái dị.
Những sợi hắc ti trộm lẻn ra ngoài là phần ý chí của hắn, mặc kệ hắn ngăn cản thế nào chúng cũng tìm cách chạy đến chỗ Quý Lăng Vi, tha thiết muốn được nhìn thấy cậu, tha thiết được cậu quan tâm để ý.
Khát vọng tới gần nhưng đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ, lo lắng Quý Lăng Vi sẽ bài xích, sẽ ghê tởm, sẽ sợ hãi. Mỗi khi bị Quý Lăng Vi bắt gặp, chúng theo bản năng rùng mình, trốn đi.
Hắn chính là quái vật không có tiền đồ như thế đấy.
Mãi mãi chỉ dám lẫn trốn trong bóng tối.
Nếu Quý Lăng Vi cần ——
Mặc kệ là yêu cầu gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.
Quý Lăng Vi hơi sợ nhột, bàn tay quản gia dừng trên vòng eo, cậu vô thức lui về phía sau, toàn thân run rẩy, quản gia đè cậu lại, tỉ mỉ kiểm tra một lượt.
“Đừng sợ.” Quản gia nhỏ giọng trấn an.
“Không cần phải kỹ lưỡng như thế……” Quý Lăng Vi cảm thấy tùy tiện kiểm tra một chút là được, có vài nơi khá nhạy cảm chỉ mới chạm tí xíu cậu đã không chịu nổi.
“Vâng.” Quản gia sờ sau lưng, đột nhiên nhướng mày, theo bản năng bóp chặt.
"Ưm." Quý Lăng Vi rên nhỏ một tiếng, sống lưng tê dại như có dòng điện xẹt qua, trước nay chưa bao giờ xuất hiện loại kh0ái cảm lạ lùng như thế làm cậu hơi mờ mịt.
Cặp mắt xinh đẹp luôn lạnh nhạt nhìn mọi thứ, lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc mông lung. Giống như một con rối tinh xảo dễ dàng bị phá hủy, làm người khác khơi gợi d*c vọng bi3n thái, vừa muốn nâng niu vừa muốn huỷ hoại.
Quản gia quan sát gương mặt ửng đỏ của cậu, cái bóng lại trở nên vặn vẹo, vô số hắc ti tràn xuống sàn nhà trườn loạn, chúng đan vào nhau muốn bện ra một tấm lưới vĩnh viễn khoá bảo bối quý giá nhất ở nơi này.
“Là cái gì vậy?” Quý Lăng Vi nắm chặt ga giường, tỏ vẻ trấn định, loại cảm giác này…… Quá vi diệu.
Quản gia nắm đoạn lông xù xù trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng niết một chút.
Quý Lăng Vi run lên, theo bản năng vùng vẫy muốn bỏ trốn, xúc cảm tê dại chạy dọc theo sống lưng lan đến phía trước trêu chọc “em trai” đang ngủ say.
“Thưa ngài, cơ thể không bị thiếu bộ phận nào cả mà là mọc ra thêm.” Quản gia quăng tin tức xấu.
“Thêm á?” Quý Lăng Vi có loại dự cảm tồ tệ, trong lòng hiện lên một suy đoán.
“…… Là đuôi chó con, thưa ngài.” Quản gia lại bóp chặt thêm lần nữa.
Quý Lăng Vi nhẹ run rẩy, siết chặt nắm tay, hô hấp dồn dập. Cậu quay đầu nhìn sau lưng, chỉ thấy mỗi sống lưng nõn nà, hai hõm venus và cái quần cởi một nửa, không hề có cái đuôi nào.
“Nó màu gì, dài bao nhiêu?”
Cho dù Quý Lăng Vi bình tĩnh đến mấy thì khi phát hiện mình mọc đuôi vẫn có chút bồn chồn.
Ở phó bản trước, cậu tiếp thu chuyện hoá gà con rất nhanh, hiện tại lại không được như vậy. Bởi vì lúc ấy mọi người đều biến thành gà con, còn phó bản này có lẽ chẳng có ai mọc đuôi như cậu đâu.
“Thưa ngài, là màu trắng sữa.” Quản gia cúi đầu nhìn cái đuôi, không hiểu sao lại thấy hưng phấn ngoài ý muốn.
Hắn nhẹ nhàng niết cái đuôi lông xù, loại xúc cảm mềm mại tựa như lông tơ của chim non, khẽ cào qua trái tim, khơi gợi vô số gợn sóng d*c vọng đen tối.
Quý Lăng Vi không khống chế được phản ứng của bản năng, muốn rút đuôi về, nhưng cậu thậm chí còn không biết nó trông thế nào. Cậu rất ghét loại chuyện mất kiểm soát như này, khẽ nhíu mày nhìn về phía quản gia.
Trước khi Quý Lăng Vi nổi giận, quản gia thu hồi tâm tư, tiếp tục khoác lên vẻ mặt nghiêm túc, dùng tay đơn giản đo chiều dài cái đuôi.
“Thưa ngài, chiều dài không vượt qua 15 cm, có vẻ là đuôi chó, chủng loại cụ thể tạm thời không thể phán đoán.” Quản gia