Bệnh tình Hồ Điệp trở nặng dường như đã là chuyện nằm trong dự liệu của Tưởng Mạn và Hồ Viễn Hành.
Họ bình tĩnh, êm dịu đón nhận sự chia lìa sắp đến.
Mỗi lần Kinh Du đến, Hồ Viễn Hành còn thảnh thơi lấy bộ dụng cụ pha trà của mình ra, nấu một bình trà và cùng trò chuyện về trà đạo với anh.
Tưởng Mạn cũng vậy.
Thỉnh thoảng vào buổi trưa, Hồ Điệp mệt mỏi nhắm mắt ngủ, Kinh Du và Hồ Viễn Hành ngồi bên cửa sổ chơi cờ, bà thì ngồi bên cạnh đan mũ len cho cô.
Có lúc Hồ Điệp tỉnh giấc nhìn thấy khung cảnh này, chờ ba mẹ ra ngoài mới đùa với Kinh Du: “Sao gần như trông anh còn giống con họ hơn là em thế.”
“Cũng bình thường.” Kinh Du ngồi bên mép giường gọt táo, không ngẩng đầu đáp: “Dù sao cũng là một nửa con rể rồi.”
Hồ Điệp: “…”
Kinh Du thấy phản ứng của cô lúc này, bèn dừng tay nhìn sang: “Sao nào? Em hôn xong rồi tính không chịu trách nhiệm à?”
Mặt Hồ Điệp nóng bừng lên, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đó cũng có phải em chủ động hôn đâu…”
“Vậy là… Em định bội tình bạc nghĩa anh thật à?” Kinh Du đặt trái táo và dao gọt trái cây xuống, sau đó cúi người ghé đến, chớp chớp mắt tỏ ra vô tội: “Anh làm không tốt chỗ nào sao?”
“…” Hồ Điệp không chịu đựng nổi, phải giơ tay che mắt anh lại: “Không phải, anh đừng nói nhảm.”
Anh không thuận theo, không chịu bỏ qua cho cô: “Không phải cái gì?”
Ỷ vào việc anh không thấy mình, Hồ Điệp nghiêm túc quan sát đường nét khuôn mặt anh và chậm rãi đáp: “Không phải làm không làm.”
Anh đã rất tốt, rất rất tốt rồi.
Là do em không tốt, biết rõ kết quả từ trước nhưng vẫn trêu chọc anh, ngoài miệng nói rằng cứu rỗi anh nhưng vô hình trung lại xem anh như cọng rơm cứu mạng.
Đây thật sự là cứu rỗi sao?
Hồ Điệp nhất thời không phân biệt được giữa cô và anh rốt cuộc ai đã cứu rỗi ai.
Nhưng đã khơi dậy tình cảm, cuối cùng cô lại là người phụ lòng anh.
Kinh Du nhận ra sự biến hóa trong tâm trạng háo hức của cô, song anh không hỏi gì mà chỉ cười bảo: “Được rồi, anh biết anh rất tốt, buông tay ra đi, táo sắp bị oxi hóa luôn rồi.”
“Vâng.” Hồ Điệp thả cánh tay xuống, vội quay đầu nhìn về phía cửa sổ trước khi anh nhìn mình.
Trên bệ cửa sổ đặt rất nhiều chậu hoa với những loài cây mọng nước khác nhau.
Những cây sen đá hoa hồng xanh (Greenovia Webb & Berthel) đẹp nhất được đựng trong gáo dừa, trên thân là hình ảnh con bướm và chú cá voi do Kinh Du dùng bút dạ vẽ lên.
Hồ Điệp nhớ đến gì đó, bèn hỏi: “Cây mọng nước có nở hoa không anh nhỉ?”
“Có đấy nhưng có một số loài sau khi nở hoa sẽ bị héo.” Kinh Du ngó sang theo tầm nhìn của cô: “Nhưng phần lớn đều có thể nở hoa.”
Cô lại hỏi: “Cây mọng nước có phải là xương rồng không ạ? Xương rồng ba năm mới nở hoa một lần, đừng nói mấy năm chúng mới nở hoa nhé?”
Kinh Du nghe cô hỏi, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin và trả lời: “Xương rồng cũng được xem là một loài cây mọng nước nhưng là cây mọng nước không chỉ có mỗi xương rồng, còn về việc nở hoa…”
Anh nhanh chóng tìm tòi, vừa nhìn điện thoại vừa nói: “Cây mọng nước sẽ thay nhau nở hoa vào mùa xuân hoặc xuân hạ, nhưng các loài khác nhau thì thời gian nở hoa cũng sẽ khác nhau.
Cũng có một số loài nở hoa vào mùa hè và mùa thu.”
Hồ Điệp cười cười nhìn anh, không nói chuyện ngoài lề nữa: “Sao anh chưa gọt táo xong nữa, em đói quá.”
“Ác nhân mà còn cáo trạng trước à, rõ ràng em là người cứ hỏi anh mãi đấy nhé.” Kinh Du cắt một miếng táo nhỏ của phần đã gọt vỏ: “Ăn đi.”
Hồ Điệp vừa nhai táo vừa nhìn mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, cô chợt nhớ đến buổi bình minh đã lỡ hẹn hôm nay, kìm lòng chẳng đặng thở dài một hơi.
Kinh Du ngẩng đầu nhìn qua: “Sao vậy em?”
Cô “hừ” nhẹ: “Táo chả ngon.”
“…” Kinh Du giận quá hóa cười: “Chiều hư em rồi.”
Ánh mắt cô rầu rĩ: “Anh Kinh Du, anh dữ quá à…”
Kinh Du giơ dao gọt trái cây lên: “Ăn nói đàng hoàng.”
Hồ Điệp đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.
Kinh Du cười khẽ, cắt phần táo còn lại thành miếng nhỏ vào bỏ vào trong chén, xiên nĩa vào rồi đưa đến tay cô: “Ăn một nửa đi, chốc nữa là ăn tối rồi.”
“Vâng vâng vâng, bây giờ anh càng lúc càng giống ba em rồi.” Hồ Điệp bưng chén, tranh nói trước anh: “Muốn ra ngoài chơi quá, anh Kinh Du, khi nào anh mới đưa em ra ngoài chơi nữa ạ?”
Kinh Du ngước mắt nhìn cô, toan nói lại thôi, thế là sau vài giây yên lặng, anh hỏi: “Em muốn đi đâu chơi?”
“Đi đâu cũng được ạ.” Hồ Điệp vươn tay lấy điện thoại.
Trên weibo đẩy những bài đăng mới lên.
Đó là trạng thái mới từ Weibo thông tin đảo Đàm mà cô theo dõi.
Thông tin đảo Đàm V: “Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.” (*)
Hai câu thơ trong bài thơ “Thước kiều tiên” của Tần Quan.
Câu gốc là “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.”
Đăng kèm là một bức ảnh chân thực của chùa Đàm Tự được chia làm bốn ô vuông.
Hòn đảo được trang trí cho lễ hội đền Thất Tịch sắp đến, có thể thấy được những dải lụa đỏ với câu thơ “Gió vàng sương ngọc” được viết theo lối hành thư và mạ vàng sáng chói đang bay phấp phới.
Lễ hội đền Thất Tịch là hoạt động diễn ra mỗi năm một lần của chùa Đàm Hải, khoảng thời gian này Hồ Điệp chỉ ở mãi trong phòng bệnh nên cũng mất luôn khái niệm thời gian.
Cô mở lịch ra mới phát hiện ba ngày nữa chính là Thất Tịch, trong giọng điệu khó nén được sự hưng phấn: “Anh Kinh Du, bọn mình đến lễ hội đền Thất Tịch chơi đi, nghe bảo vào chùa dâng hương cầu phúc dịp Ngưu Lang Chức Nữ này sẽ vô cùng linh nghiệm đó.”
Kinh Du không nỡ từ chối nhưng cũng không dám đồng ý: “Đi thì được nhưng trước hết phải hỏi ý kiến bác sĩ đã.”
“Không thành vấn đề.” Hồ Điệp vô cùng hào hứng, dường như đã nhận được sự cho phép ra ngoài rồi vậy: “Để em đi xem kế hoạch đi chùa.”
“Ừ.” Kinh Du nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
…
Buổi tối, Hồ Điệp nói về kế hoạch ra ngoài chơi vào ngày Thất Tịch với Tưởng Mạn, bà cũng không bất ngờ lắm, cười bảo: “Mấy ngày rồi chắc con ở trong phòng cũng ngột ngạt.”
“Vậy con có thể ra ngoài chơi không ạ?’ Hồ Điệp ôm cánh tay Tưởng Mạn nũng nịu: “Mẹ, mẹ đồng ý cho con đi đi mà…”
“Thì mẹ có bảo không cho con đi đâu.” Tưởng Mạn thở dài: “Mà kể ra cũng lâu rồi ba mẹ không đến chùa Đàm Hải.”
Hồ Điệp đề nghị: “Hay là ba mẹ cũng đến lễ hội đền năm nay đi ạ, dù sao ở bệnh viện cũng không có việc gì làm, chi bằng ra ngoài dạo chơi, xem như là đi cùng con luôn.”
Tưởng Mạn suy nghĩ giây lát, cố ý trêu cô: “Ba mẹ đi cũng được, chỉ sợ làm phiền con với Kinh Du thôi.”
“Mẹ này!” Mặt Hồ Điệp nóng lên, cô nằm xuống kéo chăn che kín đầu: “Con không nói chuyện với mẹ nữa.”
Tưởng Mạn nhìn con gái nhỏ nhà mình làm dáng, không kìm được bật cười, mà cười rồi lại cảm thấy buồn bã.
Bà sợ cô phát hiện sự khác thường nên đứng dậy đi ra ngoài.
Hồ Viễn Hành ngồi ở phòng khách thấy vợ mình đi ra khỏi phòng bệnh rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, ông bèn đứng dậy đi theo tới thì nghe tiếng nước chảy ở bên trong.
Ông định tiến vào, Tưởng Mạn nói vọng ra: “Đừng vào, lát nữa là ổn thôi.”
Đây là ước định mà vợ chồng họ đã đặt ra, không buồn bã trước mặt con gái cũng không rơi nước mắt trước đối phương.
Họ học cách kiên cường, học cách chấp nhận.
Nhưng cả hai đều biết phía sau sự bình tĩnh thoải mái đó là đối phương đã rơi không ít nước mắt.
Làm vợ chồng nhiều năm, đây vừa là sự ăn ý vừa là sự an ủi, cũng là chỗ dựa để họ chống đỡ đến cuối.
Hồ Viễn Hành buông tay nắm cửa, quay về ghế sofa ngồi xuống.
Ông nhìn bàn cờ tàn cuộc trên máy tính, cuối cùng mắt dần nhòe đi.
Ông cắn răng, thực hiện một bước đi trên bàn cờ, chẳng ngờ đó là ngõ cụt, cả ván đầu thua cuộc.
Điều này như thể một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Hồ Viễn Hành không kìm được nữa, cúi đầu nghẹn ngào thành tiếng.
Một người đàn ông gần năm mươi tuổi lần đầu tiên òa khóc như một đứa trẻ.
Trong phòng bệnh, Hồ Điệp nhắm mắt như đã ngủ say nhưng hàng mi khẽ run và nước mắt thấm ra khóe mắt đã vạch trần lời nói dối của cô.
Chiều hôm ấy cả ba người đã có phút giây ngắn ngủi bộc lộ cảm xúc, hoàn toàn phá vỡ những biểu hiện bình tĩnh giả dối trước đó.
Nhưng Hồ Điệp không dám an ủi, chỉ đành không