Hỗ Chu Kính tỉnh lại vẫn còn nằm trên thuyền hoa, thuyền hoa lướt trên mặt nước, theo ngọn nước nhẹ nhàng chập chờn, như trong lòng êm ái.
Nàng ngồi dậy, chăn mỏng trên người chợt rơi xuống đất.
Nhìn nước mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi xuống, mưa thu lạnh dần đưa thuyền hoa đi theo.
Sao nàng lại đến đây? Hỗ Chu Kính chắc chắn mình chưa từng đến chỗ này, nhưng lúc này cũng không phải là mơ, vì sao mình lại rời Tây sơn, tỉnh lại thì ở đây, thật ra khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc nàng còn đang nghĩ, người đè trên đùi nàng động một chút, nàng lập tức cúi đầu nhìn.
Người ia nằm trên băng ghế nhỏ, nửa người còn đè trên đùi nàng, nhìn có vẻ ngủ rất mãn nguyện.
Nhìn gò má, xem ra là Hồ Lệ Khanh thật rồi.
Hỗ Chu Kín không hiểu, sao lại xuất hiện trước mặt nàng.
Giấc ngủ của Hồ Lệ Khanh rất tốt, trong mộng hiện lên sương mù đỏ.
Hỗ Chu Kính hóa thân thành Hổ cùng nàng đi tới dòng suối nhỏ ở trung du, còn nàng cưỡi trên người nàng, được nàng đưa đi vượt qua sông nhỏ qua lại trong rừng cây.
Mộng đẹp luôn ngắn ngủi, nàng bị động tác lạ đánh thức, từ từ mở mắt ra, nhìn lại ánh mắt nghi hoặc của Hỗ Chu Kính, đồ ngủ còn nguyên vẹn, từ từ ngồi dậy, vì ngồi ngủ không được thoải mái nên xoa eo một chút cho đỡ mỏi.
"Nói ta biết, sao ta lại ở đây?" Hỗ Chu Kính mở miệng liền hỏi.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh thầm nghĩ, thì ra nàng quên mất, cái này ta nên giải thích thế nào đây, nói là ngươi tự mình khổ cực chạy tới tìm ta, lại sợ tính ngươi cao ngạo không tin lí do này, nhưng mà thật sự đây là chân tướng mà...!
"Ta nhớ là ta đang ở Tây sơn, sau đó...!sau đó xảy ra chuyện gì?" Hỗ Chu Kính cau mày, một khoảng lớn trí nhớ trống rỗng không thể nhớ ra được.
Hồ Lệ Khanh xoa eo nói: "Chính ngươi đến tìm ta.
Còn nói ngươi thật ra không bỏ được ta, trăm cay ngàn đắng chạy tới khắp mọi góc ngách tìm ta mới đuổi theo đến chỗ này."
Hỗ Chu Kính đỏ mặt nói: "Hồ...!nói....!sao có thể!" Đó không phải chuyện nàng biết làm.
Hồ Lệ Khanh liếc nàng một cái nói: "Ngươi hỏi lòng mình đi, hỏi nó như thế nào?"
Hỗ Chu Kính nói: "Không cần uổng công vô ích." Lòng nàng rất rõ ràng, nhất định không thể nào làm chuyện hoang đường này được.
Hồ Lệ Khanh hừ lạnh, nàng ta rõ là muốn trốn tránh, mình có hỏi nữa không được gì, cứ để nàng tự lừa mình đi.
Dối gạt mình lấn hiếp người nữa đi!
Hỗ Chu Kính nói: "Qủa nhiên ngươi không nghe lời ta, tìm một người mạnh mẽ bảo vệ ngươi."
"Ta còn phải đi du sơn ngoạn thủy không rảnh lo đâu." Hồ Lệ Khanh nhấc một chân lên, mũi chân chỉ a chỉ a, con bướm thêu trên giày cũng bay theo.
"Ngươi..." Hỗ Chu Kính thật không biết nàng sao có thể không biết tiếc mạng của mình.
Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn nàng nói: "Ngươi kêu ta trốn hắc y nhân kia, nhưng lại không nói hắc y nhân là ai, ta sao lại phải tin ngươi."
Hỗ Chu Kính nghiêng mặt, tránh ánh mắt nàng nói: "Ta có lí do của ta.
Hơn nữa, ta hy vọng ngươi có thể an toàn."
"Lời này có mấy phần chân ý?"
Hỗ Chu Kính nói: "Tất cả."
Hồ Lệ Khanh cười lên, muốn nàng luôn quan tâm mình, Hồ Chu Kính tuyệt không như nàng nói mà vô tình như vậy, nếu như nàng là người vô tình thì cũng không còn lòng dạ nào rồi, sao lại còn lo tới sinh tử của nàng làm gì.
Bất quá nàng không dám thừa nhận, chỉ biết mạnh miệng nói.
Thuyền hoa đến gần bờ, Hồ Lệ Khanh cầm dù lên, nói với Hỗ Chu Kính: "Nếu ngươi xuống núi, thì đến chỗ ta nghỉ ngơi trước đi, cũng để ta làm chủ tận tình đãi ngươi một lần." Thuận tiện ở lâu thêm cùng ngươi một chút cũng tốt.
Hỗ Chu Kính nghĩ một lát nói: "Được."
Vòng đồng trên cửa sau lại gõ, lần này là lão bảo mở cửa, sớm đoán được hai người về tới, nàng vẫn chờ hai người đến.
Nhìn can nữ nhi của mình mấy ngày trước còn là con hồ ly sống dở chết dở, lúc này mặt lại phơi phới gió xuân mắt đầy hoa đào rực rỡ chính xác là một tiểu hồ ly được ăn no, nhìn sang Hỗ Chu Kính vì nàng che dù, lão bảo không khỏi liếc mắt, mở rộng cửa sau nói: Vào đi.
Tâm tình của Hồ Lệ Khanh đang tốt, thấy hoa hoa nở, thấy lão bảo cười má lúm đồng tiền như hoa, nàng thả mị hoặc đến vô tận.
Lão bảo liếc nàng một cái nói: Thu hồi yêu khí của ngươi lại đi, đừng để lão nương nhìn muốn hộc máu.
Hồ Lệ Khanh hừ một tiếng nói: Ta thích cao hứng.
Mời vào.
Lão bảo nói với Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính nhìn bầu không khí xa lạ trong Vãn Tình lâu, mùi vị lạnh lùng trong trẻo như là một đóa sen, còn đây là lâu các thế tục đầy phấn hương cùng hoa đào đỏ, hai người gặp lại, khi nàng vừa đến trước nơi này, thì cảm thấy mình như một người dư thừa.
Lão bảo nhìn con ngươi nàng biến sắc, trên người cũng tản mát ra khí tức khác, trong lòng đại khái cũng để ý.
Nhìn nàng lúc này cả một nụ cười cũng không có, liền nhớ lại Hỗ Chu Kính đã gặp trước đó, luôn cảm thấy người ki anh kia nhìn thân thiết hơn một chút.
Hồ Lệ Khanh thầm nói nàng đem trà thượng hạng lên, bộ dạng tiểu tức phụ kia khiến cho lão bảo giận đến mức muốn đánh đầu nàng, can nữ nhi, bộ dạng của ngươi lúc này thật là đại mắt mà.
Nàng vẫn phải ngoan ngoãn đi lấy trà xuân tốt nhất năm nay đem ra, vì Hỗ Chu Kính pha một ấm trà ngon.
Sắp tới ngươi sẽ đi đâu? Hồ Lệ Khanh hỏi.
Hỗ Chu Kính trả lời: Tạm thời cũng chưa biết.
Không biết thì nghe ta sắp xếp, ta giúp ngươi tìm một chỗ thanh tịnh để tu luyện.
Hồ Lệ Khanh đầy nhiệt tình, lần này đến lượt Hỗ Chu Kính đến cầu nàng, nàng nghĩ phải sắp xếp thật kỹ.
Hỗ Chu Kính liền cự tuyệt nói: Ý tốt của ngươi ta xin nhận.
Nhiệt tình đông lại thành bằng, nóng lạnh thay nhau đi tới, thân thể chỗ nào cũng đau.
Hồ Lệ Khanh nói: Ngươi tính đi đâu?
Thiên địa rộng lớn sẽ có chỗ dung ta.
Hỗ Chu Kính chỉ muốn rời xa Hồ Lệ Khanh.
Lão bảo bưng trà nóng đến nói: Đại tiên, tiểu nữ có một nơi có thể giúp đại tiên tĩnh tâm tu luyện.
Hơn nữa, giống như lời đại tlên nói, có người muốn hại tâm can bảo bối nhà ta, đại tiên nếu đến mang lòng từ bi, chi bằng thuận tiện bảo hộ nàng một thời gian.
Hỗ Chu Kính nói với nàng: Không...!
Lão bảo cười thầm, nói: Nguyên lai đây chính là từ bi của thần tiên a, biết rõ là gặp nạn nhưng lại sợ bị đổ lên người mình, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, cũng vì ta là cá nằm trên thớt, mặc cho người cắt xẻ, đó cũng là do ngươi tạo nghiệt, xem ngươi đến khi đó sao mà thành tiên thành phật.
Tuyệt! Hồ Lệ Khanh trong lòng vỗ tay khen ngợi, can nương không hổ danh là can nương, lời nói ra đều là kim châm chảy máu.
Mi mắt Hỗ Chu Kính vẫn bình tĩnh như trước, chưa từng có một tia rung động nói: Ta và nàng hữu duyên vô phận.
Duyên phận cũng không thể do ngươi nói không thì sẽ không có! Ngươi có thấy được trên trời viết lên duyên phận cho ngươi cùng tiểu tâm can sẽ đứt đoạn không hai ngươi ở chung một chỗ sẽ luôn oán giận? Mắc cười, ngươi cũng không phải trời sao biết được thiên ý thế nào.
Ta chỉ biết là, nếu như nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ không định tâm được.
Hỗ Chu Kính cụp mi nhẹ nhàng nói.
Tự lòng ngươi có tạp niệm đừng nghĩ oán trách người khác làm loạn tâm ngươi, đây là đạo lý gì chứ?
Hỗ Chu Kính hiểu ra, nếu như tâm ngươi là gương sáng, trên gương dính bụi, thì nhìn bất kỳ cái gì cũng sẽ không rõ, Hồ Lệ Khanh không sai, sai là do tâm nàng như chiếc gương kia dính đầy bụi.
Nếu như nàng đã có phàm tâm, thì phải tự dựa vào chính mình xóa đi bụi trên đó.
Hỗ Chu Kính đồng ý đề nghị của lão bảo, lão bảo nháy mắt với Hồ Lệ Khanh một cái: Người này thật dễ bị lừa.
Hồ Lệ Khanh ném cho nàng một cái liếc mắt, nói: Nàng thật coi ta là bụi muốn xóa đi, ta tìm người tính sổ.
Tiểu tâm can ngoan ngoan, cái này còn không phải dựa vào cố gắng của ngươi nữa sao?
Hồ Lệ Khanh cởi xiêm y diễn lệ xuống, thay vào bộ xiêm y tơ trắng, tháo trân châu trên đầu xuống, đổi thành hai cây châm ngọc.
Đem toàn bộ phỉ thúy, kim ngọc lưu ly, vòng xuyến tháo ra hết, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, để lộ mặt mộc của mình.
Khi nàng thay xiêm y từ trên phòng đi xuống thì hoàn toàn thay đổi thành một người khác, người bên dưới thấy khuôn mặt nàng thay đổi, nhìn nàng sững sốt hồi lâu.
Hồ Lệ Khanh trước đó Hỗ Chu Kính gặp qua khác nhau, gò má trắng nõn như cũ thật xinh đẹp, đôi môi không điểm vẫn đỏ, má hồng như là lấy hết màu sắc trên trời mà bôi lên mặt.
Mi dài cong vuốt, đuôi mắt hồ ly trắng đen rõ ràng.
Nhìn bạch y nàng mặc, bộ dáng đi lại thướt tha dịu dàng, đoan trang từ trong lộ ra quyến rũ lòng người.
Nàng từ trên lầu đi xuống, trên vai trái có Xích Hồng nằm đó, vai trái là một con nhện đen lớn, hai vật này nhất thời liền phá hủy bộ dạng thanh tịnh của nàng.
Đi tới trước mặt Hỗ Chu Kính, nàng yêu kiều cười một tiếng, nói với Hỗ Chu Kính: Ta như vậy có gì không đúng sao?
Rất tốt.
Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng nói, không ngờ Hồ Lệ Khanh rửa đi son phấn hồng trần, thường nói nàng hay nói năng tùy tiện yêu mị khiến tai mắt Hỗ Chu Kính cũng hoàn toàn đổi mới.
Đi ra ngoài, mua vẫn còn rơi, lão bảo cũng thay bộ y phục mới, giống như phu nhân hơi lớn tuổi, cầm dù đi sau