Nghe thấy lời mời đi ăn của mấy bạn nữ, Lâm Hiểu Ninh vốn đã định lên tiếng từ chối.
Ai ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại nổi nóng rồi lớn tiếng, dọa mấy bạn nữ sợ đứng hình.
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ như vậy thì chỉ có thể bất lực thở dài.
Sau đó, cô nói với mấy bạn nữ: “Xin lỗi mấy cậu nhé! Bình thường tớ đều đi ăn với Hữu Kỳ.
Mà Hữu Kỳ lại không thích ăn cùng với nhiều người nên tớ không thể đi cùng với mấy cậu được rồi.”
“Ừ.
Vậy thì cậu đi ăn với Lâm Hữu Kỳ đi.
Bọn tớ đi trước đây.” Một bạn nữ nói với Lâm Hiểu Ninh.
Sau đó, một bạn nữ khác lại nói: “Không sao đâu.
Lâm Hữu Kỳ là anh trai của cậu nên cậu phải đi ăn với cậu ấy là đúng mà.” Nói rồi, bạn nữ ấy liền rời đi nên không kịp nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Lâm Hữu Kỳ.
Lúc nghe thấy hai từ “anh trai”, Lâm Hữu Kỳ đã suýt chút nữa nổi nóng nhưng may mà nhịn lại được.
Anh nghĩ dù sao mấy bạn nữ vừa rồi cũng là bạn của Lâm Hiểu Ninh.
Vì vậy mình không nên có thái độ không tốt với họ, nếu không Lâm Hiểu Ninh sẽ không vui.
Bây giờ mấy bạn nữ đó cũng đã đi rồi, Lâm Hữu Kỳ liền lấy thẻ cơm rồi nắm tay Lâm Hiểu Ninh, sau đó bảo: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ nắm tay mình ngay tại lớp học thì vội vàng rút tay ra, sợ người khác nhìn thấy lại nói này nói nọ.
Nhưng trong mắt Lâm Hữu Kỳ, hành động rút tay ra của Lâm Hiểu Ninh lại là vì cô vẫn còn giận anh.
Vì thế, anh định lên tiếng xin lỗi cô.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô lại thúc giục: “Mau đi đến canteen nhanh lên.
Tôi đói bụng rồi.”
Nói dứt lời, Lâm Hiểu Ninh liền nhanh chóng rời khỏi lớp.
Lâm Hữu Kỳ cũng nhanh chóng đi theo phía sau cô, giống y như một chú cún nhỏ đang theo sau chủ nhân của mình.
Đến canteen.
Chú cún Lâm Hữu Kỳ và chủ nhân Lâm Hiểu Ninh nhanh chóng lấy đồ ăn rồi ngồi vào một bàn ở góc canteen.
Lâm Hiểu Ninh ngồi vào chỗ trước, sau đó chú cún Lâm Hữu Kỳ liền ngồi xuống ngay bên cạnh.
Bình thường, Lâm Hữu Kỳ cũng hay ngồi bên cạnh Lâm Hiểu Ninh khi ăn.
Nhưng hôm nay, anh lại ngồi quá gần nên Lâm Hiểu Ninh liền bảo: “Cậu ngồi lùi ra một chút đi.
Ngồi gần nhau quá thì khó cử động lắm.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì khuôn mặt ỉu xỉu.
Nhưng sợ làm Lâm Hiểu Ninh giận nên anh vẫn phải ngồi cách xa cô một chút.
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ nghe lời mình như vậy thì vui vẻ ăn cơm.
Nhưng mới ăn được một miếng, Lâm Hiểu Ninh đã thấy Lâm Hữu Kỳ gắp hết thức ăn ngon từ bát của anh sang bát của cô.
Còn chưa kịp hỏi vì sao Lâm Hữu Kỳ làm vậy, anh đã nói: “Cậu đừng giận nữa, tôi biết sai rồi.
Tôi không nên vứt chiếc bút đó đi.
Từ nay đồ mà người khác đưa cho cậu, tôi sẽ không vứt đi nữa.” Nếu có vứt thì tôi cũng chỉ lén vứt chứ sẽ không vứt trước mặt cậu.
Cậu cuối cùng đương nhiên Lâm Hữu Kỳ chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ không dám nói.
Lâm Hiểu Ninh lại hỏi: “Giận? Tôi đâu có giận đâu.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì tròn mắt nhìn cô.
Nhìn một hồi, anh mới hỏi: “Có thật là cậu không giận không?”
“Đương nhiên là không giận rồi.” Lâm Hiểu Ninh vốn dĩ không giận.
Nếu Lâm Hữu Kỳ không tự nhiên nhận lỗi, cô còn quên luôn cả chuyện anh vứt bút mà Lương Hiên đưa cho cô đi rồi.
“Nhưng mà…” Nhớ ra chuyện chiếc bút, Lâm Hiểu Ninh không thể không chất vấn Lâm Hữu Kỳ: “Tại sao cậu lại ném chiếc bút đó đi vậy?”
Lâm Hữu Kỳ không muốn trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh liền uy hiếp: “Nếu cậu không nói thì tôi sẽ giận thật đấy!”
Nghe vậy, Lâm Hữu Kỳ nào dám không nói? Anh vô cùng lo lắng Lâm Hiểu Ninh sẽ giận mình nên đành vội vàng nói thật: “Tôi không thích cậu nhận đồ của người khác.”
Lâm Hiểu Ninh liền bảo: “Nhưng đó là bút của tôi mà.
Tôi cho Lương Hiên mượn vào hôm đi thi nên hôm nay cậu ấy mới trả cho tôi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì có chút bực mình, liền hỏi: “Tại sao cậu lại phải cho cậu ta mượn?”
“Thì cậu ta không có bút nên tôi cho mượn… Tôi làm việc tốt mà…”
Lâm Hữu Kỳ liền ấp ức nói: “Nếu cậu không cho cậu ta mượn thì cũng sẽ có người cho cậu ta mượn mà.
Cậu đâu có cần phải cho cậu ta mượn đâu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói những lời này thì thở dài một cái.
Nếu người nói những lời này không phải anh mà là một người khác, Lâm Hiểu Ninh nhất định sẽ bỏ đi, không thèm tiếp tục nói chuyện nữa rồi.
Thế nhưng, vì người nói là Lâm Hữu Kỳ nên Lâm Hiểu Ninh vẫn kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Lúc đó Lương Hiên đã mượn mấy bạn học ngồi xung quanh nhưng không ai đồng ý cho mượn nên tôi mới đưa bút cho cậu ta.
Tôi chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ cậu ta một chút thôi.
Giúp đỡ người khác là hành động nên làm mà.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì im lặng.
Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Tôi cho Lương Hiên mượn bút, vừa nãy Lương Hiên trả bút lại cho tôi là chuyện rất bình thường.
Tại sao cậu lại vứt chiếc bút đó đi? Đó là bút của tôi cơ mà.”
Lâm Hữu Kỳ cụp mi, bàn tay hơi nắm chặt lại rồi đáp: “Tôi không thích cậu cho Lương Hiên mượn bút.
Tôi cũng không thích Lương Hiên đưa bút cho cậu.
Cậu đưa bút của mình cho Lương Hiên, tôi sẽ cảm thấy cậu thân thiết với cậu ta.
Cậu ta đưa bút cho cậu, còn nhìn cậu rồi cười… Tôi rất khó chịu… Tôi muốn đánh cậu ta… Nhưng tôi sợ cậu nghĩ tôi bạo lực.
Vì thế, tôi mới ném chiếc bút kia đi cho đỡ tức…”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì ngây người.
Tự dưng,