Từ trong miệng nàng nhổ ra một khối màu đỏ, cái khối màu đỏ ấy rơi trên mặt đất, nhảy tưng tưng mấy cái, sau đó từ từ biến thành một tiểu hồ ly có bộ lông đỏ, tiểu hồ ly này bất quá có hình dáng cũng chỉ lớn bằng bàn tay, đang bay trên không trung, toàn thân dẫy giụa, sau đó mềm nhũn ngừng lại trên vai Hồ Lệ Khanh, vừa nằm xuống đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hồ Lệ Khanh mới vừa rồi đang còn để ý đến trận gió lúc nãy thổi tới, có thể phá được Mê Hồn trận của nàng nhất định là yêu thuật là yêu thuật còn cao hơn nàng gấp mấy lần, nhưng mà trận gió đó thổi tới lại có màu trắng, đến nổi gió là ai đánh tới, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn ra được.
Hồ Lề Khanh lại nhận định chắc chắn là Đại Miêu đã làm, không giận ngược lại còn cười.
Tiểu Hồng Hồ Ly nhìn thấy phản ứng của nàng còn đang nằm trên vai, đối với nàng cũng chẳng có chút phản ứng gì, chẳng qua là chỉ phẩy nhẹ cái đuôi nhỏ mà thôi.
Nói về cái đám yêu không mất mạng mà kịp chạy trốn được, thí rốt cuộc cũng đã chạy trốn ra khỏi Hồ phủ, chạy bung móng tới cả chục dặm lúc này mới dừng lại.
Một khi dừng lại thì toàn bộ khí lực cũng đã tiêu tan hết tất cả, không hẹn mà cùng nhau ngã xuống, miệng há to mà thở dốc, vội vã lấy không khí.
"Con hồ ly tinh kia chính là ma, cuộc sống sau này của chúng ta có thể tốt hơn sao?" Không khỏi nghĩ tới tương lai, có người lại rơi lệ lã chã, nàng không nghĩ tới đến thời thời khắc khắc này mình phải lo sợ không biết đến khi nào thì bộ lòng của mình sẽ bị người ta moi ra, ~~~~~(_)~~~~.
Còn khỉ miễn cưỡng đứng dậy, lại ngã xuống, tay chân cũng nhũn hết ra nằm xuống, ngực không ngừng phập phồng nói: "Ta...!ta cái này thì...!đi tìm...!tìm lão đại...!ta cũng không tin là bất kể chuyện gì lão đại...!hô..." Thở ra một hơi con khỉ liền ngất đi.
Gấu đen đưa bàn tay to lớn nắm lấy hắn nâng lên nói: "Chúng ta đi tìm Lão Hổ thay chúng ta làm chủ được không?"
"Không cần!" Không ai nghĩ tới ý kiến của hắn đại đa số đều bác bỏ.
Gấu đen nghi ngờ nhìn về đám người này, tầm mắt nhìn thấy tất cả mọi người đều lắc đầu nói:"Lão Hổ cũng không dễ chọc."
"Ta sợ chỉ vừa đi tới liền bị..."
"Ta căn bản không dám đến gần nàng..."
Mọi người co cổ rúc đầu bộ dạng nhút nhát khiến cho gấu đen sinh khí, hắn nói: "Các ngươi có nghĩ tới nếu còn để con hồ ly tinh kia còn ở lại chỗ này, không tới mấy ngày nữa thì chúng ta sẽ bị ăn thịt, ngay đến cả cái chân tóc cũng không dư lại."
"Nhưng mà..." Trư Nhị Muội do dự một chút, con chó đứng cạnh lại nói:" Thật ra thì...!chủ ý này cũng được."
"Vậy ngươi đi nói với Lão Hổ đi."
"Tại sao lại là ta?!" Con chó trợn mắt nói, kháng nghị.
Còn chưa có cơ hội cho hắn kháng nghị, hắn đã bị đám đồng bọn của mình nhấc lên mang đi, rầm rầm rộ rộ đi về phía Tây Sơn, nơi hang động có Lão Hổ chiếm đóng.
Huyệt động kia nằm giữa ngọn núi đầy yêu, hang động giống như là một cây đại thụ khô bị sâu đục khoét mà chui vào trong trú ngụ, đi bộ sâu lên núi, nghe nói bên trong đó có bảo bối gì, còn có một tin đồn không đáng tin là bên trong núi còn có một Uông Linh Tuyền (suối nước nóng), ngâm mình trong nước đó có thể khiến cho thân người sống lâu trăm tuổi còn có được yêu pháp cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà những thứ này đều là những tin đồn không đáng tin, tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn những kẻ kể lại chuyện này hay nói theo cũng chưa từng có ai tận mắt được chứng kiến nó.
Bởi vì không ai dám đi chọc đến sơn động này địa bàn của nữ lão hổ kia.
Nữ lão hổ này tên là Hổ Chu Kính, người ta thường gọi nàng là Thành Sơn Đại Vương, lão đại, đại đại tỷ, còn không dứt khoát thì chỉ mịt mờ xưng là Nàng, nhưng cũng không có ai dám đứng trước mặt mà kêu tên nàng, trừ phi là không còn muốn sống yên thân nữa.
Trước cửa động là một cái miếu nhỏ đứng thẳng, không biết là cống vật của nhóm thần tiên nào, bên ngoài tấm biển đã bị mưa gió bào mòn làm mờ đi vài chữ không nhìn thấy rõ, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ cũng chỉ có một chỗ cho đó cho tiền nữ ngồi tọa.
Mà cái tượng tiên nữ mặc tiên bào màu trắng kia, điêu khắc cũng rất sống động, cơn gió nhỏ phảng phất làm tung bay nhẹ vạt áo bào trên người nàng.
Khuôn mặt hiền hòa, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, trong tay cầm một đóa sen, bên chân chính là một con bạch hổ đang nằm trên đất, thu hồi bản tính hung hãn, hai lỗ tai còn đang rũ xuống trong bộ dạng thuần phục, giống như là đang muốn nghe nàng phật âm.
Trước cửa còn có hai vị đồng tử đang còn quét sân, người còn chưa cao tới ngang hông mặc hồng lục y sam, kết mâm phát, cầm trong tay cái chổi còn cao hơn người mà quét sân.
Các yêu tinh chỉ dám đứng ngoài miếu không dám đi vào, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, mọi người cứ đẩy tới đẩy lui cũng không ai dám nhúc nhích, ai cũng không dám đứng mũi chịu sào làm anh hùng cái đó nhưng lại là anh hùng xui xẻo.
"Cẩu Thặng (thừa), ngươi đi đi." Khỉ chắp tay sau lưng chỉ đạo.
Cẩu Thặng co đầu lên nói: "Mới..
mới không đi...!ngươi...!chính ngươi đi..."
"Hắc Hùng ném hắn vào!" Con khỉ hạ lệnh.
Cao lớn hơn Cẩu Thặng gấp hai lần có thừa tính nam nhân thật thà trung thực cười cười hướng đến Cẩu Thặng ép gần, xương cốt Cẩu Thặng lúc này đã run lên lộp cộp.
"Đại nhân, bên ngoài có không ít người." Đồng tử hồng y lục sam đi tới trước bẩm báo.
Bạch Hổ đang nằm trong hang động nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nghe đồng tử hồng y lục sam bẩm báo, không mở mắt, chỉ dặn dò: "Bọn họ tới cũng không có ác ý, cứ để cho bọn họ nháo đi, nếu như bọn họ nói muốn ta đi hỏi tội tiên hồ ly tinh bên hồ, hãy nói bọn họ đi về đi."
"Đại nhân, Ngọc Quyết không hiểu, không biết có nên hỏi hay không?" đồng tử hồng y lục sam tên là Ngọc Quyết nói.
Bạch Hổ mở ra đôi mắt có hai con ngươi màu vàng sáng chói, ánh mắt nhìn thẳng về hắn, nói: "Cứ nói đừng ngại."
"Ta nghe tiểu yêu bên ngoài cửa nói, con hồ ly vừa đến Tây Sơn này đã làm một cái nhà rất lớn, hơn nữa máu trong nhà chảy thành sông thi thể chất thành đống, mà con hồ ly kia lại vì máu mà thành tính, thậm chí còn nói...!Trực tiếp ăn nội tạng thịt người, đại nhân, yêu