Nghe được âm thanh của Vân Thanh thì Chung Hạo Vân cuối cùng cũng phục hồi tinh thần trở lại, dù có chút vượt sức tưởng tượng nhưng hắn đã hiểu, người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp này chính là tiểu sư muội trong ấn tượng của hắn, bây giờ nàng đã là một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp.
- Tiểu sư muội, em biến đổi quá lớn, anh thậm chí còn không nhận ra.
Chung Hạo Vân nở nụ cười, hắn vừa nói vừa nhìn Hạ Thiên, chẳng lẽ tiểu sư muội hắn trở nên đẹp đẽ lại may mắn cho tên kia?
- Đại sư huynh, anh vẫn không có gì thay đổi.
Vân Thanh khẽ nói, Chung Hạo Vân rõ ràng không có biến đổi gì lớn, khí chất trưởng thành hơn, tướng mạo không quá khác biệt, vì vậy nàng chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
- Đúng vậy.
Chung Hạo Vân cười ha hả:
- Trước kia các em thường nói anh già, nhưng bây giờ ai cũng nói anh trẻ.
Chung Hạo Vân có chút chần chừ, sau đó hắn vươn tay phải với Hạ Thiên:
- Chào cậu, tôi là Chung Hạo Vân, là bạn học của Vân Thanh.
- Tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên bắt tay với Chung Hạo Vân, căn cứ vào phán đoán của hắn, người này tạm thời không phải là tình địch của hắn, vì vậy hắn quyết định bày tỏ chủ quyền công khai với Vân Thanh:
- Tôi là chồng của chị Vân Thanh.
- Hạ Thiên sao?
Chung Hạo Vân chợt mỉm cười, sau đó hắn cười cười:
- Hạ tiên sinh rõ ràng có tên rất cá tính.
- Không sai, cá tính hơn so với tên anh.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Chung Hạo Vân chợt ngẩn ngơ, sau đó có chút xấu hổ.
- Đại sư huynh, xấu hổ quá, cậu ấy là như vậy, nghĩ sao nói vậy.
Vân Thanh có chút ngượng ngùng, Hạ Thiên này có cái tên cá tính nhưng bản chất cũng khác người, ví dụ như bây giờ, người bình thường sẽ không nói những lời như hắn.
Hạ Thiên phản bác rất mất hứng:
- Chị Vân Thanh, tôi gọi là có cá tính.
Vân Thanh có chút xấu hổ, mang theo Hạ Thiên đúng là sai lầm.
- Hạ tiên sinh quả nhiên rất cá tính.
Chung Hạo Vân mỉm cười, sau đó di chuyển chủ đề:
- Tiểu sư muội, anh có vài người bạn bên trong, nếu không chúng ta vào nhé?
- Được.
Vân Thanh khẽ gật đầu.
Ba người cùng vào đại sảnh, dưới sự dẫn đường của Chung Hạo Vân thì Vân Thanh cuối cùng cũng gặp vài người kia. Tổng cộng có bốn người, hai nam hai nữ, trong đó có một người đàn ông bốn mươi tuổi, không cao, cũng hơi gầy, còn đeo kính gọng vàng. Một người đàn ông khác thì giống như Chung Hạo Vân, hơn ba mươi nhưng không cao, da trắng nõn, chỉ là hốc mắt hơi sâu, có chút quỷ dị.
Người đàn ông hơn bốn mươi gọi là Diêu Vĩ, người hơn ba mươi là Trang Chính Hỉ, Chung Hạo Vân chưa nói rõ nghề nghiệp cụ thể của bọn họ, chỉ nói đó là bạn của mình, cũng là đối tượng hợp tác. Còn hai người phụ nữ thì còn rất trẻ, một người gọi là Quý Yến, hai mươi tuổi, dáng người và tướng mạo rất tốt, là trợ lý của Diêu Vĩ. Một người phụ nữ khác thì hơi lớn tuổi, hai mươi lăm hai mươi sáu, không tính là xinh đẹp nhưng có vài phần tài trí, người phụ nữ này tên là Âu Dương Cẩn, nàng không phải là thư ký, nhìn qua có quan hệ thân mật với Chung Hạo Vân.
Khi Vân Thanh xuất hiện, tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người nàng, vẻ đẹp và sự trưởng thành của nàng hầu như làm cho hai người phụ nữ kia bị ép xuống quá thấp, tất nhiên nàng cũng thu hút hai người đàn ông, điêu này làm cho hai người phụ nữ cảm thấy đố kỵ.
Ngược lại thì Hạ Thiên bị xem nhẹ, rõ ràng đám người ở đây đều chưa từng nghe qua danh tiếng của Hạ Thiên, cộng thêm Hạ Thiên cũng không có gì đặc biệt. Nếu nói hắn có điểm đặc biệt thì chính là cua được đại mỹ nữ như Vân Thanh, nhưng điều này cũng không làm người ta chú ý đến hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
- Luật sư Vân, chị là bạn học của Hạo Văn, như vậy chị biết rõ những chuyện trước kia của anh ấy chứ?
Âu Dương Cẩn ngồi bên cạnh Vân Thanh, nàng rõ ràng rất có hứng thú với Chung Hạo Vân.
- Không tính là rõ ràng, chỉ có thể biết một chút.
Vân Thanh trả lời.
- Phải không?
Âu Dương Cẩn khẽ cười:
- Hạo Vân trước nay luôn nói thời đại học rất
thuần khiết, không có bạn gái, việc này có phải là thật không?
- À, luật sư Vân, tôi cũng rất muốn biết.
Quý Yến ở bên cạnh cũng hát đệm.
- Dù các người có tin hay không, tôi không tin.
Diêu Vĩ đẩy kính dùng giọng không chút hoang mang nói.
- Tôi cảm thấy Hạo Vân thuần khiết man trá, có lẽ giống như tôi khi đó.
Trang Chính Hỉ cũng không chịu cô đơn.
- Thôi đi.
Âu Dương Cẩn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trang Chính Hỉ:
- Lai lịch của anh ai mà không biết, bốn năm có tám người bạn gái, còn nói là thuần khiết sao?
- Tiểu Cẩn, em không hiểu rồi.
Diêu Vĩ cười ha hả:
- Tiểu Trang sở dĩ thuần khiết cũng vì học bốn năm thay tám người bạn gái.
- Giám đốc Diêu, tại sao lại như vậy?
Quý Yến có chút tò mò.
- Em đoán xem.
Diêu Vĩ nhìn Quý Yến, bộ dạng cười ha hả, dù là Vân Thanh cũng thấy hai người này khá mập mờ, tuyệt đối không đơn thuần có quan hệ là ông chủ và trợ lý.
- Người ta ngốc nghếch, đoán không ra.
Quý Yến trực tiếp làm nũng.
- Các người không cần đoán, để tôi nói.
Trang Chính Hỉ khẽ ho khan:
- Nguyên nhân rất đơn giản, khi tôi tốt nghiệp đại học thì vẫn còn là xử nam.
- Sao?
Quý Yến chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng vui mừng:
- Ha ha ha, giám đốc Trang, anh không phải là không bình thường đấy chứ?
- Này, Tiểu Quý, em đừng nói lung tung, công năng đàn ông của anh rất bình thường.
Trang Chính Hỉ nói mà mặt không đổi sắc.
- Này, này, các người đừng quấy rối, luật sư Vân vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Âu Dương Cẩn có chút bất mãn, khi mọi người ngừng lời thì nàng mới nhìn Vân Thanh:
- Luật sư Vân, vấn đề tôi vừa hỏi, có phải là thật không?
- Điều này tôi cũng không rõ, tôi chỉ không thấy Đại sư huynh có bạn gái.
Vân Thanh có chút chần chừ rồi nói, nàng thấy Chung Hạo Vân và đám người này rất quen thuộc, nhưng nàng không thích ứng bầu không khí này.
- Thế nào? Tiểu Cẩn, anh không lừa em chứ?
Chung Hạo Vân phất tay, bộ dạng vô tội.
- Điều này cũngg khó nói.
Âu Dương Cẩn mỉm cười:
- Các người là Đại sư huynh và Tiểu sư muội, tôi cảm thấy quan hệ giữa hai người là không bình thường. Này, Hạo Vân, anh không phải là Lệnh Hồ Xung mà luật sư Vân là Nhạc Linh San đấy chứ?
Âu Dương Cẩn dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Này, nếu như vậy thì Hạ tiên sinh phải là Lâm Bình Chi.
Vân Thanh có chút mất vui, người này sao lại nói như vậy? Trước đó nàng thấy Hạ Thiên sẽ không chen lời, nhưng Âu Dương Cẩn so sánh như vậy, nàng cảm thấy Hạ Thiên rất có thể sẽ mở miệng.
Nhưng một giây sau Vân Thanh đã cải biến ý nghĩ, vì lúc này Hạ Thiên đã mở miệng, chỉ thấy hắn nhìn Âu Dương Cẩn, vẻ mặt bất mãn:
- Cô mới là Lâm Bình Chi, cả nhà cô đều là Lâm Bình Chi