Một bước đi vào miếu tiên nữ, mà tầng kết giới kia cũng không hề bài xích nàng, cứ thế mà đi qua, bên trong tiên khí ngập tràn, cũng vì năm tháng đã trôi qua rất lâu, không thể đoán được là của nhóm thần tiên nào.
Hồ Lệ Khanh đến nơi này giống như là đi tới nhà của mình, đi vào trong miếu cũng không coi ai ra gì, đạp lên bậc cửa thì đã liền lướt qua mỗi xó xỉnh bên trong miếu.
Nơi này hương khói cũng không cường thịnh như một cái miếu, thậm chí đến cả dấu vết tàn hương cũng không có, phía trước Bồ Tát cũng chỉ bày sơ một chút hoa quả tươi, ngoài ra còn có một miếng ngọc bội trong suốt đặt trên một cái khay gỗ.
Tiên khí tỏa ra từ khối ngọc bội kia, toàn thân ngọc bội lưu chuyển ánh sáng.
Hồ Lệ Khanh tiến về phía trước một bước, đến gần khối ngọc bộ kia, ngọc bộ chợt tản ra ánh sáng chói mắt, khiến Hồ Lệ Khanh không mở mắt ra được, hơn nữa còn có một cổ lực lượng lớn ngăn cản không cho Hồ Lệ Khanh đến gần nó.
Xích Hồng nhe răng nhếch miệng, phát ra một tiếng kêu thống khổ.
Hồ Lệ Khanh thụt lùi, giữa khoảng cách với thần án, ánh sáng trên khối ngọc bội kia cũng dần dần tắt, khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó cũng chỉ gió êm sóng lặng, khối ngọc bội trở về làm một vật bình thường.
Đồ tại nơi này mỗi thứ cũng không hề đơn giản.
Hồ Lệ Khanh hiểu ý cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên Bồ Tát được điêu khác bằng ngọc, nữ nhân xinh đẹp đoan trang thiêng liêng, không hề nhiễm tục khí phàm trần, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào gò má nàng.
Mà Bạch Hổ ở bên cạnh nàng ngoan ngoãn khiến cho Hồ Lệ Khanh chớp mắt, cả người lão hỗ lông trắng như tuyết không chút tỳ vết, giữa chân mày có một chữ vương (王) uy phong lấm liệt nhìn sống động như thật, chính là hình dạng của mèo lớn.
Nàng trong bức ngọc điêu khắc rất là nghe lời, cúi đầu quy thuận, mặc cho người vuốt ve như là mèo nhà, căn bản không có ngang ngược.
"Mèo lớn cũng có bộ dạng như vậy...!thật muốn đi sờ một cái..."Hồ Lệ Khanh tự nhủ.
Xích Hồng ở một bên nói: "Ngươi tốt nhất đừng đi sờ, phía trên đều là mùi vị của tiên gia."
"Ta sao lại không nhìn ra được, bất quá, nhìn dáng vẻ nàng nghe lời thật đáng yêu." Hồ Lệ Khanh vẫn muốn có được một sủng vật như vậy, ai nói hồ ly tinh thì không thể nuôi sủng vật, nàng là một hồ ly tinh luôn thích phá bỏ thói quen, tìm cho mình một con bạch hổ hung dữ mạnh mẽ làm sủng vật cho mình, mỗi ngày đều có thể vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng, sau đó nằm trên người nàng...!
Xích Hồng giờ móng vuốt vỗ lên mặt nàng, nói: "Ngươi đừng có mà mơ mộng hão huyền, bạch hổ là vật cưỡi trên trời của Tây Vương Mẫu, hơn nữa còn đứng thứ hai trong số bốn thần thú, ngươi muốn đem nàng làm sủng vật, cũng phải suy nghĩ xem pháp lực của mình có hợp không, không phải chỉ là một con hồ yêu ngàn năm, cũng dám vọng tưởng chinh phục bạch hổ cao cường hơn mình, xứ."
"Ngươi muốn chết phải không!" Hồ Lệ Khanh nắm lấy Xích Hồng, hung hăng ném lên tường.
Xích Hồng vốn dĩ là linh khí vô hình là tụ lại thành hình, Hồ Lệ Khanh ném một cái, cũng không thể tổn thương được cọng lông nào của nàng, một khối màu đỏ ngã trên tường, vỡ thành những miếng màu đỏ rời rạc, giống như là hồng ngọc rơi dưới đất, sau đó những kinh khí màu đỏ này liền tụ lại một chỗ, biến thành lửa, quay lại lên vai Hồ Lệ Khanh.
"Ngươi ném ta một lần nữa, ta sẽ không quay lại." Xích Hồng nằm trên vai nàng nói.
Lời này cũng đã nói hết mấy trăm năm rồi, nhưng Xích Hồng vẫn như cũ bên người nàng.
Hồ Lệ Khanh quét mắt qua một cái góc, nhìn hai tiểu hài tử ôm nhau rúc vào trong góc không biết đang nói cái gì.
Nàng đi tới, đến gần bọn họ.
Hai tiểu hài tử quay đầu, khuôn mặt kinh hoảng trắng nõn khả ái.
Thật là tiểu hài tử đáng yêu.
Hồ Lệ Khanh lại nghĩ tới muốn đem hai tiểu hài này về nhà mình nuôi, hảo sinh dưỡng.
Tương lai trong đời có núi tốt nước tốt, có mèo lớn, tiểu hài đồng, vậy thì càng thêm tuyệt vời.
Một trong hai đồng tử âm thanh run run hỏi nàng: "Ngươi là ai?"
"Ta...!ngươi hỏi ta là ai? Ta ở Hồ phủ bên bờ hồ..."
Hồ Lệ Khanh còn chưa nói xong, hai đồng tử đã hét thất thanh: "A!!!!"
Hồ Lệ Khanh bị dọa ngẩn người ngay tại chỗ, hoa mắt một cái, chỉ thấy hai con chim một đỏ một trắng trước mặt nàng bay đi, lưu lại mấy cái lông chim coi như là lễ vật cho nàng.
Nàng hỏi Xích Hồng: "Ta dọa người như vậy sao?" Sờ khuôn mặt bóng loáng tế nộn của mình, không có hiện nguyên hình, bàn tay mình cũng mịn màng thon dài a...!
"Không biết." Xích Hồng miễn cưỡng nói.
"Vậy sao bọn họ vừa nghe ta nói ta đến từ Hồ phủ thì liền chạy đi?"
"Ngươi tự hỏi mình á."
Hồ Lệ Khanh nghi hoặc lớn, đáng tiếc trong miếu tiên nữ không có người, nàng không thể nào biết.
Bức tượng điêu khắc hình tiên nữ mỉm cười mắt nhìn xuống thế gian vui buồn, Hồ Lệ Khanh đi qua trước mặt nàng, lưu ý nhiều hơn chính là con bạch hổ kia.
Không nghĩ tới mèo lớn như vậy mà bên trong có phòng bị, Hồ Lệ Khanh lại càng muốn đi vào.
Làm sao có thể không xem một chút được chứ, coi như là một bạch hổ nhiệt tình hiếu khách đi, nàng cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ thực hiện tốt tình cảm giữa hàng xóm với nhau, huống chi nàng và mèo lớn cũng có chút duyên với nhau, duyên phận trúng đại duyên phận, dĩ nhiên muốn đi qua.
Nhưng thật ra Hồ Lệ Khanh người này rất nhàm chán, Xích Hồng cũng hiểu rõ nàng nhất, biết nàng đến nơi này lí do cũng không phải đường đường chính chính như vậy, chỉ là do một cái tịch mịch mà ra a.
Mới vừa rồi hai vị đồng tử còn bị nàng dọa thất kinh mà chạy vào trong động, hai cái mặt bên trong cũng thò ra thử, đôi mắt nhìn thấy ánh mắt nàng lập tức rúc vào trong.
Hai vị đồng tử vốn muốn mượn kết giới bên ngoài để ngăn cản con hồ ly tinh kia, ai ngờ chỉ chớp mắt một cái, Hô Lệ Khanh liền êm đẹp bước qua trước mặt bọn họ, do cao nhân bày ra kết giới không có ngăn trở nàng, ngược lại còn khiến cho hai người kia sợ tới kinh hồn tán đản.
Hồ Lệ Khanh đi tới chỗ bọn họ, hai người lui về sau một chút.
Một bước, hai bước, chờ tới lúc không còn chỗ lui nữa, hai vị đồng tử lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Hồ Lệ Khanh cúi người xuống, đối với