"Em đang làm gì thế?"
Kiến Nguyệt ngẩng đầu thấy Bạch Tinh đã trở lại, liền nở nụ cười, "Lúc hai người đi, Thế Huân cùng Khánh Vy có đi săn được mấy con thú nhỏ, chúng ta quyết định sẽ đem nướng ăn."
"Còn các nàng đi chơi sao?" Bạch Tinh nhìn những người đang nghịch nước ở ven hồ, hoàn toàn khác với vẻ thường ngày mà các nàng phải giữ.
"Ừm, hiếm khi các nàng được đi chơi, nên để họ vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc này nhiều hơn một chút." Kiến Nguyệt híp mắt cười nhạt, ánh mắt lấp lánh những đốm lửa, gương mặt đều bị lửa hắt lên màu vàng cam đang nhún nhảy, lu mờ đi nét lạnh lùng của làn da.
"Chà, tất cả mọi chuyện đều phải nhờ vào Nguyệt nhi rồi." Bạch Tinh ngồi xuống bên cạnh, phụ nàng nướng thịt.
"Có mỗi nướng thịt, vì sao lại nghiêm trọng vấn đề đến thế." Kiến Nguyệt bật cười nói.
Bạch Tinh mỉm cười không nói gì, chỉ thơm nhẹ nàng một cái, hai người phì cười dựa vào nhau, nhìn những cô nương đang trở về thời thiếu nữ vô tư kia, ngay cả gương mặt Hoàng Hậu nương nương cũng không còn có vẻ u sầu như thường ngày nữa.
Kiến Nguyệt nhìn về phía Khương Húc Nguyệt, thấy tâm trạng như có vài phần trầm xuống, nhưng không phải đang buồn bã hay đau khổ, mà là thanh thản đang toát lên từ nụ cười nhạt của nàng, Kiến Nguyệt cảm thấy giờ phút này nàng ấy trông rất giống tiên tử đang quan sát nhân gian.
Có lẽ hai người này đã nói gì đó, khiến nàng ấy thông suốt ra mọi chuyện.
Hai người ngồi im lặng tận hưởng từng giây phút, gió bên hồ không ngừng thổi đến, tán loạn mái tóc tựa thác suối của những tiếng cười kia, Khánh Vy và Yến Thế Huân kết thân rất nhanh, còn đang hắt nước lên người nhau.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, như những đôi mắt đang dõi xuống, muốn vui đùa hoà nhập cùng các nàng, gợn mây lúc có lúc không lướt qua, tựa như nhân sinh phai mờ mỏng manh nhưng lại tô đậm cho cả một bầu không gian hùng vĩ.
Trịnh Tú giờ phút này cảm thấy hạnh phúc tột độ, nàng đã trải qua quá nhiều mất mát cùng tổn thương đến quên đi chính mình đã từng khát khao những giấc mơ thời thiếu nữ, ánh mắt long lanh tựa biển sao của nàng khiến Yêu Thế Huệ một lần nữa rung động, nàng chậm rãi, rụt rè tiến đến nắm bàn tay thon gầy kia, hai người tựa như có điện chạy trên người, ngơ ngác mà nhìn nhau.
"Chỉ một lần, vì chính mình, được không?" Đôi mắt của Yêu Thế Huệ đều phản chiếu lại bóng hình của người đối diện.
Trịnh Tú giờ phút này cảm thấy đầu óc trống rỗng, trái tim yếu ớt mà đập loạn liên hồi, tựa như đang hô gào điều gì đó, đôi mắt đều là hình ảnh của một mỹ nhân vì mình mà thương xót, chợp nàng vươn người đến, tiếng nước bị khuấy động vang lên giữa tiếng cười đùa huyên náo.
Yêu Thế Huệ mở to mắt, tinh thần chấn động đến nhất thời quên phản ứng, ngơ ngác nhìn chủ nhân của bờ môi rụt rè kia, đến khi Trịnh Tú thẹn thùng lùi lại, lại thấy bên eo có người nắm lấy, nàng ngạc nhiên nhìn đối phương, chưa kịp nói gì thì bờ môi lại lần nữa bị bá đạo chiếm lấy, khiến nàng xấu hổ đến cực điểm, nhưng lại vui mừng, cả hai quên mất đây là đâu mà lưu luyến lẫn nhau.
Yêu Thế Huệ cảm nhận bờ môi kia một cách chân thực nhất, ấm áp cùng mềm mại như xoa dịu trái tim đang xù lông của nàng, khiến vành mắt nàng chua xót, nước mắt cũng vì thế mà tuôn trào ra.
"Cảm ơn ngươi." Nàng vuốt gương mặt nhỏ kia, thấy đôi mắt của đối phương cũng đã đỏ lại.
Những người còn lại thấy các nàng đang hai mình một thế giới, cũng không làm phiền, tiếp tục quay đầu đi đùa nghịch với nhau.
"Mau lên ăn đi, thịt chín rồi." Kiến Nguyệt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nàng thay Ngũ công chúa mà vui mừng, thấy phần thịt đã được nướng đến cháy giòn, óng vàng màu mỡ, liền gọi các nàng lên.
Yêu Thế Huệ cùng Trịnh Tú thẹn thùng dắt tay nhau trở về, để Yến Thế Huân và Bánh Bao ngơ ngác gãi đầu, Bánh Bao ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ? Đừng gia nhập các nàng phát cẩu lương có được không."
Yến Thế Huân mím môi không nói gì.
"Ngươi xem ra cũng rất háu ăn, hy vọng sau này chở chúng ta đi vài vòng là được." Bạch Tinh xé thịt cho Bánh Bao, cười nói.
"Ngươi còn nói nữa ta không ăn đâu." Bánh Bao u oán nhìn nàng.
"Ta cũng sẽ không dỗ ngươi đâu."
"Ta mà gầy đi Kiến Nguyệt sẽ đau lòng, lúc đó hậu quả ngươi tự chịu." Nó quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Tinh cạn ngôn, "Được rồi, xem như ta lắm lời, ngươi mau ăn đi."
Kiến Nguyệt ngồi nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, không nhịn được mà bật cười vui vẻ.
Lát sau các nàng trở về khách trọ, Kiến Nguyệt tắm rửa xong cũng trèo lên người Bạch Tinh, "Thân ái, đêm nay người có nhớ em không?"
"Ta lúc nào cũng nhớ em." Bạch Tinh vuốt ve khuôn mặt nàng, híp mắt cười nói.
Hai nàng vui vẻ đùa giỡn, hoàn toàn không biết lại là đối tượng bị đem ra thầm mắng của những người còn lại, mọi khi bình thường mà đi ngủ, nhưng nhìn các nàng cả ngày ân ái khiến những người từng trải lòng đều ngứa ngáy, đặc biệt là Yêu Thế Huệ cùng Trịnh Tú đang tay chân luống cuống mà chung phòng, cả hai không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể dựa theo cảm xúc mà thành thật.
"Có vẻ những cô nương văn nhã này trải qua một đêm kịch liệt không kém." Bạch Tinh dựa vào người Kiến Nguyệt, người nào ngủ người nào thức đôi mắt đều nói lên tất cả.
Kiến Nguyệt cười nhạt, "Nếu để người khác nghe thấy lời này, công tử cũng đừng trách vì sao mình bị gọi là sắc lang."
Đoàn người trở về, liền gặp Lê Đề đốc đang tối mặt ngồi ở trong phòng khách, thấy người trở về, vội đứng dậy chào đón.
"Phụ thân có chuyện gì sao?" Khánh Vy phát giác ra bất thường liền hỏi.
Trái tim của Trịnh Tú nhấc lên, căng thẳng nhìn nam nhân đối diện.
Lê Đề đốc gật đầu, "Chẳng giấu gì các vị, hiện giờ Hoàng thượng đang có lệnh triệu hồi đến kinh thành."
"Không thể." Khương Húc Nguyệt đột nhiên kích động nói lớn, khiến những người còn lại ngỡ ngàng mà quay đầu lại nhìn.
"Húc Nguyệt, có chuyện gì sao?" Lê Quang Khải vội hỏi, hắn rất coi trọng nàng, mọi ý kiến ít nhiều cũng sẽ hỏi qua nàng.
"Hoàng thượng bây giờ triệu thúc thúc, e là lành ít dữ nhiều." Khương Húc Nguyệt cắn môi nói.
Trịnh Tú sắc mặt trầm xuống, "Khương tiểu thư nói không sai, gần đây Hoàng thượng tâm trạng bất ổn, nay lại có Long Vương bên cạnh, e là hai người đã bàn bạc với nhau điều gì đó."
Lê Quang Khải tái mặt, đến Hoàng Hậu còn nói như thế, hắn không thể không tin sao, mấp máy môi, "Vậy phải làm thế nào?"
"Chi bằng giả bệnh? Tạm thời hoà hoãn lại chuyện này." Kiến Nguyệt ở một bên nói.
"Nếu như thế bệ hạ sẽ phái sứ giả xuống kiểm tra, làm sao để giả bệnh, mà lý do gì để hoãn được lâu đến như thế." Lê Quang Khải lắc đầu nói.
"Hoặc là Đề đốc ra sông bơi rồi bị cá độc cắn đến độc vào trong máu, phải nằm liệt giường." Bạch Tinh phẩy quạt, trong đầu nghĩ ra những cảnh tượng không tốt lành mà cười nói.
Lê Quang Khải ngơ ngác nhìn nàng, "Kế của phò mã không phải là không được, nhưng sứ giả chắc chắn sẽ đến kiểm tra bệnh tình."
Nàng mỉm cười vỗ quạt, "Đề đốc lại không biết ở đây có rất nhiều chuyên gia có thể che mắt một tên sứ giả người phàm mắt thịt rồi."
Kiến Nguyệt ra ngoài sân, mở bức thư mà Khúc Huy gửi cho xem, vội đem nói lại cho Húc Nguyệt, "Khúc Huy nói vũ khí cùng quân nhu đã chuẩn bị hoàn toàn xong xuôi."
"Nhưng bây giờ không phải là thời điểm, Long Vương còn đang ở đây, ít nhiều cũng sẽ nhúng tay." Khương Húc Nguyệt lắc đầu phản đối.
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại hỏi Khương Húc Nguyệt, "Lương thực dự trữ có bao gồm muối không?"
"Có." Khương Húc Nguyệt gật đầu.
"Nhưng có nhiều không? Không được, chúng ta phải chuẩn bị nhiều muối và đường hơn." Kiến Nguyệt xoa cằm suy nghĩ.
"Vì sao a?" Nàng tò mò hỏi.
"Muối rất quan trọng, giúp cho đầu óc linh hoạt, tỉnh táo hơn, hơn nữa còn có thể đem sát trùng, đường và muối đều quan trọng như gạo, lại có thể bảo quản được lâu." Kiến Nguyệt giải thích, "Trong thời chiến thiếu gì thì thiếu, nhưng lương thực là bắt buộc phải luôn đáp ứng đủ.
Nhỡ như cuộc chiến diễn ra vào mùa nóng, khi ấy nhu cầu về muối của mọi người đều tăng cao so với các thời điểm khác."
"Được, ta sẽ cho người thu nhận, tích trữ thêm muối." Khương Húc Nguyệt gật đầu.
Kiến Nguyệt quay đầu nhìn về Trịnh Tú ở đằng xa, mím môi suy nghĩ, "Húc Nguyệt, chuyện này chỉ ta và ngươi biết, có cách nào cắt giảm lượng muối xuất đến Nam Đường không?"
"Nếu như cuộc chiến diễn ra trước đó vài ngày, chúng ta tìm cách chặn đường đoàn thương nhân chở muối đến, thì có thể.
Người là muốn cắt đứt lương thực của Nam Đường?"
"Đúng thế, chuyện này nương nương cùng tỷ tỷ không thể biết, nhỡ như một trong hai đột nhiên không nỡ, ngăn chặn kế hoạch này thì nguy to, cắt giảm lương thực thì đến bách tính Nam Đường đều gặp nạn, e là nương nương sẽ không chấp nhận." Kiến Nguyệt gật đầu.
Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên, "Người không tin cả tỷ tỷ của mình sao?"
"Nếu phò mã của ta đau lòng, ta cũng có thể trở mặt, huống chi chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Cửu Vĩ tộc, nàng ấy làm chuyện này một phần là vì muốn trả thù Đường Vĩnh Long mà thôi." Kiến Nguyệt thành thật, sự thật mất lòng, nhưng còn hơn là giấu giếm.
"Được rồi, Húc Nguyệt sẽ không phụ lòng của công chúa." Khương Húc Nguyệt thấy nàng nói không sai, không có điểm nào có thể phản bác.
Lời của Kiến Nguyệt vừa đưa ra, Khương Húc Nguyệt lập tức đi ra ngoài làm như lời của nàng nói, Kiến Nguyệt ở lại suy tư, sau đó gọi Yến Thế Huân đi vào thư phòng.
"Thế Huân, xét cho cùng ngươi vẫn là người Nam Hải, có phải không?" Kiến Nguyệt không vòng vo, thấy nàng vừa vào liền hỏi.
"Nữ lang, đúng thế."
"Ngươi cũng biết chúng ta gần đây làm gì rồi chứ?" Kiến Nguyệt thấy nàng gật đầu, tiếp tục nói, "Thế Huân so với ta càng hiểu biết địa hình ở đây, ta hy vọng Thế Huân có thể tham dự cùng chúng ta, có được không?"
Yến Thế Huân nhìn ánh mắt của nàng, đối phương tuy là hỏi, nhưng đáp án rõ ràng chỉ có một, nàng khẽ cười, "Nữ lang có việc gì cần căn dặn, hãy bảo với Thế Huân, ơn cứu mạng, cứu