Tìm cả nửa ngày mỗi chỗ trong động cũng đều đã chạm vào một lần, nhưng vẫn không tìm được chỗ hở nào, Hồ Lệ Khanh còn cho là đây sẽ là chuyện cười của đại miêu.
Cái gọi là không chê vào đâu được, chỉ có thiên y mới không có kẻ hở thôi, còn lại bất kỳ là vật gì chỉ cần tạo ra nhất định phải có sơ hở, nhưng cũng không thể gọi trừ do pháp lực người kia cao cường, tạo ra thứ đồ hoàn mỹ không sứt mẻ.
Muốn duy trì được cái kết giới lớn như vậy mà không ra được, Hỗ Chu Kính phải hao hết hơn phân nửa linh lực, cần nửa tháng mới có thể bổ sung lại được.
Mà nàng vì cứu chính mình cùng Hồ Lệ Khanh khỏi tay hắc y kia, không tiếc mở kết giới, đồng thời tự phong kín cả hai ở ben trong.
Hỗ Chu Kính nhớ lại tâm tình lúc đó mình bày ra kết giới này, nghĩ cách tìm chỗ sơ hở của nó.
Hồ Lệ Khanh cũng đã mệt lã, buông tha tìm kiếm, quay lại chỗ giường đá, nằm lên nghỉ ngơi.
Hỗ Chu Kính đến cạnh nàng, Hồ Lệ Khanh hé một mắt nói: Đại miêu, kết giới này ngươi làm có liên quan đến tâm tình của ngươi, chỗ hở đó có phải cũng liên quan tới tâm tình của ngươi phải không?
Phải.
Hỗ Chu Kính trả lời.
Vậy lúc đó ngươi nghĩ gì, nói ta biết đi?
Ta không có tạp niệm.
Hỗ Chu Kính nói.
Hồ Lệ Khanh hừ một tiếng, nhắm mắt lại, đồng thời giãy dụa tay chân trên giường đá, phát hiện mặc dù cái giường này cứng ngắc, nhưng nằm trên đó rất thoải mái.
Nếu chúng ta không tìm được lối ra cũng tốt, ở chỗ này cũng không tệ.
Hồ Lệ Khanh lạc quan nói.
Hỗ Chu Kính lẳng lặng nhìn nàng, im lặng không nói.
Nhưng ta sợ phải đợi thêm mấy trăm năm nữa, ta sẽ phát điên.
Hồ Lệ Khanh biết mình là người không chiu nổi buồn chán, một cái động không có gì không thể chứa nổi nàng.
Hỗ Chu Kính nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ khôi phục linh lực sớm.
Hồ Lệ Khanh mở mắt nhìn bóng dáng nàng, phát ra vài tiếng thở dài, quay đầu sang một bên ngủ.
Hỗ Chu Kính tỉnh lại trong hư vô, vận chuyển linh lực trong cơ thể, phát hiện khôi phục ít nhất cũng được ba phần.
Mặc dù không dám nắm chắc sẽ đạt được trình độ như trước, nhưng cũng không cần quá lâu không cần sợ người đến xâm phạm nữa.
Nhảy xuống bàn đá, đi đến trước giường, Hồ Lệ Khanh ngủ rất say, chẳng qua nằm lên đã cảm thấy lạnh thấu xương, co mình lại.
Mái tóc tán loạn che ngang gò má nàng, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp yêu mị của nàng thêm phần điềm đạm đáng yêu.
Hỗ Chu Kính không tự chủ được đưa tay ra, khi đầu ngón tay chạm đến gò má nàng, chợt giật mình tỉnh lại, mình sao lại như vậy, sao lại muốn chạm vào nàng.
Hồ Lệ Khanh nói mớ: Đại miêu...!Lạnh...!
Hỗ Chu Kính thở dài, cởi y phục đắp lên cho nàng, đồng thời hóa thành bạch hổ, nhảy lên giường đá nằm bên cạnh nàng.
( editor: ẻm thương vợ ghê hôn, tự lột quần áo hóa mèo bự ủ ấm cho vợ cà, mà cái này có vẻ quen quen nhể, hao hao giống cái tình tiết trong phim gì mà Chung Hán Lương đóng với Angela Baby ấy, kkk....!Té sml:))) từ trên núi xuống chỉ cần cởi quần áo ôm nhau ngủ một đêm anh và em đều phẻ...!Lạc trôi cmnl:)))) vi diệu thặc.)
Hồ Lệ Khanh cảm giác được bộ lông mềm mại thoải mái trong mộng, theo bản năng đến gần ôm lấy nó.
Thật là ấm áp, Hồ Lệ Khanh cảm giác được mình quay về mộng đẹp trước kia.
Hỗ Chu Kính lướt qua luôn mặt vui vẻ của Hồ Lệ Khanh, nhắm hai mắt lại.
Chỗ này không thấy được mặt trời, không thấy được mặt trăng, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để phán đoán bên ngoài là ngày hay đêm.
Thời gian không bao giờ dừng lại, trong không gian rộng lớn cũng chỉ còn lại hai người, có cảm giác khẩn trương không nói ra được.
Hơn phân nửa thời gian Hỗ Chu Kính luôn ngồi, tỉnh lại thì chính là lúc nàng tìm tòi lối ra của kết giới.
Tâm nàng tĩnh như nước hồ lặng, nhắm mắt tỉnh lặng trong không gian, đối với nàng mà nói, thế giới bên ngoài cùng với nơi này chẳng có gì khác nhau, chỉ có tâm luôn như vậy, hại bụi cùng tam thiên vũ trụ cũng như nhau.
Hồ Lệ Khanh thì không giống như nàng, nàng cần đến hông trần huyên náo, trong lúc còn đang bất động trầm mắn trong không gian, nàng cũng không thể ở trong đây lâu được, nếu không sẽ phát điên.
Mà chỉ còn mỗi Hỗ Chu Kính phụng bồi an ủi nàng, Hỗ Chu Kính không trách nàng đem kẻ địch tới, cũng không đem việc này đổ cho nàng, thái vẫn lạnh lùng như bình thường, chẳng qua khi ngủ vào ban đêm thì yếu đi một chút.
Nhìn dung nhan nghiêm túc của Hỗ Chu Kính, Hồ Lệ Khanh không biết nên hạ thủ như thế nào mới phải.
Nàng ở đây cũng không hề thiếu đồ chơi, ít nhất lúc này cũng mang theo bên mình túi gấm tử giới, bên trong chứa đầy bảo bối của nàng.
Trong lúc Hỗ Chu Kính điều dưỡng thân thể, nàng đem tiên đan để trước mặt nàng ta, đủ mọi loại đủ mọi hộp chất đầy cả bàn đá.
Hỗ Chu Kính cũng không dám tùy tiện nuốt đan dược, thuốc có ba phần là độc, huống chi lúc này nàng cũng không dám đem mình ra làm trò đùa.
Hồ Lệ Khanh luôn chọn thuốc bổ khí thuần túy đem ra cho Hỗ Chu Kính ăn.
Ánh mắt lạnh lùng Hỗ Chu Kính nhìn một nắm tiên đan trong tay Hồ Lệ Khanh đủ các loại, đen, đỏ, vàng, trắng...
Tiên đan cũng không phải kẹo, sao có thể cho người dùng như vậy được.
Hồ Lệ Khanh nói: Hỏa linh đan màu đỏ, có hiệu quả bổ khí, linh đan trắng được chế luyện từ tinh hoa của hoa sen, bồi bổ nguyên căn, có thể tăng linh khí, còn đây là viên màu hồng...!
Hồ Lệ Khanh còn đang nhớ lại đây là thứ gì?
Màu hồng là cái gì? Hỗ Chu Kính hỏi.
Hồ Lệ Khanh nghĩ hồi lâu mới nhớ ra: Dưỡng nhan làm đẹp.
Đây là đan dược nương ta thích ăn nhất, sau này có thể khiến da thịt trắng sáng tự nhiên.
Hỗ Chu Kính xem thường.
Hồ Lệ Khanh nói: Này, ngươi ăn mấy viên, đảm bảo cũng không có vấn đề gì.
Ánh mắt nóng bỏng của Hồ Lệ Khanh nhìn vào khiến Hỗ Chu Kính rợn cả tóc gáy.
Bất quá cũng chỉ là đan dược, có cần phải ép nàng ăn nữa sao?
Trong lòng Hồ Lệ Khanh cười trộm, hồng hỏa linh đan có hiệu quả bổ khí, nhưng lại là phương diện khác, còn có tác dụng kích tình, cùng với đan dược màu trắng thoải mái nhưng nóng trong người, khiến cho lòng tĩnh lặng, vừa vặn phối cùng hỏa linh đan nóng rực, nhưng mà điều duy nhất là Hỗ Chu Kính có chịu tin nàng mà ăn hết số linh đan này không, nếu không chọn lựa mà ăn, thì hiệu quả nhất định là...!
Hồ Lệ Khanh chờ đợi Hỗ Chu Kính chọn lựa.
Hỗ Chu Kính nhìn trên tay một đống hoa cả mắt không biết nên chọn cái nào.
Màu đỏ? màu trắng?
Trong lúc còn chần chờ, ngón tay Hỗ Chu Kính di tới, do dự bất định, ánh mắt của Hồ Lệ Khanh theo tới theo lui, cuối cùng Hỗ Chu Kính chọn hỏa linh đan, quả nhiên không ngoài