Hạ Thiên vốn cảm thấy rất nhàm chán, hắn không có hứng thú gì với đám người này, hắn chỉ đến dùng cơm với chị Vân Thanh, thuận tiện giám sát vợ mà thôi. Chưa nói đến vấn đề đám người này chỉ nói đến những chuyện nhàm chán ngu ngốc, hơn nữa còn nói đến cả hắn, hơn nữa còn nói hắn là Lâm Bình Chi, tất nhiên hắn sẽ mất vui.
Hạ Thiên khi còn ở trên núi đã từng nghe Đại sư phụ kể về câu chuyện Tiếu Ngạo Giang Hồ, trong đó có một đại sư huynh bi kịch tên là Lệnh Hồ Xung bị người ta đoạt đi tiểu sư muội, còn có cả tiểu sư muội ngu ngốc Nhạc Linh San bị gả cho một tên thái giám, mà bi kịch nhất chính là Lâm Bình Chi tự biến mình thành thái giám.
Bây giờ Âu Dương Cẩn nói Hạ Thiên là Lâm Bình Chi, như vậy không phải mắng hắn là thái giám sao? Vì vậy Hạ Thiên lập tức nổi giận, hắn lập tức mở miệng mắng người.
Hạ Thiên đột nhiên bộc phát làm cho bầu không khí trở nên có chút xấu hổ, Vân Thanh cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng lần này nàng cũng không trách Hạ Thiên, chuyện này là Âu Dương Cẩn không đúng, nào có người đàn ông nào chịu nhận mình là Lâm Bình Chi?
- Hạ tiên sinh, chỉ đùa một chút mà thôi, làm gì tức giận như vậy?
Âu Dương Cẩn có chút ngây người, sau đó nàng dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Tôi với cô không quen biết, sao lại đùa giỡn ở đây?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩn, người phụ nữ này lớn lên xấu xí mà tự cho rằng mình đẹp, đúng là tác quái.
- À, anh bạn, đàn ông cần gì phải so đo với phụ nữ.
Trang Chín Hỉ lúc này vội vàng lên tiếng.
Hạ Thiên cũng không thèm nể mặt Trang Chính Hỉ:
- Tôi không quen biết gì với anh, đừng gọi tôi là anh em.
Trang Chính Hỉ thiếu chút nữa đã bị Hạ Thiên làm cho giận chết, lúc này vẻ mặt chẳng khá hơn chút nào.
- Hạ Thiên, thôi bỏ đi.
Vân Thanh lúc này không nhịn được phải khuyên một câu, dù sao chỉ là một câu nói của Âu Dương Cẩn, không cần huyên náo quá lớn.
- Chị Vân Thanh, sự việc này sao có thể bỏ qua được?
Hạ Thiên dùng giọng chuyên chú nói:
- Bây giờ cô ta nói chồng chị là thái giám, đáng tiếc là chồng cô ta không có ở đây, nếu không tôi sẽ biến hắn ta thành thái giám thật sự.
- Nói một câu mà thôi, cũng không phải là thật.
Vân Thanh khẽ nói:
- Coi như bỏ qua, đừng truy cứu, cô ấy nói cậu là Lâm Bình Chi, cũng sẽ không phải biến cậu thành Lâm Bình Chi.
- Được rồi, chị Vân Thanh, tôi nghe lời chị, tôi không muốn so đo với người phụ nữ xấu xí kia.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi, người này chưa nói đến vấn đề so đo với đối phương, khốn nổi lại mắng người ta là phụ nữ xấu xí. Dù hắn cảm thấy Âu Dương Cẩn xấu xí, như vậy cũng không cần phải nói ra, hơn nữa lại nói lớn như vậy.
- Hạ tiên sinh có một bạn gái như luật sư Vân, tất nhiên sẽ cảm thấy những người phụ nữ khác đều xấu.
Âu Dương Cẩn có chút tức giận, nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài, chẳng qua trong giọng nói có chút hương vị châm chọc.
Hạ Thiên không quan tâm đến Âu Dương Cẩn, hắn nhìn Vân Thanh rồi nói:
- Chị Vân Thanh, nói dùm người phụ nữ xấu xí kia, tôi không thích nói chuyện với phụ nữ quá xấu, để cô ta đừng nói với tôi nữa.
- Đừng nói nữa.
Vân Thanh không biết nói gì hơn, người này rõ ràng đang muốn làm cho Âu Dương Cẩn tức chết.
Âu Dương Cẩn quả thật tức giận thái quá, nhưng nàng vẫn nhịn mà không nổi giận, nàng nhìn Vân Thanh rồi cười nhạt một tiếng:
- Luật sư Vân, bạn trai của chị quả nhiên có ánh mắt rất cao, không biết làm gì?
- Cậu ấy không có công tác.
Giọng điệu của Vân Thanh rất lạnh nhạt, bây giờ nàng chính thức không có hảo cảm gì với Âu Dương Cẩn, bạn học gặp mặt nhau nhưng lại bị người này chen vào phá đám.
- Không có công tác sao?
Âu Dương Cẩn khẽ cười:
- Luật sư Vân, hèn gì bạn trai của chị lo lắng như vậy, bạn học gặp mặt nhau cũng theo đến, xem ra cậu ta sợ chị chạy mất.
Vân Thanh nhíu mày, giọng điệu của nàng vẫn rất lãnh đạm:
- Cậu ấy chỉ quan tâm đến tôi mà thôi.
- Nếu tôi là đàn ông, nếu có một bạn gái đẹp như luật sư Vân, hơn nữa tôi không có công tác, tôi cũng lo lắng chị chạy trốn.
Âu Dương Cẩn dùng giọng không nhanh không chậm nói, trong giọng nói có hương vị trào phúng, dù ai cũng có thể nghe thấy. Tất nhiên đối tượng trào phúng của nàng không phải là Vân Thanh mà chính là Hạ Thiên.
- Tiểu Cẩn, đừng nói nữa.
Chung Hạo Vân cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó hắn
dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Hạ Thiên:
- Hạ tiên sinh, xấu hổ quá, Tiểu Cẩn nói chuyện không dễ nghe, hy vọng cậu bỏ qua cho.
- Tôi không so đo với phụ nữ xấu xí.
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu.
Âu Dương Cẩn lại bị gọi là phụ nữ xấu, cuối cùng nàng cũng bạo phát, nàng đột nhiên đứng lên nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Thiên:
- Tôi là phụ nữ xấu thì sao? Cậu tìm được bạn gái đẹp thì giỏi sao? Loại người như cậu, không có tướng mạo, không tiền, ngay cả công tác cũng không có, đừng nói là phụ nữ đẹp, ngay cả phụ nữ xấu cũng không giữ được. Không tin chúng ta đánh cuộc, ba tháng, không, ba ngày, chỉ cần ba ngày thì bạn gái của cậu sẽ bị người ta nạy đi. Nguồn: https://truyen5zz.com
Hạ Thiên vẫn không quan tâm đến Âu Dương Cẩn, hắn nhìn Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chị nói cho người phụ nữ xấu kia biết, tôi không thích đánh cuộc với những người phụ nữ xấu, nhưng nếu cô ta cứ tiếp tục lải nhải trước mặt tôi, tôi sẽ làm cho cô ta càng xấu hơn.
- Thôi bỏ, chúng ta đi thôi.
Vân Thanh lúc này cũng rất tức giận, tất nhiên không phải giận vì Hạ Thiên, mà nàng rất bất mãn vì Âu Dương Cẩn. Bây giờ nàng chợt sinh ra một cảm giác, người này không phải cố ý gây chuyện sao?
- Được, tôi cũng không muốn ngồi đây, rất nhàn chán.
Hạ Thiên tỏ ra cầu còn chưa được, hắn kéo Vân Thanh đứng lên chuẩn bị bỏ đi.
- Tiểu sư muội, chờ chút, đừng đi vội, còn chưa dùng cơm.
Chung Hạo Vân thấy tình huống không đúng nên vội vàng hòa giải.
- Không cần.
Vân Thanh thản nhiên nói:
- Đại sư huynh, rất vui khi gặp lại anh, nhưng em và Hạ Thiên sẽ tự đi dùng cơm, tuy Hạ Thiên không có việc làm nhưng vẫn có tiền mời em dùng cơm.
Dù Vân Thanh bây giờ vẫn còn chưa biết mình có yêu Hạ Thiên hay không, nhưng nàng biết đây là đàn ông của mình, kinh thường hắn cũng chẳng khác nào làm nhục nàng. Vì vậy nàng không nhịn được nữa, nàng nói xong thì đã đứng lên kéo tay Hạ Thiên đi ra ngoài nhà hàng.
Chung Hạo Vân đứng lên muốn đuổi theo, nhưng không biết hắn nghĩ gì mà cuối cùng không theo, hắn chỉ nhìn bóng lưng của Vân Thanh, khẽ thở dài rồi ngồi xuống.
- Đau lòng sao?
Âu Dương Cẩn còn nói thêm:
- Khi thấy tiểu sư muội mình yêu mến đi theo người đàn ông như vậy, nhất định anh không cam lòng phải không? Nếu đã như vậy thì sao không chạy theo cướp lại?
- Chúng ta đến làm chuyện chính sự.
Chung Hạo Vân thản nhiên nói.
- Hạo Vân, chúng ta đến đây thật sự làm chính sự, nhưng lần này lại là giúp Tiểu Cẩn, nếu cậu thật sự còn yêu tiểu sư muội, như vậy nên cướp lấy, đó là chuyện chung thân đại sự, là chuyện chính sự đấy.
Diêu Vĩ cười ha hả nói.
Chung Hạo Vân lắc đầu, hắn cười khổ:
- Này anh Diêu, anh đừng ồn ào, đừng quên Thanh Phong Sơn mới là mục tiêu của chúng ta lần này.
- Được, tôi không nói nũa, ăn cơm trước, đợi lát nữa làm việc.
Diêu Vĩ cũng dứt khoát, mọi người không bàn về vấn đề vừa rồi, rõ ràng Diêu Vĩ là hạch tâm của chuyến đi lần này.