Trầm mặc một lúc, Hồ Lệ Khanh mở miệng nói: "Ngươi đang trách ta sao?"
"Trách ngươi cái gì?"
"Thì ta rước tới cho ngươi nhiều phiền toái."
Hỗ Chu Kính nói: "Việc này trước đó cũng có, có trách ngươi thì được lợi gì."
"Nói trắng ra thì vẫn còn đang trách ta." Hồ Lệ Khanh đem lời ngậm trong miệng.
Hỗ Chu Kính nhìn nàng nói: "Hắn chẳng qua chỉ là con rối, có một người khác đang điều khiển hắn.
Mục tiêu của hắn chính là ngươi, ta nghĩ nhất định không phải chỉ đơn giản là hắn muốn lấy được ngươi như vậy đâu."
"Thật ra thì hắn muốn gì? Ta nghĩ cũng không ra, hắn nói đã từng thấy ta, nhưng trong kí ức ta cho đến giờ chưa từng thấy ai như vậy, nếu như có, ta nhất định sẽ nhớ ra, kẻ như hắn có chết ta cũng không quên được." Hồ Lệ Khanh nhớ tới khí tức thần bí bao quanh người hắc y, cả người run lên, không nhịn được sợ hãi trong lòng, hai tay nắm chặt một chỗ.
Nàng từng gặp qua nhiều yêu ma quỷ quái, thấy qua đủ loại người, nhưng thời gian qua đi dài dằng dẵng chưa bao giờ nàng gặp qua một kẻ đáng sợ như vậy.
Không thể nhìn thấy được mặt hắn, từ trên xuống dưới đều là âm khí lạnh lẽo.
Hồ Lệ Khanh cảm thấy lạnh thấu xương.
Hỗ Chu Kính nói: "Hắn...!tính, ta cũng không biết nữa."
"Ngươi biết hắn là ai?"
"Có thể." Hỗ Chu Kính cũng ngờ vực một nửa, thật sự thì nàng không thể tùy tiện xác nhận có phải người kia hay không, trong lòng nàng vẫn còn một nửa chưa nắm chắc, khi nàng còn không biết rõ được thì cũng không thể nói cho Hồ Lệ Khanh.
Hỗ Chu Kính cũng không nghĩ ra được, hắn muốn Hồ Lệ Khanh để làm gì?
Hồ Lệ Khanh bất quá cũng chỉ là một con hồ ly tinh, có nội đan cũng chỉ ngàn năm, càng không phải bảo vật đại tam giới phong, ngoại trừ vẻ đẹp chuyên gây chuyện của nàng, thì thực chất chẳng có điểm nào đáng giá để chiếm làm riêng mình.
Nếu như là đã nói trước đó thì càng không phải, trong tam giới người hắn thích nhất là tên đó, cho dù khuôn mặt Hồ Lệ Khanh có xinh đẹp hơn đi nữa, thì cũng không thể động tâm hắn được, vậy thì còn nguyên nhân gì nữa chứ?
Hỗ Chu Kính rơi vào trầm tư, Hồ Lệ Khanh thấy nội tâm nàng hỗn loạn, cũng không nói nhiều, chỉ im lặng bồi nàng.
"Khi nào thì chúng ta có thể ra ngoài?" Hồ Lệ Khanh hỏi.
Hỗ Chu Kính nói: "Chờ chúng ta tìm được kẽ hở của kết giới thì mới ra ngoài được."
Hồ Lệ Khanh kỳ quái hỏi: "Không phải kết giới do ngươi tạo ra sao? Không lẽ ngươi không biết cách nào để phá kết giới sao?"
Hỗ Chu Kính nhìn nàng thật lâu rồi nói: "Ta bày là tử kết, một khi đóng lại, thì không thể mở ra.
Mà cũng chỉ cho mình một cơ hội đi vào, chính là muốn giữ lại mọi thứ lần cuối trước khi quay lại, kết giới này sẽ phong kín toàn bộ.
Ngàn lần cũng không ngờ tới, nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải sớm tiến vào trong này.
Một khi vào đây rồi thì chỉ còn hy vọng có thể tìm được kẽ hở để chui ra ngoài.
Nếu không, thì cho dù là đại la thần tiên cũng không có cách nào phá kết giới được."
"Không thể nào! Đây là kết giới do ngươi tạo, lại có thể nhốt luôn cả chủ nhân ở đây sao." Hồ Lệ Khanh giật mình, ý Hỗ Chu Kính nói nàng nghe ra được sao?
Hỗ Chu Kính nói: "Vạn sự khó liệu, khi đó ta làm thì sao biết được sẽ có ngày hôm nay."
Hồ Lệ Khanh bật dậy nói: "Vậy bây giờ đi tìm đi."
"Hắn còn chưa đi." Hỗ Chu Kính nhắc nàng.
"Còn ở bên ngoài há miệng chờ sung rụng sao? Hắn thật sự thích ta a, tới bây giờ còn chưa từ bỏ ý định." Hồ Lệ Khanh cười nhạt.
Hồ Chu Kính xem thường nói: "Tình yêu, loại chuyện này bớt dây vào thì tốt hơn."
"Nếu như là ngươi, ngươi chọc vào thì sẽ làm sao?" Hồ Lệ Khanh mong đợi câu trả lời của nàng, nín thở chờ đợi câu trả lời của nàng.
Chỉ nghe nàng nhận thành một cái trong miệng phát ra, "Sớm muộn gì cũng phải cắt, không bằng cắt sớm đi."
Nguyên lai đây chính là câu trả lời của nàng, hèn gì mà...!nháy mắt Hồ Lệ Khanh cũng biết, muốn mà không được, chính là lòng người.
Tâm không ở đây, cưỡng cầu nữa cũng không có trái ngọt.
Lúc này Hồ Lệ Khanh biết, xuân tâm mình đã động nhưng lại không kết hoa quả, là không có duyên.
Trăm năm ngàn năm, người người luôn yêu nàng, nàng cũng không yêu, mà trăm năm ngàn năm qua nàng mới lần đầu yêu người, nhưng lại phát hiện nàng không thể yêu được.
Không phải vì nàng đã sớm không còn lòng dạ nào, nàng có tâm, nhưng tâm nàng lại không ở tại chốn hồng trần nhân gian này.
Hồ Lệ Khanh nghĩ tiêu sái, nhưng lại không tiêu sái được.
Hồ Lệ Khanh yên lặng khiến Hỗ Chu Kính cũng không chịu được, lúc này trong thế giới tĩnh lặng chỉ còn hai người bọn họ, chỉ hô hấp khí của nhau, gần trong gang tấc.
Hỗ Chu Kính nhìn bên cạnh, những vật năm đó người ấy từng dùng qua.
Hồ Lệ Khanh nói: "Ta nghĩ nên sớm ra ngoài một chút, ở chỗ quỷ quái như vậy ta không muốn ở lại."
Hỗ Chu Kính nói: "Hắn còn chưa đi, chúng ta không thể ra ngoài."
"Vậy thì cứ để hắn bắt ta đi a, hắn muốn giết ta thì cứ giết, muốn ăn ta thì cứ ăn..." Hồ Lệ Khanh không biết vì sao, lại sinh ma chướng, nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, khiến nàng trở nên quá khích.
Hỗ Chu Kính vội vàng đứng dậy, ngăn nàng lại, đem nàng áp lên bàn.
Lúc này Hồ Lệ Khanh lại ôm nàng.
Hỗ Chu Kính nhìn nàng, có chút điên cuồng mạnh mẽ, ngược lại với khuôn mặt đầy nụ cười, cùng với trong mắt xuân ý lại tăng cao.
Biết mình mắc bẫy, Hỗ Chu Kính lập tức buông Hồ Lệ Khanh ra.
Hồ Lệ Khanh cũng không như ý của y, hai tay ôm chặt lấy người, hai chân kẹp lấy eo nàng, ngày cả cổ cũng quấn thật chặt.
Hai người cuộn chặt lấy nhau, trước ngực hô hấp phập phồng truyền đến tai đối phương.
Hỗ Chu Kính nói: "Buông tay, còn quấy rối nữa đừng