Trong am ni cô không có ni cô mà lại để cho yêu ở, đây cũng là chuyện lạ đệ nhất thiên hạ.
Đem một lão hổ muốn làm thần tiên cũng một con hồ ly thích tiêu dao sung sướng cho ở chung, đã kỳ còn kỳ hơn.
Mà tại cái am ni cô không tên lại có.
Hồ Lệ Khanh dù biết thiên kiếp của mình phải chịu khổ, nhưng vẫn không thèm để ý, nàng ung dung thoe thói quen, ở trên này cũng không thể nghiêm túc được.
Ngược lại Hỗ Chu Kính lại luôn tập trung bế môn.
Hồ Lệ Khanh đi dạo quanh am ni cô, ở sau am phát hiện có một cái hồ nhỏ, nước trong hồ từ trên núi chảy xuống, trong suốt lạnh băng, sau am trồng rất nhiều cây, trên cây còn có quả dại, hái từng cái ăn, mùi vị không tệ.
Tiếng Hồ Lệ Khanh cắn trái trái cây đầy thanh thúy, đi tới phía tây, Hỗ Chu Kính ở trong phòng ba ngày ba đêm cũng chưa có ra, cũng không thèm nói một câu với nàng, nàng dùng tâm ngữ nói chuyện với Hỗ Chu Kính, cũng không thấy nàng hồi âm cái gì.
Ngược lại nàng cảm thấy kì lạ, người này chết rồi sao, sao tới cả tâm ngữ cũng không có.
Nàng đi qua hành lang, thấy bên hành lang có treo một cái tấm mạng lớn, lớn cỡ bốn năm thước, được buộc lại quanh hai bên cột, mà ở giữa mạng chỉ có một con nhện đen to bằng bàn tay.
Trên mạng nhện còn dính lại sương sớm ban mai, trong suốt như là thủy tinh.
Hồ Lệ Khanh đưa tay chạm vào, nước châu rơi xuống, khiến mạng nhện bị chấn động, con nhện lập tức bò qua, đem mạng nhện bị hỏng nối lại.
Trên bụng con nhện có viết một chữ màu đỏ, 王 (vương), cho nên Hồ Lệ Khanh gọi nàng là Vương quả phụ, nghe nói năm đó cũng là một con nhện tinh trong động bàn ti, nhưng bây giờ trong mắt Hồ Lệ Khanh cũng chỉ là một con nhện kết tơ se mạng.
Nàng tới trước cửa phòng Hồ Chu Kính, gõ cửa ba cái nói: "Đại miêu, ba ngày không thấy ngươi, ngươi còn sống hay chết rồi nói với ta một tiếng a, ngươi muốn cả đời không thấy ta có phải không?"
Giận dỗi quay người liền đụng phải Hỗ Chu Kính.
Rõ ràng Hỗ Chu Kính đã thấy mình rồi, trong mắt còn chứa cả ánh cười.
Má Hồ Lệ Khanh cũng hồng lên nói: "Đại miêu chết tiệt, sao ngươi không có trong phòng?"
"Tắm thay y phục." Hồ Chu Kính vừa vào sương phòng liền ngồi lên bồ đoàn rất nhanh tiến vào trong cảnh giới hư vô, lần nữa nàng nhìn thấy linh hồn của mình, chính mắt nhìn thấy nội đan cùng với đám lửa tranh đấu chém giết, nội đan so với lần trước càng lớn hơn nhiều, mà lửa cũng yếu đi, càng nhỏ lại mang màu xanh nhạt như ẩn như hiện.
Vận khí một hồi, mang khí đục loại ra khỏi thân thể, y sam ướt đẫm mồ hôi, nàng liền đến hậu viện lấy nước tắm, quay đầu lại không thấy Hồ Lệ Khanh, trong đầu thoáng qua ý nghĩ, sợ là nàng lại tự mình xuống núi, vì vậy vội đi tìm nàng.
May là khi gặp được nàng, thấy nàng đứng trước cửa phòng mình giận dỗi la hét giậm chân, không biết tại sao tâm tình lại có chút thoải mái đi nhiều.
Hồ Lệ Khanh lấy trong túi ra một trái đỏ mọng, cho vào tay nàng, trái cây được nàng dùng nước suối rửa sạch, chọn lựa cũng là trái căng mọng nhất.
Hồ Chu Kính còn chưa cắn một miếng, Hồ Lệ Khanh đã cắn được ba miếng, ném trái cây xuống đất dùng chân đạp đạp mấy cái, nói là chờ sang năm sau hột có thể mọc thành cây, có thể cho hậu nhân đến ăn.
Hồ Lệ Khanh không ngừng ăn trái cây, giống như đói bụng không chịu nổi.
Hồ Chu Kính lỳ quái nhìn nói: "Ngươi đói tới như vậy sao?"
Hồ Lệ Khanh thâm tình nhìn nàng nói: "Đói."
Hỗ Chu Kính đột nhiên nhớ tới trước khi đi lão bảo có nói, nàng ăn uống không giống như người bình thường, mặc dù ngũ cốc hoa màu mà nàng ăn có thể lấp đầy bụng nàng nhưng không thể bổ sung tinh khí, mà phải cần....!miệng đối miệng mà ăn, dĩ nhiên sẽ không chỉ giới hạn mỗi cái này, cái này chẳng qua chỉ là điểm tâm nhỏ, bữa tiệc lớn là để nàng đem đối phương trêu đùa nổi lên dục hỏa, cho đến khi thân thể người kia tiết ra tinh khí mới có thể để nàng ăn no.
Lão bảo để Hổ Chu Kính ở đây, sợ là làm vật cung cấp thức ăn cho Hồ Lệ Khanh.
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là lời nói bên ngoài...!(*^_^*)...!
"Ngươi biết ta muốn ăn là khí...!của ngươi." Hồ Lệ Khanh cười đến gần.
Hỗ Chu Kính nghiêng mặt sang một bên, không dám đối diện với nàng.
"Ngươi coi như cứu ta một mạng, hơn nữa, chỉ cần ngươi không động tâm, ta làm gì đối với ngươi cũng không có ý nghĩa không phải sao?" Hồ Lệ Khanh nhẹ giọng nói.
Hỗ Chu Kính không phản ứng, Hồ Lệ Khanh tiến lên áp đảo người nàng, nàng đói, ăn rồi hãy nói, Hỗ Chu Kính có ý kiến, xử lý trước rồi nói sau.
Lần này, Hồ Lệ Khanh không có ăn nàng đơn giản được, nàng dùng mọi cách trêu đùa, dùng hết toàn bộ nhiệt tình, răng mỗi như hóa thành vũ khí sắc bén, thề phải phá cho được yên tĩnh của Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính bình tĩnh như là đá lấy ra từ trong băng lạnh, Hồ Lệ Khanh cũng không tin là mình không thể liếm khối băng này tan thành nước.
Hồ Lệ Khanh lướt qua, Hồ Chu Kính theo bản năng muốn cự tuyệt, bởi vì hành động của Hồ Lệ Khanh so với ăn còn quá đáng hơn.
Ta làm sao có thể để lần này phải uổng công để người chạy mất, trong lòng Hồ Lệ Khanh cười thầm.
Nàng dùng hồ mị khí, màu khói tím nhạt từ trong miệng phun ra, độ vào trong miệng Hỗ Chu Kính, hồ mị khí tới từ thân thể hồ ly tinh, hiệu quả cùng phải nhờ vào pháp lực bản thân nàng, Hồ Lệ Khanh cũng không khác được, điểm này có thể tuyệt đối thắng được bất kỳ người nào.
Hương hồ mị khí màu tím, len vào trong miệng, mang theo hương vị ngọt ngào, mùi thơm mê người.
Hỗ Chu Kính không phòng bị liền nuốt vào.
Mắt hồ ly Hồ Lệ Khanh hơi khép lại nụ cười như ý mưu kế hoàn thành.
Cái lưỡi thơm tho tiến vào như là linh xà, quét vào mỗi cái răng như ngọc của Hỗ Chu Kính, khiến Hỗ Chu Kính có cảm giác nhột nhột.
Hỗ Chu Kính theo bản năng muốn cản, đầu lưỡi vốn bất động cũng phải hoạt động, đúng như ý muốn của Hồ Lệ Khanh.
Hai linh xà vừa chạm nhau, răng cũng tranh nhau cùng một chỗ, nhất định muốn đánh đến ngươi chết ta sống.
Hỗ Chu Kính trúng hồ mị khí, lúc đầu còn tỉnh táo nhưng lúc này lại lại chậm chạp, miệng lưỡi càng mở to ra, đầu lưỡi quấn quýt giao nhau cảm giác như là thân thể, truyền đến mỗi nơi trong thân thể.
Hồ Lệ Khanh dựa thật chặt lên người nàng, một tay nắm chặt váy nàng không buông, nụ hơn dường như đoạt đi mọi sự chú ý của nàng, khiến cho tất cả tình thần nàng phải tập trung vào bên đó.
Cho đến giờ không ai giống như Hỗ Chu Kính khiến cho nàng quan tâm tới, cũng không có tiếp xúc nào có thể rung động như bây giờ.
Hồ mị khí vốn không phải độc dược, càng không phải thuốc kích dục, Hồ Chu Kính bị Hồ Lệ Khanh thổi khí, nhưng không hề nhận ra, tự cho là số mệnh của mình.
Sau chuyện đó liền đóng cửa suy ngẫm.
Hồ Lệ Khanh tỉnh lại, chính xác thì là nàng quá độ, lần này ăn hết đến chín phần, ăn xuân tâm rạo rực của mình, khiến cho Hỗ Chu Kính bị hù chạy mất.
Vì vậy nàng quyết tâm đền bù lỗi của mình, mỗi ngày chạy tới cửa phòng Hỗ Chu Kính, dậy sơm gọi nàng ăn cơm, buổi trưa gọi nàng ăn cơm, buổi tối gọi nàng ăn cơm ngồi ngắm trăng.
Nhưng Hỗ Chu Kính lại quyết tâm không thèm để ý nàng.
Mỗi lần Hồ Lệ Khanh tỉnh lại, đều không thấy Hỗ Chu Kính nói một câu ta tha thứ cho ngươi, Nàng lại chạy tới trước mặt bồ tát nói chuyện, bồ tát ben trên, hai tay chắp thành chữ thập, từ mi thiện mục (mặt mũi hiền lành) còn nàng ngồi trền bồ đoàn, cầm gõ mõ mà gõ.
"Trong lòng nàng rốt cuộc có ta không?"
Cộc cộc cộc...!
"Làm thần thiền thì tốt như vậy sao., có thể khiến một người bỏ đi mọi thứ vui vẻ trước mắt dẽ như trở bàn tay đem mình phong bế?"
Cộc cộc cộc...!
"Bị ngươi quên đi người kia thật đáng thương."
Cộc cộc cộc...!ai ~
"Một mình người nhìn bồ tát gõ mõ cả nửa ngày đang nghĩ gì vậy?" Xích Hồng bay tới hỏi nàng.
Hồ Lệ Khanh buông cây mõ xuống nói: "Ta niệm kinh."
"Chuyện cười." Xích Hồng tin trên đời này cho dù mọi người có một lòng hướng phật thì Hồ Lệ Khanh cũng không hề.
Hồ Lệ Khanh cầm gỗ gõ lên đầu Xích Hồng nói: "Ngươi ở đây ngược lại còn khôi phục thêm chút sức sống, còn có gan cãi miệng tay đôi với ta."
Xích Hồng bay tới trước an, hạ lên trên, cách xa Hồ Lệ Khanh nói: "Nơi này nhiều linh khí, là nơi tốt để tu luyện.
Mấy ngày nay ta đem tâm làm việc nghiêm túc, cho nen mói có chuyển biến tốt, ngược lại còn ngươi, ngươi căn bản chỉ dừng tại chỗ."
Hồ Lệ Khanh tay chống cằm nói với Xích Hồng: "Nếu như ta chết sớm hơn ngươi, ngươi có thể vì rơi 10 giọt nước mắt không?"
Câu hỏi của Hồ Lệ Khanh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Xích Hồng nghĩ một chút nói: "Không biết/"
"Tại sao?"
"Ta không có nước mắt." Nàng chỉ còn lại hồn phách, hồn phách thì sẽ không cách nào rơi lệ được.
Ánh mắt Hồ Lệ Khanh cụp xuống nói: "Nếu như ta chết ai sẽ vì ta mà khóc?"
"Cái này ta không biết, ta chỉ biết, nếu như bây giờ ngươi không chịu tu luyện, thì ngươi sẽ chết thật." Hận sắt không rèn thành thép là tư vị gì, Xích Hồng rốt cuộc cũng nếm được.
Hồ Lệ Khanh nghiêng đầu nói: "Ta sợ đau."
"Ngươi sợ đau, sợ mệt, sợ tịch mịch, sợ bị người khinh thường, sợ không người ca ngợi, sợ có người đẹp hơn ngươi..." Xích Hồng nói một hơi rất là dài.
Hồ Lệ Khanh cười khẽ nói: "Đúng."
Cái gì nàng cũng sợ, nhưng cái gì cũng muốn, như vậy đúng là một yêu tinh tham lam, trên đời này không có mấy.
Hỗ Chu Kính bế quan lần này, trỉa qua bảy ngày, sau bảy ngày đi ra, tắm rửa thay y phục, trút sạch đục bẩn trên người ra, da thịt trở nên trắng bóng như ngọc, ánh mắt nàng thêm sáng ngời, tựa như ánh sáo