Rượu uống xong, Bạch Chân cẩn thận ngẫm lại, Tô Mạch Diệp nói cũng có lý, chỉ là...!Cứ về Bắc Hoang đi, mình vẫn phải giữ giá chút.
Dù sao lần nào cũng là lão phượng hoàng khuyên trở về.
Lại nói, Chiết Nhan dẫn Bật Bật kia chơi đùa khắp nơi, bởi vì có Khổn Tiên Thằng mới túm không cho vào thanh lâu.
Bật Bật bĩu môi, nói Chiết Nhan hán tử no không biết hán tử đói, vô nhân đạo.
Chiết Nhan đâu rảnh quan tâm hắn chửi bậy, mình dẫn hắn đi chơi khắp nơi chẳng qua là sợ hắn nguyên thần xuất khiếu, làm cháy thuốc của Chân Chân.
Lỡ chẳng may bị Chân Chân biết mình đi uống hoa tửu, vậy không đơn giản chỉ là Tất Phương trốn nhà đi thôi đâu.
Hơn nữa mấy cái tô son điểm phấn đó, chính mình còn ghê tởm, làm sao đáng giá cho mình nghỉ chân.
Bạch Chân ước chừng đợi ba bốn canh giờ, vẫn không thấy người đâu.
Tính ra Chiết Nhan ở thế gian cũng khoảng nửa năm rồi, đây là mỹ nhân trong ngực, không muốn về nữa? Cuối cùng ngồi không yên, hạ phàm tìm được nhà tranh hai người kia nghỉ ngơi, vừa lúc Chiết Nhan mới chăm sóc xong đống thảo dược, người đầy mồ hôi, đang ngâm mình trong thùng tắm, chỉ thấy được Bật Bật chướng mắt kia ngồi gác ngoài nhà tranh.
Bật Bật đương nhiên cảm giác được có người tới, xem ra vị kia nhà Chiết Nhan đến rồi, thói trêu đùa nổi lên, hô lớn: "A Nhan, ngươi không được cách ta xa quá đâu đấy! Đừng quên ngươi đã đồng ý với ta!"
"Tất nhiên rồi! Ngươi nhớ rõ ngươi hứa gì là được."
Chiết Nhan hơi buồn bực, sao bỗng dưng lão già này gọi thân mật vậy? Đang định bảo hắn về sau không được gọi như vậy nữa, quá khó chịu, bỗng cảm nhận được tiên chướng mình lập bị phá vỡ, nháy mắt tiếp theo liền thấy vị kia nhà mình nổi giận đùng đùng phá cửa mà vào, vung tay lên.
Chiết Nhan thầm kêu: "Hỏng rồi! Mê Hồn thuật!"
Bạch Chân dùng hai thuật Mị Tình và Nhiếp Hồn.
Cấp bậc nguyên thần của chàng không cao bằng Chiết Nhan, vì vậy Nhiếp Hồn chỉ tương đương với Định Thân thuật, nhưng bởi vì là một