Lâm Hiểu Ninh nhìn về phía chàng trai đang ngồi trên ghế sofa.
Lúc Lâm Hiểu Ninh mới đến đây, chàng trai đó đã tặng cho Lâm Hiểu Ninh ánh mắt chẳng mấy thân thiện nên cô đoán chắc chắn, anh chính là Lâm Hữu Kỳ.
Lúc này, Lâm Mộng Na - người phụ nữ đứng bên cạnh Lâm Hiểu Ninh vẫy tay với Lâm Hữu Kỳ rồi dịu dàng nói: “Hữu Kỳ! Con qua đây!”
Nghe thấy lời mẹ nuôi, Lâm Hữu Kỳ liền đứng dậy rồi bước tới.
Lâm Mộng Na liền giới thiệu với Lâm Hiểu Ninh: “Đây là Hữu Kỳ, bằng tuổi với con.
Hai đứa sẽ học chung trường, nhưng khác lớp.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì mỉm cười ngoan ngoãn rồi đáp: “Vâng ạ.”
Tuy nhiên, trong lòng cô lúc này có hơi hụt hẫng.
Bởi vì theo nguyên tác, lớp của Lâm Hữu Kỳ là lớp chọn, gồm những học sinh xuất sắc.
Còn nữ chính có thành tích học tập không mấy nổi bật nên học lớp thường.
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh trước khi xuyên tới đây đã là một học sinh cực kỳ ưu tú, đoạt học bổng trong tất cả các năm học, sau đó còn được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng trong nước.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy lớp thường không phù hợp với năng lực của bản thân.
Nhưng đang định nói điều này với Lâm Mộng Na thì bà đã lên tiếng: “Hữu Kỳ, con giúp Hiểu Ninh mang hành lý lên trên tầng nhé!”
Lâm Mộng Na nhờ Lâm Hữu Kỳ giúp Lâm Hiểu Ninh là vì phòng của anh và cô đều nằm trên tầng ba, lại còn ở ngay cạnh nhau.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại từ chối: “Con không giúp.
Mẹ bảo người khác đi.”
Nói xong, anh liền quét mắt nhìn Lâm Hiểu Ninh rồi đi ra ghế sofa ngồi.
Lâm Mộng Na lúc này đã bắt đầu cảm thấy tức giận.
Thấy thế, Lâm Thế Lăng liền đi tới hòa hoãn bầu không khí: “Hữu Kỳ hôm nay không được khỏe.
Mẹ để con mang đồ giúp Hiểu Ninh là được rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe tới đây thì nhớ đến trong nguyên tác, Lâm Thế Lăng cũng giúp nữ chính mang đồ lên trên phòng.
Nhờ vậy, mối quan hệ giữa hai người đã thêm phần thân thiết.
Còn bây giờ, Lâm Hiểu Ninh muốn tránh xa Lâm Thế Lăng còn không kịp thì nào có chuyện để anh ta giúp mình chứ?
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó cầm rương hành lý của mình rồi nói với Lâm Mạn Na: “Mẹ ơi! Con khỏe lắm! Để con tự mang đồ lên là được rồi!”
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Hiểu Ninh đã không chút khó khăn mà xách rương hành lý đi lên trên tầng.
Lúc đi đến cầu thang, cô không quên lườm Lâm Hữu Kỳ - người đã từ chối mang hành lý giúp mình.
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại bắt trọn được ánh mắt này của Lâm Hiểu Ninh.
Vì vậy, ý thù địch trong lòng anh với đối với cô lại càng lớn.
Trong khi đó, Lâm Mộng Na đang nhìn theo Lâm Hiểu Ninh, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.
Bởi vì vừa rồi, cô đã gọi bà là “mẹ”.
Lúc trước, Lâm Mộng Na cũng không hiểu nhiều về Lâm Hiểu Ninh.
Nhưng trông cô khá nhút nhát, lại không giỏi giao tiếp nên bà không nghĩ cô sẽ gọi mình là mẹ nhanh như vậy.
Mà trong nguyên tác, quả thật nữ chính cũng không hề gọi Lâm Mộng Na là mẹ sớm như thế.
Phải đến giữa cuốn tiểu thuyết, nữ chính mới gọi “mẹ” lần đầu tiên.
…
Lâm Hiểu Ninh xách hành lý lên trên tầng ba, sau đó đi tìm phòng của mình.
Mở cánh cửa phòng đầu tiên ra, cô thấy bên trong là một thiên đường sách.
Mở cánh cửa phòng thứ hai ra, cô thấy bên trong đầy ắp các loại nhạc cụ.
Mở cánh cửa phòng thứ ba ra, cô nhìn lướt qua