Sau khi tan học, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ cùng nhau trở về biệt thự.
Vừa về đến nơi, Lâm Hiểu Ninh đã nhanh chóng chạy vào nhà để báo tin mình được chuyển sang lớp chọn cho Lâm Mộng Na.
“Mẹ! Con được chuyển sang lớp chọn rồi!” Lâm Hiểu Ninh vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Lâm Mộng Na và Lâm Tuấn Trì đang ngồi trên sofa nên liền chạy đến báo tin vui.
Lâm Mộng Na nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, liền luôn miệng khen cô con gái của mình thật giỏi.
Lâm Tuấn Trì cũng rất vui vẻ, liền nói: “Em gái học giỏi như thế, xem ra anh phải thưởng rồi.” Lâm Tuấn Trì vừa nói dứt câu thì giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ của Lâm Hữu Kỳ liền vang lên: “Cậu ấy không cần anh thưởng.”
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì tự giác im lặng để không chọc giận đến Lâm Hữu Kỳ.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Thế Lăng lại từ trên tầng đi xuống.
“Thưởng gì vậy?” Lâm Thế Lăng vừa bước xuống phòng khách vừa hỏi.
Lâm Tuấn Trì liền đáp: “Hiểu Ninh được chuyển sang lớp chọn rồi nên em định thưởng cho con bé.” Lâm Tuấn Trì nói đến đây thì khẽ đưa mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ, “Nhưng xem ra em không cần thưởng nữa.
Để Hữu Kỳ thưởng cho Hiểu Ninh là được rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy một chút ý tứ trong lời nói của Lâm Tuấn Trì thì có chút ngại ngùng.
Lâm Mộng Na lại khen: “Hiểu Ninh của mẹ đúng là tài giỏi, mới chuyển đến trường mới không lâu đã được chuyển vào lớp chọn rồi.
Con đúng là niềm tự hào của mẹ đấy!”
Lâm Hiểu Ninh được mẹ khen thì vô cùng vui mừng.
Mà Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh được khen thì cũng vui mừng không kém.
Anh còn tự hào khoe với mẹ nuôi: “Lâm Hiểu Ninh không những được chuyển sang lớp chọn, mà kết quả kỳ thi tháng còn đứng thứ hai toàn trường nữa.”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên mà hỏi: “Hiểu Ninh đứng thứ hai trong kỳ thi tháng thật sao?”
Lâm Hiểu Ninh mỉm cười rồi gật đầu xác nhận.
Lâm Tuấn Trì thấy vậy thì kinh ngạc không thôi.
Anh cảm thấy Lâm Hiểu Ninh được vào lớp chọn là đã rất giỏi rồi, thật không ngờ rằng cô còn được hạng hai nữa.
Hạng hai là Lâm Hiểu Ninh, còn hạng nhất là ai thì chẳng cần phải đoán.
Lâm Tuấn Trì biết chắc người đứng hạng nhất là Lâm Hữu Kỳ rồi.
Chà!
Lâm Tuấn Trì thầm nghĩ: Hai đứa này lúc nào cũng dính lấy nhau.
Bây giờ đến cả tên của hai đứa nó trên bảng xếp hạng của trường cũng phải đứng cạnh nhau nữa.
Xem ra hai đứa này khó mà tách nhau ra nổi rồi.
Mà khoan đã!
Lâm Tuấn Trì lại nghĩ: Hiểu Ninh và Hữu Kỳ đều học giỏi như vậy, mai sau hai đứa nó lấy nhau rồi sinh con thì chắc chắn con của hai đứa nó có khi phải trở thành thần đồng ấy chứ! Nhưng mà…
Trong đầu Lâm Tuấn Trì bỗng hiện ra một câu hỏi: Nếu Hiểu Ninh và Hữu Kỳ có con với nhau thì con của hai đứa nó sẽ gọi mẹ nuôi là bà nội hay bà ngoại đây?
Lâm Tuấn Trì trầm tư suy nghĩ về vấn đề này.
Lâm Thế Lăng lại nói: “Lần trước anh đã hứa rằng nếu Hiểu Ninh vào lớp chọn, anh sẽ có thưởng.
Bây giờ em không những vào được lớp chọn, lại còn đứng thứ hai toàn trường nên anh nhất định phải thưởng thật lớn.” Vừa nói dứt lời, Lâm Thế Lăng liền lấy ví ra rồi rút một tấm thẻ, đưa cho Lâm Hiểu Ninh.
“Chiếc thẻ này cho em.
Em thích mua gì thì mua, thích tiêu gì thì tiêu.
Em cầm lấy đi!”
Lâm Hiểu Ninh tròn mắt nhìn tấm thẻ mà Lâm Thế Lăng đưa cho mình.
Nhưng cô còn chưa kịp từ chối, Lâm Hữu Kỳ đã nổi nóng: “Cất cái thẻ của anh đi đi.
Lâm Hiểu Ninh không cần tiền của anh đâu.”
Lâm Thế Lăng thấy Lâm Hữu Kỳ tức giận thì cảm thấy thật kỳ lạ.
Anh ta bảo: “Sao em lại biết là Hiểu Ninh không cần chứ? Đây là thẻ anh tặng cho Hiểu Ninh.
Cần hay không cần, nhận hay không nhận là do con bé quyết định, em không nên xen vào.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì liền lên tiếng: “Em không cần đâu! Mẹ đã cho em thẻ rồi nên em không cần nữa.” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì nhìn về phía Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh nghe theo ý anh thì rất vui vẻ.
Thế nhưng, Lâm Mộng Na lại nói với Lâm Hiểu Ninh: “Thế Lăng cho con thì con cứ nhận đi.
Dù sao cũng là tấm lòng của thằng bé, con cứ nhận cho nó vui, không cần phải ngại.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì đang định tìm cách từ chối khéo.
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại nôn nóng phản đối: “Con không đồng ý chuyện Lâm Hiểu Ninh nhận thẻ.”
Lâm Mộng Na liền hỏi: “Tại sao?”
Tại vì con không thích Lâm Hiểu Ninh nhận quà từ người con trai khác.
Mà quà của anh Thế Lăng lại còn là tiền.
Làm gì có ai lại muốn người mình thích nhận tiền từ người con trai khác chứ?
Đó là câu trả lời trong lòng Lâm Hữu Kỳ.
Tuy nhiên, anh lại không thể nói thẳng ra.
Vì vậy, anh đành kiếm cớ: “Con không đồng ý chuyện anh Thế Lăng tặng quà cho Lâm Hiểu Ninh vì làm như vậy là thiên vị.
Trước giờ con được hạng nhất cũng chỉ có mẹ tặng quà cho con chứ anh ấy đâu có tặng? Bây giờ Lâm Hiểu Ninh được hạng hai thì cũng chỉ có mẹ được tặng quà cho cậu ấy thôi.
Anh Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì đều không được phép tặng.”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì phì cười.
Thật ra bà đã biết tỏng tâm tư của Lâm Hữu Kỳ rồi.
Chỉ là bà cảm thấy chưa đến thời điểm thích hợp để vạch trần mà thôi.
Lâm Mộng Na đã sống