Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy một nam hai nữ đi về phía mình, dù hắn không quen thuộc với ba người này nhưng cũng có chút quen biết. Người đàn ông là Thường Tiểu Bảo trước đó được hắn chữa trị một lần, hai cô gái đang kéo tay hắn là bảo mẫu, Hạ Thiên không biết tên hai người này.
- Này, đừng nói bậy, anh không phải là đại ca của chú.
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- À, đại ca, điều này...Em thật sự rất sùng bái anh... ....
Thường Tiểu Bảo chợt ngẩn ngơ nói.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Có rất nhiều người sùng bái anh, mà cũng không phải ai sùng bái anh cũng được gọi là đại ca.
Thường Tiểu Bảo có chút buồn bực, gần đây đều là người khác cầu xin gọi hắn là đại ca, bây giờ hắn gọi Hạ Thiên làm đại ca thì không được đồng ý.
Nhưng nếu nghĩ lại thì Hạ Thiên rõ ràng có tư cách như vậy.
- Này, nể mặt chú sùng bái anh, chú có thể gọi anh là thiên ca.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
- Vâng, thiên ca.
Thường Tiểu Bảo lập tức vui mừng, sau đó hắn tranh thủ phân phó hai cô gái:
- Tiểu Lan, Tiểu Bình, mau chào thiên ca.
- Thiên ca.
Hai cô gái cùng kêu lên.
Thường Tiểu Bảo tranh thủ thời gian giới thiệu hai cô gái:
- Thiên ca, cô gái bên trái là Thường Tiểu Lan, cô bên phải là Thường Tiểu Bình, cả hai đều là vợ em.
- Đều là vợ chú sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
Thường Tiểu Bảo gật đầu:
- Đúng vậy, thiên ca, hai năm qua các nàng đều liên tục quan tâm đến em, bây giờ em đã tốt đẹp hẳn lên, tất nhiên sẽ không bạc đãi các nàng, hơn nữa cũng không phải chỉ lấy một, vì vậy em quyết định lấy cả hai làm vợ. Tuy điều này không hợp pháp nhưng không sao, ba người chúng tôi tình nguyện là được, cùng lắm thì không có giấy kết hôn.
Thường Tiểu Bảo cho rằng Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái vì mình có hai vợ, vì vậy hắn phải giải thích một lượt.
- Không phải anh có ý này.
Hạ Thiên lại nói:
- Anh chỉ kỳ quái vì sao hai nàng đều cùng họ Thường?
Hạ Thiên có hơn mười vợ, tất nhiên hắn sẽ không cảm thấy kỳ quái vì người ta có hai vợ, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái vì họ của hai nàng mà thôi.
- À, thiên ca, anh nói đến họ sao? Thật ra Tiểu Lan và Tiểu Bình cũng xem như là bà con xa của tôi, nhưng cũng là loại rất xa, hai nàng được ông nội của tôi tìm đến. Ông tôi cảm thấy hai cô ấy đều là người trong nhà, cũng đáng tin cậy, sẽ chăm sóc tốt cho tôi, nhưng chúng tôi căn bản không có quan hệ huyết thống, tối thiểu cũng qua mười đời rồi.
Thường Tiểu Bảo vội vàng giải thích.
- À, thì ra là vậy.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu:
- Các chú đến đây làm gì?
Thường Tiểu Bảo vội vàng trả lời:
- Là thế này, Tiểu Lan và Tiểu Bình bây giờ không cần chăm sóc tôi mỗi giờ mỗi phút, các nàng muốn tìm vài việc để làm. Tôi định mở công ty riêng nhưng hai cô ấy lại nói không có kinh nghiệm, muốn tìm công việc phù hợp trước, nơi đây lại có công ty thông báo tuyển dụng, vì vậy tôi đưa bọn họ đến.
Cuối cùng Thường Tiểu Bảo lại hỏi:
- Thiên ca, sao anh lại đến đây?
- Anh đến đây có chút chuyện.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Anh đi trước, các chú thích làm gì thì cứ làm.
- À, chờ chút, thiên ca, anh cho em xin số điện thoại.
Thường Tiểu Bảo vội vàng nói.
Hạ Thiên cũng nói số điện thoại cho Thường Tiểu Bảo, nhưng khi hắn chuẩn bị đi thì Thường Tiểu Bảo lại hô lên:
- Thiên ca, đợi chút.
- Chú còn có chuyện gì?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chú không thể nói luôn một lượt sao?
- Xấu hổ quá, thiên ca, anh biến tôi từ một tên phế nhân thành người thường, tôi rất cảm kích và muốn làm gì đó cho anh, không biết anh có gì cần làm không? Chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ lập tức đi làm.
Thường Tiểu Bảo nhanh chóng nói.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi:
- Chú biết tìm người không?
- Tìm người sao?
Thường Tiểu Bảo chợt ngây người:
- Thiên ca, tuy em không hiểu cách tìm người nhưng có khá nhiều đệ tử, cũng rất quen thuộc thủ đô, chỉ cần không phải tìm người quá khó, bình thường đều có thể được.
- Vậy thì được, anh đang tìm một người tên là Thái Bằng Trình, tên kia còn có một biệt hiệu là Thái Tử. À, đúng rồi, trong điện thoại của anh có hình của hắn, anh gửi cho chú, bây giờ chú đi tìm giúp anh, tìm được nhớ báo cho anh biết.
Hạ Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại ra
gửi hình của Thái Bằng Trình cho Thường Tiểu Bảo.
- Thiên ca, anh yên tâm, chỉ cần tiểu tử kia còn ở thủ đô, dù hắn trốn dưới váy của phụ nữ, em cũng có thể lôi đầu hắn ra cho anh.
Thường Tiểu Bảo vỗ ngực đảm bảo.
- Không có gì nữa chứ? Không có gì thì anh đi đây. Nguồn: https://truyen5zz.com
Hạ Thiên hỏi, hắn cũng không quá đặt nặng lời vỗ ngực đảm bảo của Thường Tiểu Bảo.
- Không còn gì, không còn gì, thiên ca đi thong thả.
Thường Tiểu Bảo cũng không ngốc, hắn thấy Hạ Thiên mất kiên nhẫn, vì vậy lúc này dù còn việc cũng không dám nói ra.
Hạ Thiên xoay người đi lên lầu, hắn cũng lười đi thang máy mà trực tiếp chạy thang bộ, ngay sau đó đã lên đến công ty thời trang Y Nhân.
Hạ Thiên đi đến bên cạnh Ninh Khiết rất thuận đường, bây giờ Ninh Khiết đang ngủ gục trên bàn, hắn vỗ vai nàng nói:
- Này, keo kiệt, thức dậy, ban ngày ngủ nghỉ gì?
- Đã nói tôi không phải là keo kiệt.
Ninh Khiết vốn cũng không phải đã ngủ, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, bộ dạng có chút tức giận:
- Còn nữa, cậu không thấy tất cả đều đang nghỉ trưa sao? Sao không để tôi nghỉ một lúc?
- Này, cô không giống, cô không cần ngủ trưa.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ninh Khiết ngây người, hắn nói vậy là có ý gì? Sao hắn không biết nàng chẳng cần nghỉ trưa? Trước kia đến trưa thì nàng cũng cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng những ngày này nàng cảm thấy tinh thần của mình là rất tốt, thật sự không cần ngủ trưa, vì vậy nàng nằm gục đầu trên bàn nửa giờ mà vẫn chưa thể ngủ.
- Ông chủ của cô đâu?
Hạ Thiên lúc này hỏi.
- Đang ngủ trưa bên trong.
Ninh Khiết chỉ vào phòng làm việc đóng cửa nói.
- Cô đi gọi hắn ra, tôi không có tâm tình chờ đợi.
Hạ Thiên nói.
- Ai bảo cậu đến sớm như vậy?
Ninh Khiết tức giận nói, người này không biết đến xem bệnh cho giám đốc vào lúc chiều rồi đi ăn tối với nàng luôn một thể sao?
- Cô không gọi thì tôi đi đấy.
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Được rồi, tôi đi gọi.
Ninh Khiết không có biện pháp, nàng chỉ biết đứng dậy đi về phía phòng làm việc đóng cửa. Nhưng khi nàng vừa đi đến cửa, đang định gõ cửa thì vẻ mặt chợt đỏ ửng, nàng vội vàng quay lại.
- Cô làm gì thế?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Khiết.
- Muốn gọi thì cậu tự đi, tôi không đi.
Ninh Khiết trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tất cả đều do người này làm cho thính lực của nàng tốt hẳn lên, vì vậy mà nàng nghe rõ ràng những âm thanh rền rĩ vui sướng của Chương Cửu Kim và Đỗ Tinh ở bên trong.
- Vậy thì thôi, tôi không muốn xem bệnh cho hắn.
Hạ Thiên cũng không quá hảo tâm:
- Tôi đi trước, tối nay sẽ tìm cô ăn tối.
- Này, cậu... ....
Ninh Khiết vừa nói được hai chữ thì Hạ Thiên đã biến mất trong tầm mắt của nàng.