Thật ra Hạ Thiên nghe được tiếng gọi của Ninh Khiết nhưng căn bản không quan tâm, tuy hắn bây giờ rời khỏi công ty Y Nhân và không biết đi đâu, nhưng hắn cảm thấy dù đi dạo một mình vẫn còn tốt hơn ở lại chờ ở chỗ kia.
- Vài ngày không gặp vợ Mị Mị, không biết bây giờ có nhớ mình không?
Hạ Thiên lầm bầm, hắn bắt đầu muốn tìm Tống Ngọc Mị để xây dựng cảm tình.
Hạ Thiên nghĩ gì làm nấy, nhưng hắn vừa đi lên được hai bước thì đã ngừng lại, bóng người trước mặt sao quen thuộc như vậy?
Một nam hai nữ đang đứng đợi ở cửa thang máy, trong đó có một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp cực kỳ quen thuộc với Hạ Thiên. Đặc biệt là cặp mông vểnh lên trời, thứ đó làm cho Hạ Thiên phải xem xét rất lâu.
Hạ Thiên lóe người đi đến bên cạnh người phụ nữ, sau đó hắn lập tức vui sướng:
- Chị Vân Thanh, đúng là chị sao?
Cô gái này chính là nữ luật sự nổi tiếng thành phố Giang Hải, là Vân Thanh, nàng vẫn mặc một bộ trang phục công sở rất bảo thủ, nhưng cách ăn mặc mày vẫn không thể che giấu được bộ dáng trưởng thành mê người. Hơn nữa nàng còn có cặp mắt xếch rất đẹp, đồng thời bên trong còn có chút u buồn, có thể nói là hút hồn người đối diện.
- Hạ tiên sinh, là cậu à?
Vân Thanh thấy Hạ Thiên thì tương đối kinh ngạc, nếu nói thật lòng thì nàng không muốn thấy hắn, vì nàng biết hắn vẫn còn mưu đồ làm loạn. Nhưng nàng đến thủ đô mà lại gặp Hạ Thiên, điều nàng không khỏi làm nàng cảm khái, thế giới này đúng là quá nhỏ.
- Chị Vân Thanh, chị làm gì ở đây vậy?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Vào đây làm chút chuyện.
Vân Thanh trả lời, sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Hạ tiên sinh, về vụ án của cậu, tòa án đã thông báo sẽ mở phiên tòa, thời điểm là sau lễ quốc khánh. Vài ngày trước tôi định thông báo cho cậu nhưng không liên lạc qua điện thoại được.
- À, chị Vân Thanh, tôi vừa mới đổi số.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Tôi sẽ đưa số mới cho chị.
- Được.
Vân Thanh cũng không từ chối, dù sao bây giờ Hạ Thiên cũng là thân chủ của nàng, nếu không có phương thức liên lạc với nhau thì không tốt.
- Luật sư Vân, thang máy đến rồi.
Luc này một cô gái ở bên cạnh Vân Thanh chợt mở miệng nói, người này hơn ba mươi, ngũ quan coi như đoan chính, dáng người cũng thuộc loại khá. Nhưng người đàn ông khoảng bốn mươi đi cùng Vân Thanh và người phụ nữ này lại có dáng người trung bình, so ra rất bình thường.
Thang máy trống không, bên trong chẳng có ai, bốn người cùng đi vào, Vân Thanh lấy điện thoại ra lưu số máy của Hạ Thiên.
Thang máy bắt đầu di chuyển, sau đó nhanh chóng dừng lại ở tầng năm, cửa mở, có bảy tám người tiến vào. Lúc này trong thang máy trở nên chen chúc, Vân Thanh và Hạ Thiên bị đẩy vào một góc.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu chuyển động, đúng lúc đến lầu bốn thì một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó thang máy nhanh chóng rơi xuống.
- Á... ....
- Thang máy hỏng rồi... ....
- Cứu mạng... ....
Trong thang máy vang lên những tiếng kêu sợ hãi, Vân Thanh chợt căng thẳng, đúng lúc này nàng chợt cảm thấy có một cánh tay có lực ôm lấy eo mình, đồng thời bên tai còn vang lên một âm thanh quen thuộc:
- Chị Vân Thanh, chị đừng sợ, có em ở đây, chị sẽ không việc gì.
Vân Thanh vốn đang sợ hãi vì mình đang rơi xuống, đúng lúc nàng cảm thấy mình như dừng lại ở đất bằng, giống như thang máy chưa từng có hư hỏng.
- Hạ tiên sinh, xin thả ra.
Vân Thanh không thích ôm ấp thân mật với Hạ Thiên, vì vậy nàng khẽ kháng nghị.
- Chị Vân Thanh, nếu tôi buông chị ra, chị sẽ té bị thương.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không buông Vân Thanh ra, cơ hội tốt như vậy thì hắn sao có thể bỏ qua được? Hắn chẳng những không buông, hơn nữa còn dứt khoát ôm chặt lấy nàng, thân thể hai người dán chặt vào nhau, hắn trực tiếp cảm nhận được thân thể mềm mại của Vân Thanh.
Vân Thanh còn muốn nói gì đó thì một tiếng nổ vang lên, thang máy dừng lại, bên trong vang
lên những tiếng kêu gào thảm thiết, thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi máu tươi. Lúc này ánh đèn trong thang máy cũng tắt, tuy vẫn là ban ngày nhưng bên trong rất âm u.
Nguồn truyện: Truyện 5zz
- Cửa thang máy không mở ra, làm sao bây giờ?
- Mau kêu cứu.
- Chuông cứu hộ cũng hỏng rồi, không có phản ứng.
- Chân tôi đau quá, hình như gãy mất rồi.
- Đầu tôi chảy máu, cứu mạng... ....
Đám người trong thang máy có vẻ rất kinh hoàng, trấn định chỉ có hai người duy nhất, đó chính là Hạ Thiên và Vân Thanh. Hạ Thiên trấn định thì không cần phải nói, còn Vân Thanh, nàng trấn định chẳng qua từ đầu đến cuối chẳng việc gì cả, không có cảm giác không đúng. Tất nhiên thực tế thì nàng cũng không quá trấn định, nhưng nàng không phải lo nghĩ về vấn đề thang máy trục trặc, vì Hạ Thiên ôm nàng, điều này làm nàng sinh ra cảm giác khác thường.
- Luật sư Vân, chị...Chị không sao chứ?
Bên cạnh vang lên giọng một người đàn ông.
- Tôi không sao, các anh thế nào?
Vân Thanh vội trả lời.
- Chân tôi có hơi đau, nhưng có lẽ cũng không gãy xương.
Người đàn ông trả lời.
- Tay tôi hình như đã bị gãy.
Một giọng nữ vang lên:
- Luật sư Vân, làm sao bây giờ? Sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?
- Có lẽ là vậy, đợi một chút là được.
Vân Thanh an nủi người phụ nữ.
- Chị Vân Thanh, không cần chờ người đến cứu.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói:
- Để tôi mở cửa thang máy ra, chúng ta có thể ra ngoài.
- Cậu có thể mở cửa thang máy ra sao?
Vân Thanh không khỏi hỏi.
- Tất nhiên, có gì tôi làm không được?
Hạ Thiên bắt đầu khoác lác.
Vân Thanh không cho là đúng, nghe nói đàn ông đều thích khoác lác, quả nhiên không sai, cậu bé luôn có ý với nàng cũng thích khoác lác.
- Này, các người nhường đường.
Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn ôm Vân Thanh cưỡng chế gạt bỏ đám người phía trước. Lúc này hắn đã đi đến cửa thang máy, đến lúc này hắn cũng không có ý nghĩ buông lỏng Vân Thanh.
Sau đó Hạ Thiên đặt hai tay lên cửa thang máy, Vân Thanh cảm thấy hắn không mất chút sức lực nào đã mở cửa thang máy ra. Khi cửa mở thì hắn ôm Vân Thanh lách ra, những người còn lại ở bên trong cũng chen chúc đi ra.
Vân Thanh trợn mắt há mồm, người này thật sự không nói khoác, cửa thang máy đã bị hắn mở ra.
- Chị Vân Thanh, tôi lựoi hại không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Nhưng Hạ Thiên vừa mở miệng thì Vân Thanh kịp phản ứng, người này còn đang chiếm tiện nghi của nàng.
- Hạ tiên sinh, cậu thả tôi ra.
Vân Thanh nói, giọng điệu có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng không mắng người. Dù sao nàng nhìn đám người ra khỏi thang máy mà giật mình, tuy ai cũng còn sống nhưng ngoài nàng ra, không ai không khốn khổ, có người nào không đau đầu đau tay gãy chân chảy máu? Nàng biết mình không có vấn đề gì tuyệt đối là công lao của Hạ Thiên.