Đường núi ngập nghềnh, hai người mới vừa học đi, một đường đi vô cùng gian khổ.
Xích Hồng đi được nửa đường thì đi không nổi nữa, dựa vào cây nghỉ chân, nhện tinh lại muốn trèo lên cây, Xích Hồng kéo nàng xuống nói:"Ngươi bây giờ là người, đừng có nghĩ muốn trèo lên đó nữa."
"Chân đau." Tám chân biến thành hai chân, hai tay, nhưng lại chia khác nhau, công dụng cũng khác nhau, chân thì đi, bước một bước lớn, nhưng chân lại rất là đau.
Vương quả phụ mở rộng giãn chân ra, lại lắc mấy cái, Xích Hồng hỏi: "Trước kia ngươi từng hóa thành người rồi sao?"
"Có, mấy ngàn năm trước ở bàn ti động từ tinh thành yêu, sau đó mới thành người."
"Nhưng ngươi cả đường cũng đi không được."
"Ngày đầu tiên ta thành người, còn đang tìm bộ y phục che thân, phát hiện cạnh hồ có cái yếm đỏ, vừa mặc lên thì lão bảo nhảy ra nói là ta trộm đồ, đánh một chưởng, ta vừa tu thành người liền tan tành, bức nội đan ta ra, còn thu ta làm đồ đệ của nàng."
"Thật đen đủi." Xích Hồng kinh ngạc thở dài nói.
Vương quả phụ cúi đầu nói: "Ta vốn muốn nàng dạy ta tu tiên, ai ngờ lại làm lộn xộn lên hết, ta dứt khoát không học, phớt lờ không để ý tới nàng, không quá vài ngày nàng vứt bỏ ta, ta ở đâu thì ở."
Xích Hồng kéo tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình nói: "Nếu như ta có thể sống sót, ta sẽ chiếu cố ngươi."
"Đa tạ, ngươi lải nhải dài dòng như vậy còn thích muội muội mình, đi theo ta nhất định ngươi còn thảm hơn." Vương quả phụ đối với lần này nhạy cảm từ chối kẻ bất tài không dám nhận.
Trong mắt Xích Hồng toát ra lửa hừng hực, nắm vai nàng hét: "Ý ngươi là gì? Ta đã nói bao nhiêu lần, ta không có yêu Hồ Lệ Khanh!"
"Gì? Tỷ tỷ ngươi yêu ta?" Âm thanh từ sau lưng Xích Hồng bay tới, bay đến trước mặt Xích Hồng.
Xích Hồng lắc lắc cổ, quay qua liền thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồ Lệ Khanh đang treo lên nụ cười đáng chết.
"Ngươi nghe thấy cái gì?" Chuyện Xích Hồng muốn làm trước nhất là bóp chết Hồ Lệ Khanh, bây giờ nàng có hai tay, rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
.
Tìm truyện hay tại -- TRÙMTRUYỆ N.
o r g --
Nàng đưa tay đến gần Hồ Lệ Khanh ánh mắt vô tội hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi là người hồ tộc? Tại sao ta chưa từng thấy qua ngươi, mặt ngươi lạ quá..."
Xích Hồng thu tay về, ho mấy tiếng nói: "Ta là tỷ tỷ ngươi, Hồ Lệ Khanh, không lẽ ngươi không nhận ra ta?"
Hồ Lệ Khanh lắc đầu nói: Vị nào?
Nàng là tiểu Hồng.
Vương quả phụ cắt ngang.
Xích Hồng giận trừng nàng một cái, Vương quả phụ cười híp mắt nhìn nàng, lơ đễnh.
Phản ứng của Hồ Lệ Khanh y chang Hồ Tiên Nhi, ánh mắt so với hạt đào còn lớn hơn, cái miệng nhỏ vươn ra, ngược lại hít một hơi.
Xích Hồng sợ nàng sẽ giống như Hồ Tiên Nhi gõ mình một cái, cả người nghiêng về phía sau, để tay nàng không với tới được.
Tỷ tỷ...!Ngươi...!Ta không tin, ngươi có bằng chứng gì chứng minh ngươi là Xích Hồng.
Hồ Lệ Khanh đâu có ngốc như vậy, biết rõ Xích Hồng sắp chết, sao lại có thể đột nhiên hóa thành người đứng trước mặt mình.
Xích Hồng nói: Ta biết tất cả mọi chuyện của ngươi và đại miêu, ngươi làm sao dụ dỗ nàng, làm sao ăn nàng...!
Ta tin ta tin ngươi chính là Xích Hồng.
Nói thêm nữa sợ là mặt đỏ đến mang tai, hộc máu mà chết quá.
Hồ Lệ Khanh đỏ mặt, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Xích Hồng gọi nhỏ một tiếng: Tỷ tỷ.
Ừ, muội muội, ngươi tới đây.
Ta có một việc rất muốn làm với ngươi.
Xích Hồng nghiêm mặt nói.
Hồ Lệ Khanh tới gần một chút, Xích Hồng liền đưa tay ra, đến cổ nàng: Ta muốn bóp chết ngươi!
Hồ Lệ Khanh đâu có ngu như vậy, chân liền dịch một cái, vòng ra sau lưng Vương quả phụ nói: Ta biết ngươi rất muốn bóp chết ta, ta cũng đâu có ngu mà nộp mạng cho ngươi bóp chết chứ.
Vương quả phụ che miệng cười.
Xích Hồng nói: Ngươi cười cái gì mà cười.
Nếu ngươi biết mấy năm qua nàng dày vò ta cái gì ngươi cười nổi không?
Hồ Lệ Khanh đánh giá Vương quả phụ, sau đó cũng hiểu ra: Nàng không phải là Hắc quả phụ Tri Chu chứ?
Phải ta chính là Tri Chu đây.
Vương quả phụ nói.
Dáng ngươi nhìn thật đẹp, mắt ngươi màu xanh lam...!Còn có tóc này, nhìn thật kĩ...! Hồ Lệ Khanh nhìn thấy đồ xinh đẹp luôn vui vẻ, sờ trên sờ dưới, sờ cả người một lần.
Xích Hồng kéo Vương quả phụ trong tay Hồ Lệ Khanh ra.
Kéo ra sau lưng mình nói: Sờ đủ chưa?
Chưa, sao vậy nàng là người của ngươi sao? Còn cố ý dấu không cho ta sờ.
Nàng chính là người của ta! Xích Hồng hét lên.
Hồ Lệ Khanh biểu tình quả nhiên là như vậy gật đầu nói: Quả nhiên ngươi đã ăn nàng.
Má Xích Hồng đỏ lên, hơn nữa con lan rất nhanh, ngay cả chỗ không nhìn thấy cũng đỏ ửng, trong lòng thì thầm: Không phải như vậy...!Mà...!Mà ta bị nàng ăn.
Nhưng Xích Hồng không dám nói cho Hồ Lệ Khanh, ánh mắt cảnh cáo Vương quả phụ, không cho nói.
Vương quả phụ không hiểu vì sao bị lườm, cúi đầu, tay cầm mạng nhện, kéo mạng nhện thành đủ kiểu.
Hồ Lệ Khanh vừa vào cửa liền gọi Hỗ Chu Kính: Đại miêu, nàng mau ra xem, ta đem ai đến đây!
Xích Hồng lần đầu vào phòng tân hôn của hai người, nhìn chung quanh một lần, phát hiện chỗ này bố trí đơn giản, hẳn không phải ý Hồ Lệ Khanh rồi, nếu như chỗ này Hồ Lệ Khanh làm chủ, nhất định sẽ lòe loẹt đủ màu làm chói mắt người nhìn.
Vương quả phụ đánh giá nóc nhà, nghĩ kết lưới chỗ nào đó để bắt sâu.
Đại miêu...!Đại Miêu, nàng ở đâu a?? Hồ Lệ Khanh đi một vòng cũng không thấy người nói: Ra hậu viện đi.
Nếu như trong phòng không thấy đại miêu, thì nhất định là ở trong hậu viện rồi.
Đến hậu viện thì thấy một cái hồ sen lớn, lúc này sen tươi đang nở rộ, hương sen thoang thoảng tràn ngập trong không khí.
Thật đẹp.
Vương quả phụ thở dài nói.
Hồ Lệ Khanh chạy tới hồ, quả nhiên, bạch hổ đang ngâm mình dưới nước.
Hồ Lệ Khanh qùy xuống cạnh hồ, bạch hổ lội đến, nằm lên bờ.
Đây là hình dạng của Xích Hồng, nàng xem rất tuấn tú.
Hồ Lệ Khanh chỉ Xích Hồng nói.
Bạch Hổ tản ra khí chất cao quý vô hình, không giận tự uy, đôi mắt vàng dịu dàng.
Xích Hồng nói: Ta chỉ muốn tới thăm muội muội một chút, không có ý gì khác.
Hỗ Chu Kính nói: Ngươi không giống Khanh Khanh.
Ta giống cha.
Xích Hồng sờ mặt mình, cũng vì gương mặt này hại mình bị Hồ Tiên Nhi đánh một cái.
Hồ Lệ Khanh không để ý nước còn dính trên người bạch hổ, ôm cổ nàng nói: Đại miêu, ta không gạt nàng, Hồ tộc cũng có người xấu.
Nhưng không có nữ nhân đẹp hơn ta.
Xớ.
Xích Hồng hừ lạnh.
Không thèm so đo với ngươi, vị này là Hắc tri chu.
Vương quả phụ kéo trong tay ra một cái mạng chằng chịt, nàng không thích nói chuyện với người khác, chì để tâm làm chuyện của mình.
Buổi tối Hồ Lệ Khanh đặc biệt làm chút cơm, ăn xong, Xích Hồng kéo Hồ Lệ Khanh ra ngoài, Hồ Lệ Khanh nói: Xích Hồng, ngươi yêu ta thật sao?
Rắm cẩu, tính cách ngươi xấu như vậy ta thấy hết rồi, sao thích được ngươi! Xích Hồng kịch liệt phản bác.
Ngược lại Hồ Lệ Khanh cười lên: Vậy thì tốt, hại ta lo lắng cả buổi chiều.
...!Xích Hồng trong lòng thầm mắng Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh nói: Ngươi đến gặp nương sao rồi.
Gặp, nàng cũng biết tình trạng của ta rồi.
Nương nói sao?
Rất là vui.
Lại nói trái lương tâm.
Hồ Lệ Khanh nói: Nương rất vui sao.
Thật sự rất vui, ta nghĩ là ngươi phải chết, không nghĩ ngươi lại hóa thành người.
Thật ra thì...!Ta sống cũng không lâu.
Xích Hồng cúi đầu chán nản nói.
Sao lại nói như vậy? Hồ Lệ Khanh vội vàng hỏi.
Xích Hồng nâng tay nàng lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay nàng, ngón tay dần trong suốt, càng hư ảo.
Ánh trăng dường như có thể xuyên qua thân thể nàng.
Hồ Lệ Khanh nắm y phục nàng vội vàng nói: Xích Hồng, ngươi đừng dọa ta!
Ta không có dọa ngươi, ta cảm thấy như vậy, ngày mai khi mặt trời xuất hiện, ta sẽ bốc hơi như sương mai.
Hồ Lệ Khanh cuống đến phát khóc, nước mắt vờn quanh hốc, rót linh lực vào người Xích Hồng, nhưng linh khí như đá chìm dưới biển không đáp lại.
Thân thể ngươi xảy ra chuyện gì, sao lại trống rỗng không có gì cả vậy...!Hồ Lệ Khanh nói.
Xích Hồng cười khổ nói: Ta hút khí của nàng nên thành dáng vẻ như bây giờ, nhưng khi tiêu tán sẽ biến mất không thấy được.
Không muốn, ta không muốn ngươi chết, tỷ tỷ, ta còn chưa nói chuyện cùng ngươi.
Trước kia ta làm nhiều chuyện sai trái, tóm lại ngươi cũng không để ta trả cho ngươi a.
Ta biết ngươi có lương tâm cũng đủ để ta thỏa mãn rồi.
Nói gì vậy, hiện tại đây đâu phải lúc nói chuyện này, tại sao lại như vậy, ngươi đã biến thành người rồi, có cả nhiệt độ, sao lại nói đột nhiên sẽ biến mất.
Chắc là sắp đến hạn rồi, ánh sáng phản chiếu.
Xích Hồng nói.
Không muốn.
Hồ Lệ Khanh lắc đâu, nước mắt rơi xuống, rơi lên mu bàn tay Xích Hồng.
Trước kia ngươi nói khi ta chết ngươi sẽ vì ta rơi mười giọt nước mắt, bây giờ là giọt thứ nhất.
Xích Hồng cười nói.
Tỷ tỷ, ta không cho ngươi chết, ta đi nói với đại miêu, nói nàng nghĩ cách cứu ngươi, đúng rồi, ta đi tìm nương, nàng sẽ có cách, nếu nàng có thể nghịch thiên lần nữa cứu ngươi về.
Hồ Lệ Khanh loạn lên, biến thành con ruồi không đầu bay tán loạn khắp nơi.
Xích Hồng nói: Đi tìm đại miêu.
Được, ta sẽ đi liền, ngươi đợi ta một chút.
Hồ Lệ Khanh vội chạy đi tìm đại miêu, vừa đi vừa gọi tên nàng.
Xích Hồng nói: Cuối cùng, cũng còn chút lương tâm.
Chờ Hồ Lệ Khanh đem đại miêu nhà nàng đến, chỉ nhìn thấy cả người Xích Hồng bị hồng quang vây quanh, nụ cười nàng dần mờ đi, thân thể tan rã, hóa thành bụi theo gió bay đi.
Hồ Lệ Khanh đưa tay không bắt được, phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế: Xích Hồng.
Hỗ Chu Kính ôm nàng lại, ngăn không cho nàng kích động, làm chuyện thương tổn mình.
Tại sao lại như vậy! Nàng vẫn còn sống mà, tại sao lại chết! Hồ Lệ Khanh khóc nói, như hài tử ngốc không ai giúp.
Hỗ Chu Kính nói: Đừng đau lòng.
Không đúng, nàng có nhiệt độ trên người, ta còn thấy được mạch đập của nàng.
Hồ Lệ Khanh đưa tay cảm nhận sự tồn tại thoáng qua, nhưng còn người...!
Hồ Lệ Khanh khóc đến hôn mê bất tỉnh, Hỗ Chu Kính ôm nàng vào phòng.
Trên nóc nhà, Xích Hồng cùng Vương quả phụ nhìn nhau một cái, Xích Hồng cứ thế nói: Giỡn như vậy có quá đáng lắm không?
Vương quả phụ không nói gì, rút mạng nhện về, dưới ánh trăng, nguyên cái mạng nhện lớn che cả trạch viện, lộ ra sương đêm bị trăng chiếu xuyên qua.
Xích Hồng khi nãy chỉ là ảo giác, Hồ Lệ Khanh không phát hiện vì nàng mất đi cảnh giác.
Xích Hồng nhỏ giọng nói: Thật ra thì Hồ Lệ Khanh nàng cũng không quá kêu căng quá đáng lắm...!
Vương quả phụ tay run một cái, trong lòng kêu to: Lại nữa rồi!
Vừa rồi chắc nàng rất khó chịu, vì ta khóc thật lòng...!Xích Hồng nói không ngừng, không chú ý mặt Vương quả phụ càng thêm u oán.
Cuối