Sau khi nói thêm vài câu xã giao với Lương Hiên, Lâm Hiểu Ninh liền tìm cách kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi lên lớp.
Đến giờ học, Lâm Hiểu Ninh dù thấy kiến thức quá đơn giản so với bản thân nhưng vẫn chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng bài.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ vẫn đang suy nghĩ xem mối quan hệ giữa mình và Lâm Hiểu Ninh là gì.
Không phải anh em, không phải họ hàng.
Vậy thì gọi là bạn cùng nhà có được không?
Dùng từ “bạn” có thân thiết quá không nhỉ? Lâm Hữu Kỳ nghĩ mình và Lâm Hiểu Ninh suốt ngày cãi nhau nên không hợp với từ “bạn” một chút nào.
So với gọi là “bạn” thì gọi là “kẻ thù” nghe còn hợp hơn.
…
Đến giờ ăn trưa.
Lâm Hữu Kỳ cảm thấy dạo này đồ ăn ở canteen không hợp khẩu vị của mình.
Vì vậy, trưa nay anh quyết định ra ngoài trường để ăn.
Tuy nhiên, trường có quy định không cho học sinh rời khỏi trường khi chưa đến giờ tan học.
Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ liền đi vòng ra hướng sân thể dục để tìm chỗ không có ai nhìn thấy rồi trèo tường ra ngoài.
Tuy nhiên, canteen và sân thể dục nằm ở hai hướng ngược nhau.
Vì vậy, khi Lâm Hữu Kỳ đi về hướng sân thể dục, Lâm Hiểu Ninh đứng ở cách anh khá xa đã chú ý đến anh.
Trong lòng Lâm Hiểu Ninh thầm hỏi: Đang giờ ăn trưa mà Lâm Hữu Kỳ đi đâu vậy?
Lâm Hiểu Ninh cũng không muốn quá quan tâm đến Lâm Hữu Kỳ.
Tuy nhiên, cô rất tò mò, muốn biết Lâm Hữu Kỳ đang định làm gì.
Hơn nữa, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy Lâm Hữu Kỳ lén lén lút lút như thế kia thì khả năng cao là đang muốn làm chuyện xấu.
Vì vậy, cô muốn xem xem chính xác là anh sẽ làm gì.
Sau đó, cô sẽ về báo cáo cho mẹ nuôi, để mẹ nuôi xử lý anh.
Và thế là Lâm Hiểu Ninh bám theo Lâm Hữu Kỳ.
Tuy nhiên, mới bám theo được một đoạn, Lâm Hiểu Ninh lại thấy Lâm Hữu Kỳ dừng lại trước một bức tường cao ơi là cao.
Mà ở phần dưới của bức tường có một cái lỗ rất lớn, đủ để một người chui qua.
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ: Lâm Hữu Kỳ định chui qua cái lỗ kia để đi ra ngoài sao? Haha… Thật là muốn xem dáng vẻ của cậu ta khi chui qua đó trông sẽ mắc cười đến mức nào.
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây thì không ngờ, Lâm Hữu Kỳ đã lấy đà rồi bật nhảy, thành công leo lên tường rồi nhảy ra ngoài.
Thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức đơ người.
Sau đó, nội tâm cô gào thét: Cậu ta là ninja sao?
Lâm Hiểu Ninh thật sự không thể tin nổi Lâm Hữu Kỳ lại có thể trèo tường ra ngoài một cách dễ dàng như vậy được.
Mà bây giờ anh đã trèo ra rồi, còn cô thì phải làm sao đây?
Cô có thể trèo tường, nhưng tường cao như thế này thì đương nhiên là không thể.
Vậy chẳng lẽ…
Lâm Hiểu Ninh nhìn cái lỗ mà mình vốn nghĩ là Lâm Hữu Kỳ sẽ chui qua, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bây giờ mình phải chui qua đó sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh thở dài một cái.
Sau đó, cô liền quan sát xung quanh thật kỹ.
Đến khi chắc chắn không có người nào ở đây, cô mới nhanh chóng đi đến chỗ cái lỗ rồi chui ra ngoài.
Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ đang đi tìm nhà hàng để ăn trưa.
Lúc đi qua một con hẻm, Lâm Hữu Kỳ vô tình nhìn thấy một nhóm côn đồ đang tụ tập.
Anh không quan tâm nên ánh mắt chỉ quét qua nhóm côn đồ một cái rồi lại chú ý nhìn ngó xung quanh để tìm nhà hàng.
Tuy nhiên, nhóm côn đồ khi thấy anh đi qua thì đã để ý đến đồng hồ và giày của anh.
Vì anh mặc đồng phục nên bọn chúng biết anh là học sinh.
Mà học sinh