Bạch Chân trở về Bắc Hoang, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lập một cái tiên chướng thật dày, trên cơ bản không ai phá được.
Nhưng cũng vì hoảng sợ mà đã quên: Tiên thuật của chàng vốn chính là Chiết Nhan dạy, nào có tiên chướng hắn phá không ra!
Chiết Nhan khốn khổ ngây người trong thùng tắm hai canh giờ, cho đến khi nước lạnh như băng mới hoãn lại được.
Tuy nói bị nghẹn nửa vời, nhưng tức khắc cảm thấy có chút sung sướng, máu ghen của tiểu hồ ly nhà mình lớn ghê nha! Mặc kệ thế nào, thu thập Bật Bật trước đã.
Vô duyên vô cớ cho lão tiểu tử này xem kịch vui, được lắm!
"Hề hề, ra rồi à? Ta không chơi nữa, kia...!ngươi trả nguyên thần cho ta đi." Chiết Nhan thay quần áo xong, vừa ra liền thấy vẻ mặt tươi cười lấy lòng của Bật Bật.
"Ồ? Vậy hiền đệ có phải đã quên hứa hẹn gì hay không?"
"Ngươi xem, tẩu phu nhân như vậy chắc chắn là về nhà chờ ngươi xin lỗi rồi.
Ta đây coi như phép khích tướng, phép khích tướng...!Huynh trưởng chớ nên trách tội, chớ trách tội..." Sau đó liền thấy Bật Bật cười không đàng hoàng: "Đạo ngự thê, đơn giản ở chỗ thuật trong phòng, ta tin tưởng huynh trưởng vẫn có năng lực này."
"Nếu như thế, ta dắt theo ngươi ở thế gian suốt nửa năm chẳng phải là bị ngươi lợi dụng hử!" Chiết Nhan ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một câu.
"Huynh trưởng bớt giận.
Tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn, đây chẳng phải là sáng tạo cơ hội cho huynh trưởng sao! Thực sự không ngờ tẩu phu nhân lại...!cương liệt đến thế.
Tiểu đệ nhận lỗi với ngài." Bật Bật trong lòng run lẩy bẩy.
Con người Chiết Nhan, phàm là chuyện dính tới Bạch Chân thì thù rất dai, không biết có thể nghĩ ra cái gì hành hạ mình không.
"Đã nhận lỗi, đương nhiên phải có nhận lỗi."
"Vâng vâng vâng!" Bật Bật nói, biến ra Hỏa Linh Chi — thần