Hôm nay là tết trung thu, thời tiết mỗi ngày cũng mát mẻ hơn, hoa sen sau hậu cũng đã héo tàn đi một nửa, trên búp sen lớn cũng đã con đầu xuống.
Hạt sen thanh điềm, cầm búp sen từ buổi sáng vừa bóc vừa ăn, có thể ăn tới chiều.
Lòng bàn tay là hương thơm của sen, tâm sen cực khổ cũng lấy ra, chồi non quanh co khúc khuỷu, đặt một miếng nhỏ trên dĩa.
Hồ Lệ Khanh thư giãn cái eo, trong lúc lơ đãng lại thấy cái mông cùng cái đuôi màu đỏ của hồ ly trên mái hiên.
Cái đuôi lông xù dài bị cột lại, để trên mái hiện như là cái khăn lông choàng cổ màu đỏ.
Mùa thu lông cũng bắt đầu dài ra, lông trên người Xích Hồng càng dày thêm, mói mọc ra cũng mềm mại hơn, hơn nữa đều là màu đỏ thuần túy.
Từ sau ngày hôm đó Xích Hồng cũng không biến thành người nữa, vẫn luôn trong hình thái hồ ly, so với Hồ Lệ Khanh thì lớn hơn một chút, cái đuôi cũng dài hơn.
Vương quả phụ cũng ít khi hóa thành người, bình thường thì đi tìm xó nhà sẽ thấy nguyên cái mạng nhện chà bá, trên mạng nhện sẽ có một con nhện lớn lủng lẳng ở đó.
Hai người dường như đang giận nhau, nhưng không biết xảy ra chuyện gì.
Hồ Lệ Khanh ngẩng đầu gọi: "Xích Hồng ngươi đang làm gì vậy?"
Đung đưa cái đuôi màu đỏ Xích Hồng nói: "Ngươi quản ta làm gì!"
"Sao đuôi ngươi lại cột lại như thế?"
"Đáng chết!" Xích Hồng dường như mới phát hiện ra, quay đầu cắn đuôi tháo nút cột ra.
Kết quả hồ ly người ngắn, lại không có tay, liền lăn từ trên xuống đất.
Hồ Lệ Khanh nhìn nàng biến thành cục bông rớt xuống, lăn vòng vòng dưới đất, không giúp ngược lại còn che miệng cười.
Xích Hồng nhảy lên, hoàn toàn xù lông.
Hóa thành tia chớp đỏ, xông vào căn phòng khác, liền nghe loáng thoáng thấy tiếng Xích Hồng gầm gừ.
Hồ Lệ Khanh cười còn vui hơn.
Bình thường không có chuyện gì làm, chỉ muốn xem náo nhiệt một chút.
Hồ Lệ Khanh bóc hạt sen tươi trong tay, còn chưa kịp cho vào miệng, nửa đường đã bị người uy hiếp.
Cường đạo cướp tiền còn không quên cướp sắc, vuốt ve lòng bàn tay người bị hại, nói: "Hạt sen trong hồ thiếu phân nửa, nàng không tính giữ lại một nửa cho ta ăn sao?"
Hồ Lệ Khanh cam nguyện cho nàng cướp tiền, cướp sắc còn không quên tự mình sáp lại, vì được nàng xoa bóp mà mắt nheo lại, nói: "Dù sao sang năm còn mọc nữa, sang năm sẽ chia cho nàng."
"Mong là lời này không để hoa sen nghe được, nếu không sang năm các nàng cũng không dám nở hoa." Hỗ Chu Kính cười khẽ.
"Chậc chậc, nàng yêu mấy hoa sen kia sao?"Hồ Lệ Khanh chớp mắt nói.
Hồ Lệ Khanh dán người lên Hỗ Chu Kính vừa tắm sạch sẽ xong, trong ống tay áo rộng rãi không mặc thêm gì, Hỗ Chu Kính chắc là lại biến thành lão hổ rồi ngâm mình trong nước.
Nhưng gần đây Hỗ Chu Kính thường vào trong nước ngâm mình rất thường xuyên, khiến Hồ Lệ Khanh cũng thấy kì quái.
Trên người Hỗ Chu Kính tỏa ra hương thơm đạm nhã, như có như không, ngửi rất thoải mái.
Hồ Lệ Khanh cũng không hỏi nhiều ngửi mấy cái.
Hỗ Chu Kính nói: "Nàng ngửi được hương thơm gì sao?"
Mặt Hồ Lệ Khanh ở trong ngực nàng nói: Có rất thơm, thơm mún chết.
Ta nói nghiêm túc.
Ta cũng vậy, hương thơm làm ta nghĩ tới...!Muốn chui vào hít một hơi thật lớn.
Hồ Lệ Khanh chui vào trong tay áp nàng, da thịt mát lạnh như mỹ ngọc thượng hạng, biết bao thoải mái cùng mềm tay.
Hồ Lệ Khanh nói: Gần đây, nàng đang làm gì vậy?
Tu luyện.
Nàng không làm thần tiên nữa thì tu cái gì?
Nếu ta không tu luyện thì nàng ăn cái gì.
Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Hồ Lệ Khanh dần gượng ngùng, quay đầu đi chỗ khác nhỏ giọng nói: Đáng ghét.
Đói không? Hỗ Chu Kính cúi đầu xuống, nhẹ giọng thổi khí vào tai nàng.
Khí tức nhiễu loạn thần trí Hồ Lệ Khanh, tiểu hồ bạc tĩnh lặng chợt gợn sóng nói: Có một chút đói.
Vậy thì dọn cơm đi.
Hỗ Chu Kính mỉm cười nói.
Thấy ghét, còn tưởng là nói đúng ý đó.
Đêm trung thu, Hồ Tiên Nhi thiết yến ở hậu hoa viên, đặc biệt phái sứ giả đến mời hai người qua.
Đồng thời đem tới hai bộ xiêm y tuyệt đẹp, nói mong hai người mặc xiêm y lộng lẫy tới tham dự.
Y phục rất tốt, nhưng Hỗ Chu Kính lại nhíu mày, phẩm chất cợt nhả, cố ý cắt xén, những chỗ cần che thì lại không có lộ liễu quá nhiều.
Tùy tiện mà qua như vậy cũng không phải tính cách của Hỗ Chu Kính.
Hồ Lệ Khanh thấy được y phục của nàng liền mặc vào.
Bên trong là áo vàng ngắn bó sát người, bên dưới là váy dài lộ ra cái chân thon dài, đồ bó như vậy tôn lên đường cong mỹ mãn của nàng, mặc mà như là không mặc, còn phủ thêm tấm lụa mỏng bên ngoài chỉ để che đi một chút, nhưng phát hiện cũng không có bất kì hiệu quả nào, ngược lại còn mỹ đến mông lung.
Hồ Lệ Khanh mặc vào, còn đứng trước mặt nàng xoay một vòng, nói nàng xem thử.
Hỗ Chu Kính nói: Rất đẹp.
Hồ Lệ Khanh nhào vào ngực nàng, ánh mắt câu người nhìn nàng.
Hỗ Chu Kính nói: Nàng động tình?
Đại miêu, tối nay là trung thu, là thời điểm người hồ tộc dễ động tình nhất.
Chút nữa nàng ra ngoài, không được nhìn người khác, chỉ được nhìn ta.
Được.
Yến hội sẽ bắt đầu khi trăng lên, trước khi trăng tròn kết thúc, chúng ta về sớm một chút, nếu không...!Nếu không ta không đảm bảo được ở nơi hoang dã ăn nàng.
Chúng ta không đi được không? Nói đến tối nay cũng thật nguy hiểm.
Không được, vì tối nay người hồ tộc nhất định phải có mặt đông đủ, cùng nhau bái tế mặt trăng.
Thì ra là như vậy.
Hỗ Chu Kính bừng tỉnh hiểu ra.
Chờ mặt trăng xuất hiện, ánh trăng chiếu xuống đất, trên người Hồ Lệ Khanh tản mát ra hương thơm dụ dỗ Hổ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính phát hiện đêm nay tâm tình của nàng đặc biệt cung dễ chạm đến, lúc này chỉ nắm tay thôi, đầu nàng cũng có ý nghĩ kỳ quái rồi.
Hồ Lệ Khanh nhỏ giọng nói: Cái này cũng không thể trách nàng được, ngày này vốn chính là như vậy.
Khi trăng tròn sáng nhất, nàng nhất định phải cách xa đám người kia, nếu không nàng sẽ mất đi ý thức.
Mây trên Hồ sơn cũng biến sắc, thành màu hồng, bước vào cung, khá nơi đều là hương thơm mẹ hoặc lòng người.
Trên cơ thể mỗi nam nhân cùng nữ nhân đều tỏa ra khí tức cám dỗ như có như không.
Nhưng tất cả vẫn yếu hơn Hồ Lệ Khanh, cũng không ảnh hưởng được nàng.
Ngược lại người bên cạnh không ngừng ảnh hưởng người xung quanh, khiến sắc mặt những người kia đỏ ửng, ánh mắt ướt át nhìn Hỗ Chu Kính.
Lần này Hồ Lệ Khanh thấy hối hận rồi, không nghĩ tới Hỗ Chu Kính xuất hiện thì lại đào hoa như vậy.
Dọc theo đường đi dặn dò: khÔng cho phép nàng nhìn người khác, chỉ được nhìn ta.
Bách hoa trong hậu hoa viên như là mây, có vô số mỹ nhân, xinh đẹp như thiên tiên, người so với hoa còn đẹp hơn.
Hồ Lệ Khanh vừa đến tiếng ồn ào nháy mắt biến mất, không chút tiếng động nào, vô số ánh mắt nhìn người bên cạnh nàng cùng với nàng.
Có lẽ Hỗ Chu Kính là người duy nhất ở đây mặc kín nhất, cả người tao nhã kết hợp cùng váy dài đoan trang dung nhan cũng khác so với mọi người.
Nàng nắm tay tới trước mặt Hồ Tiên Nhi.
Không lâu sâu Hỗ Chu Kính phát hiện người bên cạnh lộ ra hai cái tai nhỏ, sau lưng cũng thò ra một cái đuôi, cái đuôi lông xù lơ đãng vẫy vẫy, bị Hỗ Chu Kính chụp lại.
Hồ Lệ Khanh nhỏ giọng kêu một tiếng, vội che miêng lại, ánh mắt trách cứ Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính nổi tâm vui đùa, xoa bóp một cái, Hồ Lệ Khanh bị kích động tới run rẩy.
"Đừng đụng ta!" Hồ Lệ Khanh ôm lấy cái đuôi của mình nói: "Đây là bộ phận quan trọng." Nàng vuốt vuốt phần lông bên trên, không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm liếm, nhưng lại quen mất hiện tại đang là dáng người, động tác đột ngột như vậy khiến nàng thêm phần quyến rũ khải ái.
"À!" Hỗ Chu Kính hiểu ra, ghi nhớ trong lòng.
Hồ Tiên Nhi cũng có đuôi, bất quá là chín cái đuôi dài đầy lông.
Nhìn xung quanh, tộc nhân hồ tộc dường như đã lộ ra cái đuôi đặc thù này.
Hồ Tiên Nhi cùng hồ tộc nhìn lên ánh trăng cầu nguyện, cám ơn trăng sáng đã cho bọn họ linh lực cùng sức mạnh bảo vệ.
Sau đó là tiết mục múa hát.
Nữ tử hồ tộc cởi xiêm y che người xuống, chỉ còn lại cái áo bó thân, tay chân đeo vô số cái chuông, dưới ánh trăng bắt đầu múa.
Hồ Tiên Nhi nói: "Khanh Khanh, ngươi cũng lên múa một chút cho chúng ta xem."
"Được." Hồ Lệ Khanh sảng khoái đáp ứng, nàng nói Hỗ Chu Kính: "Đại miêu, ta vì nàng lên múa, nàng phải xem ta múa, không được chớp mắt."
Hỗ Chu Kính gật đầu nói: "Được."
"Nàng sẽ thấy đêm này cũng không có ai đẹp hơn ta." Hồ Lệ Khanh khen mình tuyệt đối không sai.
Thị nữ đi lên, tháo xiêm y bên ngoài xuống cho nàng, đẹo lên vòng tay lắc chân hoa lệ cho nàng, hai tay đều đeo đá quý điêu khắc tinh xảo, trước ngực đeo đủ lọa dây, trên trán còn có thạch anh thả xuống.
(Editor: túm quần là nó thế này nek, em này ¥ 36.00
(36 tệ) một em nha các má, tính ra tiền việt là 128.000 vn đồng, vì tui không thấy có viên thạch anh nào đẹp bốc đại kim cương lun, nhìn cái vòng đeo trên đầu ấy chứ nhìn người mẫu rồi hiểu lầm tui nói là bán cái cô người mẫu oan tui à nha các bà...kkk)
[ mấy cái nỳ chỉ để đóng phim chụp ảnh cưới, chứ đeo ra đường thể nào cũng bị nói khùng cho coi:)))]
Chờ tiếng nhạc thần bí vang lên, Hồ Lệ Khanh đừng giữa các nữ tử bắt đầu múa, khiến vô số tiếng thở dài phát ra.
Giơ tay nhấc chân đều là phong tình, ánh mắt nàng luôn nhìn Hỗ Chu Kính, cũng không dời đi chỗ khác.
Hương thơm càng thêm nồng đậm, ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu, mặt trăng to lớn dường như cũng có thể chạm vào được.
Mồ hôi trong xuống từ xương quanh của Hồ Lệ Khanh trượt xuống, rơi vào rãnh sâu biến giữa hai ngọn núi thần bí.
Hai tay Hỗ Chu Kính nắm chặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hồ Lệ Khanh lắc cái eo thon của nàng, cánh tay như ngọc mềm mại vỗ lên, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, đáp lại tiếng nhạc.
Hồ Lệ Khanh đã ướt đẫm, không còn sức múa nữa, ánh trăng trải khắp người nàng, lôi lên dục họa trong người nàng.
Nàng liền chạy xuống, về phía Hồ Chu Kính, liềng mang theo nàng bay ra ngoài.
Hồ Tiên Nhi mở ra ánh mắt quyến rũ nói: "Để các nàng đi đi."
Hỗ Chu Kính phát hiện lòng bàn tay Hồ Lệ Khanh rất nóng, tâm tình vội vã như nhau.
Hỗ Chu Kính dùng tốc độ nhanh nhất đưa Hồ Lệ Khanh về nhà, đóng cửa lại, Hồ Lệ Khanh nằm trên giường ôm đuôi mình giãy dụa không ngừng.
Trang sức châu báu hoa lệ rơi đầy giường, ánh sáng lấp lánh, thuần khiết Hồ Lệ Khanh lại là viên trân châu đẹp nhất đó.
Hồ Lệ Khanh cắn cái đuôi vẫy vẫy của nàng nói: "Đại miêu, mau tới đây!"
"Đuôi nàng thật đáng yêu, còn có cái tai...!trước kia sao không nhìn thấy nàng lộ tai ra?" Hỗ Chu Kính xoa cái tai ẩn trong tóc nàng hỏi.
Hồ Lệ Khanh giọng mũi nói: "Sợ nàng cười chê ta, thật là xấu..."
"Không, khả ái, rất muốn xoa." Hỗ Chu Kính nói.
"Đừng xoa...!thật...!thật thoải mái." Hồ Lệ Khanh co người lên, phản ứng như lúc nàng còn là hồ ly tinh.
Hỗ Chu Kính vui vẻ, nắm đuôi nàng, vuốt ve cái đuôi nàng, Hồ Lệ Khanh nằm úp trên giường hai tay nắm chặt áo ngủ, bóp nhăn cả áo ngủ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên.
"Đại miêu, nàng đừng có làm loạn cái đuôi của ta mà...!hu hu....!đại mieu, đừng vuốt nữa....!thật đáng ghét..."Hồ Lệ Khanh hoa lê đái vũ, âm thanh mang theo giọng mũi, càng khiến người thêm yêu.
Hỗ Chu Kính nhìn cảnh này, trong lòng chợt thấy khó chịu, đột nhiên cảm thấy rất đói, theo bản năng muốn đem nàng cắn một cái.
"Khanh Khanh....!nàng...."
"Đại miêu, nàng đừng có vuốt nữa mà!" Hồ Lệ Khanh nói lớn, muốn lấy lại cái đuôi của mình, đáng tiếc chân tay vô lực, cả người mềm nhũn nằm trên giường.
Hồ Chu Kính vuốt đủ rồi, mới phát hiện cả người Hồ Lệ Khanh ướt đẫm mồ hôi, nước mắt dính đầy má, xụi lơ vô lực nằm trên giường.
"....!Đại miêu....!xấu xa..." nàng căn lên tay Hỗ Chu Kính, nhưng răng nanh không dùng sức, như là tiểu miêu cắn không lực sát thương, ánh mắt quyến rũ lướt qua, từ cắn tành mút vào.
Hỗ Chu Kính cúi đầu nói: "Sao vậy?"
"Ta muốn ăn nàng." Hồ Lệ Khanh nói.
Tối nay Hồ Lệ Khanh so với bình thường quyến rũ gấp 10.000 lần, nói Hỗ Chu Kính muốn dừng cũng không được.
Nhất là cái đuôi cùng hai tai nhỏ trên đầu.
===///===
Xích Hồng ì ạch cũng không chịu biến thành người, Vương quả phụ muốn nàng, lại bị nàng tránh né, rúc vào đáy bàn, để Vương quả phụ không với tới được.
Ánh trăng bên ngoài vẫn sáng, Xích Hồng chịu đưng sóng dâng trong người, kiên quyết không chịu ra.
Vương quả phụ quỳ xuống cạnh bàn nói: "Ngươi thật không thích ta?"
"Ta không thích ngươi đó." Xích Hồng nắm chặt đuôi không chịu động, thân thể nhỏ run rẩy.
Thân thể chỗ nào cũng nóng muốn chết, nhưng Xích Hồng không muốn để Vương quả phụ được tiện nghi ăn mình.
Vương quả phụ nói: "Phải, ngươi chỉ thích muội muội ngươi."
Xích Hồng hét lên: "Ta nói là ta không có yêu nàng rồi mà!"
"Vậy chứng minh cho ta thấy đi."
"..." Xích Hồng từ bên trong lao ra, nhào lên người Vương quả phụ, hóa thành hình người đè trên người nàng.
Vương quả phụ bị nàng cho một đòn năng ngồi trên eo, cơn đau liền lan nhanh.
Xích Hồng đè vai nàng nói: "Ta không có yêu Hồ Lệ Khanh, ngươi có nghe không?"
"Ngươi không yêu nàng vậy ngươi yêu ta." Ánh mắt tỉnh táo của Vương quả phụ đối lại ánh mắt cuồng dã của nàng, nháy mắt đoạt mất tâm trí nàng.
Xích Hồng nổi điên lên, tại sao yêu lão này cứ muốn nàng lặp lại, nàng không yêu Hồ Lệ Khanh, nàng căn bản không yêu nàng ta, muốn chứng có phải không, vậy ta chứng minh cho ngươi xem.
Nàng xé y phục Vương quả phụ, Vương quả phụ kêu một tiếng nói: "Hôm nay ngươi thật kì lạ."
Xích Hồng ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng rực trên đầu nói: "Tối nay là trung thu."
"Phải ha, hồ ly các ngươi đúng đêm này se phát tình."
"Vậy thì có liên quan gì đến ngươi?" Xích Hồng cả giận nói.
Vương quả phụ nói: "Đương nhiên là liên quan rồi.
Ta phải bện lưới chắc một chút."
Nàng leo lên phun lưới lớn bao quanh phòng thật chắc, sau đó phóng ra tơ, làm cho lưới thêm chắc hơn, Xích Hồng ngồi dưới đất, trong lòng thật muốn chết.
Dần dần cái tai che không được lộ ra, cái đuôi cũng thò ra, Vương quả phụ nhìn thấy hết sức tò mò, bắt lấy đuôi nàng, từ phần gốc lền vuốt ve lên trên.
Xích Hồng quay đầu đỏ mắt cắn răng nghiến lợi nói: "Buông đuôi ta ra, cút xa một chút!" Tại sao đuôi nàng bị nắm thì toàn thân vô lực vậy! Trong lòng Xích Hồng mê man không hiểu.
Đúng lúc tay Vương quả phụ lại phát huy tác dụng, nhẹ nhàng chơi đùa với cái đuôi cùng trọng địa của nàng, ánh mắt hung ác của Xích Hồng dần dần mất đi, hóa thành bãi xuân thủy, nhưng miệng còn không chịu tah cho người: "Ta nói ngươi buông đuôi buông tai ta ra có nghe không."
"Ta thích cái đuôi này." Vương quả phụ nói, thật là đáng yêu!
Xích Hồng nói: "Có bản lãnh thì