Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
**************
Khoảnh khắc cánh cửa vỡ vụn, Quý Lăng Vi nhanh tay chụp chăn đắp th@n dưới, chỉ để lộ nửa thân trên. Cái đuôi, tuyệt đối không thể bị người chơi khác phát hiện!
“Muốn...…” Hướng Minh Nguyệt và Quý Lăng Vi bốn mắt nhìn nhau, ván cửa bình tĩnh nằm dưới sàn.
Cô trời sinh sỡ hữu sức mạnh đáng gờm, chỉ số sức mạnh cao hơn người bình thường gấp trăm lần, sau này trở thành người chơi, khai phá thiên phú sức mạnh, thời điểm cảm xúc bị kích động, sức mạnh sẽ tăng lên.
Lúc phát hiện cơ thể người chơi xuất hiện thay đổi bất thường, cô rất lo cho Quý Bạch, sợ cậu gặp sự cố ngoài ý muốn nên mới vội vã chạy sang đây.
Trong bảy người chơi, chỉ riêng Quý Bạch khiến cho chủ nhân lâu đài chú ý. Nếu người chơi đã chịu trừng phạt, vậy thì cậu có thể là người bị phạt nặng nhất.
“Gặp……” Hướng Minh Nguyệt dừng một chút, nhìn quản gia đứng gần cửa, trong tay cầm qu@n lót hai mảnh, muốn nói lại thôi. Thứ lỗi cho sự ngu dốt này, cô không đoán ra được bọn họ đang làm chuyện đứng đắn gì?
Quản gia chính là NPC phụ trách chấp hành quy định của lâu đài hoặc tiết lộ manh mối cho người chơi nhưng cô chắc chắc một điều hắn không hề liên quan nhiều đến cốt truyện chính. Nhân vật liên quan đến Ice Richard có lẽ chỉ có hai vị vương tử và Phewlor.
Ngày thường, quản gia rất ít xuất hiện, toàn là người hầu giao lưu với bọn họ, cho dù hắn xuất hiện, thái độ đối với bọn họ vô cùng lạnh nhạt, không phải cảnh cáo cũng là châm chọc và phạt những người vi phạm luật.
Quản gia căn bản là không quan tâm sống chết của người chơi, thậm chí còn tản ra ác ý mãnh liệt. Rốt cuộc là bị thế lực bí ẩn nào sai khiến mà hắn lại đứng trong phòng Quý Bạch, tay cầm qu@n lót hai mảnh?
“Chẳng lẽ quần màu này không thể mặc hả?” Lãng Tử đi chung tới đây, ánh mắt dừng trên qu@n lót trong tay quản gia. Là màu trắng, kiểu dáng bình thường, không có thiết kế hoa hòe loè loẹt, trông rất bình thường mà.
“……” Quý Lăng Vi trầm mặc.
Xấu hổ ư? Ừm, cậu đã quen rồi.
Xem ra chỉ khoá cửa thôi cũng chưa ổn lắm, lần sau muốn thảo luận vấn đề riêng tư nên chắn thêm vật nặng sau cửa.
Hơn nữa, cậu cần ván cửa mới hoặc đổi phòng.
“Từ từ……tự, tự tay anh ta vá cho cậu luôn á?” Lãng Tử tinh mắt, phát hiện trong tay quản gia có kim chỉ, sốc đến mức nói lắp bắp. Mẹ ơi, thì ra lâu đài lại chu đáo như vậy, quần áo bị hỏng cũng có người vá cho?
Quý Lăng Vi mặt không cảm xúc: “Anh cũng có thể hiểu như vậy.”
Quản gia nhìn Quý Lăng Vi: “Thưa ngài, tôi xin phép rời đi trước, vá xong sẽ mang đến trả cho ngay.”
“Cả quần của tôi nữa....”Quần tây của anh bị rách toạt một bên ống, cũng cần người vá giúp!
Quản gia trực tiếp làm lơ, đi thẳng xuống lầu.
“……” Hướng Minh Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp NPC thiên vị như thế, cô chuyển tầm mắt sang Quý Bạch, bất chợt phát hiện thiếu niên luôn trầm tĩnh đỏ lỗ tai, đuôi mắt cũng hơi ửng đỏ.
Vì tiết trời oi bức cộng thêm cái chăn đắp nửa th@n dưới, cả người cậu đẫm mồ hôi nhưng hoàn toàn không có ý định dời chăn.
Đáng chú ý hơn chính là, áo sơ mi lộn xộn đầy nếp nhăn, cúc áo gỡ hai nấc.
“Có phải quản gia đã……” Hướng Minh Nguyệt nghĩ đến qu@n lót hai mảnh, lập tức siết chặt nắm đấm! Chẳng lẽ là tên □□ gia thấy sắc nảy lòng tham, cường thủ hào đoạt, bị bọn họ phá rối?
<<*□□ là chữ quản ( 痯): b3nh hoạn; không phải quản (管): cai quản>>
Còn xé qu@n lót của thằng bé thành hai mảnh luôn mà, tức chết bà rồi!
“Không phải!” Quý Lăng Vi vừa thấy biểu cảm của cô đã đoán được cô nghĩ gì. Tâm cậu đã lặng như nước, bình tĩnh nhìn mọi người. Chỉ xấu hổ ở mức độ này thì tính là gì đâu, cậu còn loã thể đi vòng vòng nhà người ta nữa kìa.
“Chẳng lẽ……” Lãng Tử đột nhiên bắt chung sóng não với Hướng Minh Nguyệt.
Chẳng lẽ……đừng nói là....
Hoá ra, hoá ra điều Vỏ Chăn nói là thật vậy chăng?
“Cũng không phải!” Quý Lăng Vi phản bác.
“Chúng ta bàn chính sự đi. Mọi người phát hiện chuyện gì?”
Cậu thật sự không muốn nói về qu@n lót.
“À chị phát hiện cổ, đầu…… Sẽ xoay theo mặt trời.” Hướng Minh Nguyệt kéo bức màn kéo ra để ánh mặt trời chiếu vào.
Hôm nay nắng, mặt trời treo tít trên cao.
Cổ Hướng Minh Nguyệt tự động vặn vẹo, mặc kệ cô đứng ở góc nào, đầu cũng sẽ chuyển động hướng theo mặt trời.
“Ha ha ha…… Có phải trông thú vị lắm không?” Đầu Hướng Minh Nguyệt vặn chếch ra sau, cười sảng khoái.
“Đúng là rất thú vị.” Vẻ mặt Quý Lăng Vi bình thản, nghĩ tới cái đuôi không biết nên đáp thế nào.
Rốt cuộc là biến thành hoa hướng dương, đầu chuyển hướng theo mặt trời tốt hay biến thành cỏ đuôi chó, mọc đuôi chó tốt hơn?
“Ha ha ha ——”
“Tại sao đầu của chị không hướng theo mặt trăng luôn đi? Như vậy tên sẽ xứng với đời thực.” Hướng Minh Nguyệt có điểm tiếc nuối.
“Buổi tối em biến thành hoa hướng dương, muốn hướng theo ai cũng được.” Lãng Tử nói xong mỉm cười quyến rũ, nháy mắt.
“Mẹ nó, đừng có nhìn bà.” Hướng Nguyệt Nguyệt nổi tiếng nóng tính. Cô sợ không thể khống chế bản năng, đập cho Lãng Tử Tình Trường một trận.
“Anh thì sao?” Quý Lăng Vi hỏi Lãng Tử. Ban đầu cậu cho rằng Hướng Minh Nguyệt phát hiện cơ thể tàn khuyết, mới vội vã chạy sang đây.
“Ò ó o o——” Lãng Tử đột nhiên phát tiếng gà trống gáy báo hiệu bình minh.
“Trước kia anh chưa từng gáy tiếng gà trống báo hiệu bình minh bao giờ, mới biết hôm nay thôi, còn vang rất to rất xa nữa nè!”
“Giỏi quá.” Quý Lăng Vi dừng một chút, bình tĩnh vỗ tay, “Anh có nghĩ bản thân gáy báo hiệu bình minh là bởi vì ở phó bản trước anh là một con gà?”
“Đến phòng chị đi, phòng này cửa hỏng rồi.” Hướng Minh Nguyệt nhìn xung quanh, nhưng ánh mắt không thèm liếc Lãng Tử một cái.
“Hai người ra ngoài đợi em một lát, em sửa sang lại quần áo đã.” Quý Lăng Vi lo cái đuôi sẽ khiến quần phồng lên.
“Được.” Hướng Minh Nguyệt gật đầu, cô và Lãng Tử đi ra ngoài, thuận tay ôm tủ quần áo giúp Quý Lăng Vi chắn khung cửa.
“Quý Bạch, cửa phòng hỏng rồi hay buổi tối cậu sang chỗ chị ngủ đi, hai người ở chung cũng an toàn hơn, chị sẽ ngủ dưới đất.” Hướng Minh Nguyệt nói.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy Quý Bạch, Hướng Minh Nguyệt đã rất thích cậu, cô cảm giác đây là một cậu bé hiền lành thân thiện, thích giúp đỡ mọi người. Cô lớn hơn vài tuổi, quan tâm em trai không có gì không tốt cả.
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của chị, chắc vẩn còn phòng trống.” Quý Lăng Vi uyển chuyển từ chối.
“Cậu có thể tin chị, cả nhà chị là cảnh sát nhân dân, bảo vệ công dân là chức trách của bọn chị!” Hướng Minh Nguyệt cười sang sảng.
“Minh Nguyệt, em cũng là cảnh sát á?” Lãng Tử hỏi.
“Đã từng thôi.” Hướng Minh Nguyệt nói tới đây, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, bắt đầu nói sang chuyện khác, “Cửa hỏng mà quản gia lại không quở trách, kì lạ ghê. Nếu anh ta không nhắc tới vậy chắc là không bị phạt đâu ha……”
Lãng Tử cười ha ha, “Minh Nguyệt cứ yên tâm, nếu em bị phạt, tôi sẽ đi gánh chung với em.”
“Anh không nói không ai nói anh câm, hơn nữa, đừng có gọi tôi kiểu đó.” Hướng Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, quát lớn, “Nếu tôi bị phạt, sẽ đánh anh thành đầu heo, tôi nói được thì làm được……”
Quý Lăng Vi một bên nghe bọn họ nói chuyện, một bên thay quần áo.
Tin tưởng không bao lâu nữa, Lãng Tử Tình Trường sẽ biến thành đầu heo.
Cậu tìm áo sơmi đen rộng thùng thình khoác vào, hy vọng nó có thể chắn cái đuôi. Áo sơ mi trắng bên trong cũng đã sửa sang lại, cúc áo gài hết nấc.
Nhìn bản thân trong gương, soi quần áo không bị phồng lên mới nhẹ nhàng thở ra. Cũng may phòng có lấp gương thử