Mùa xuân trôi qua một cách lặng lẽ, Kiến Nguyệt mở to cửa sổ, để ánh nắng chói chang chiếu vào trong phòng, khiến nàng híp mắt lại, "Thái nhi, chúng ta đi dạo nhé?"
"Được.
"
Hai nàng tiếp tục lang thang bên đồng cỏ như thường ngày, để gió thoảng qua mặt mình, mang theo mùi hương của cỏ, Kiến Nguyệt dắt tay Bạch Tinh, ngẩng đầu nhìn trời xanh.
"Em làm gì thế?"
"Người mau đưa tay ra đây.
" Bạch Tinh không nghĩ ngợi, lập tức vươn tay ra trước mặt nàng, thấy đối phương làm gì đó, lấy cỏ buộc lên ngón áp út, tò mò hỏi, "Đây là nhẫn sao?"
Kiến Nguyệt gật đầu, hôn lên bàn tay thon dài của nàng, "Đợi một ngày nào đó, em sẽ tặng người những cái nhẫn đẹp nhất.
"
Bạch Tinh mỉm cười ấm áp, "Ngốc, đây là thứ đẹp nhất đối với ta rồi.
"
"Nhưng cỏ sẽ héo mất.
" Kiến Nguyệt lẩm bẩm.
"Em quên ta là ai rồi?" Bạch Tinh gõ nhẹ trán nàng, bỗng cái nhẫn bằng cỏ có luồng sáng màu xanh chạy quanh, "Từ nay nó sẽ không héo nữa, đây là nhẫn mà Nguyệt nhi tặng ta, ta sẽ không làm mất.
"
"Thái nhi! " Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn tay nàng, trong lòng nổi lên một cỗ xúc động, vội đưa tay lên mặt, "Người là đồ đáng ghét.
"
"Ừm, ta đáng ghét, vì thế em đừng khóc.
" Bạch Tinh vuốt ve đôi mắt đang đỏ bừng kia.
Kiến Nguyệt ôm chặt lấy nàng, "Không cho phép nói xấu Thái nhi, Thái nhi không đáng ghét.
"
Tiếng cười đùa cứ như thế vang vọng tới tận phương xa, hoà vào cơn gió, thổi đến bên hoàng cung phồn vinh, đến bên tai Yêu Thế Huệ đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.
Nàng buông sách xuống, nhìn ra thềm cửa tĩnh mịch kia, chiếc lá ngân hạnh nhẹ nhàng rụng xuống, mùi nắng cùng gỗ toả đến bên cánh mũi.
Đã đến lúc rồi sao.
"Vì sao gần đây lương thực từ Nam Hải đột nhiên bị suy giảm trầm trọng?"
Đường Vĩnh Long đang ngồi trên long ngai thượng triều, thỉnh thoảng không kìm được lại ho khan vài cái, khiến quan thần liếc nhìn nhau.
"Bẩm bệ hạ, gần đây thường xuyên xuất hiện nhóm thổ phỉ cường hào đến đánh cắp lương thực, ngăn cản thương nhân vận chuyển hàng hoá từ Nam Hải đến kinh thành và các châu, huyện lân cận.
" Một người tiến lên trước nói.
Đường Vĩnh Long nhíu mày, "Còn không mau đưa quân đi dẹp loạn, chờ đợi cái gì?"
"Vâng, hạ thần sẽ lập tức phái người đến trinh sát.
"
"Còn chuyện gì cần bẩm báo nữa không?"
"Muôn tâu Hoàng thượng, dạo gần đây hạ thần nhận được tin tình báo, Bắc tướng quân có hành tung kì lạ, thường xuyên phái người lén lút đến Ninh Vương phủ.
" Một người vội nói.
"Cái gì?" Hắn lập tức căng thẳng, cau mày nhổm người dậy.
"Hạ thần đã bắt được một trong sứ giả của Bắc tướng quân, hiện đang ở trong nhà giam tra hỏi.
"
Đường Vĩnh Long nắm chặt tay thành quyền, trừng mắt nhìn đối phương, tơ máu đều hiện lên đôi mắt phờ phạt của hắn, hàm đanh lại, răng nghiến chặt.
"Hai người quay trở lại thành Trường An sao?" Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên.
"Chúng ta đi rất nhanh thôi, ngươi đừng lo.
" Kiến Nguyệt gật đầu.
"Nữ lang, ta đi cùng hai người.
" Yến Thế Huân ở bên cạnh nói.
Kiến Nguyệt không do dự gật đầu đồng ý, nàng suy nghĩ một chút, nỡ như đối phương bắt gặp Cố Nghiên Hi thì sẽ ra sao?
Yến Thế Huân còn cho rằng đường đi ít nhất cũng phải kéo dài hơn tuần, nào ngờ nàng hoa mắt chóng mắt suốt đường đi, chỉ một buổi sáng đã đứng ở trước cổng thành Trường An, khiến nàng không thể không kinh hãi.
"Vì sao lại có thể nhanh đến thế?" Yến Thế Huân không kìm được kinh hô.
"Đây là tốc độ của Chiến Mã.
" Bạch Tinh vỗ vào con ngựa mà mình đang dắt.
Kiến Nguyệt đến nơi, việc đầu tiên là tìm Trần Mạnh đã rất lâu không gặp, nàng thấy hắn đã mọc râu, có lẽ chưa kịp cạo, hắn biểu cảm kinh hỉ mà cười, "Sư phụ, người trở lại rồi.
"
"Dạo gần đây ngươi và gia phụ thế nào?" Kiến Nguyệt mỉm cười.
"Chúng ta đều rất tốt, bệnh của phụ thân đã khỏi, sư phụ vào uống trà?" Trần Mạnh vội vàng mở to cửa ra, đây là lần đầu nàng được nhìn rõ căn nhà của hắn, tuy chật hẹp nhưng lại rất sạch sẽ.
"Thảo dược đều như thế nào rồi?" Kiến Nguyệt nhận chén trà của hắn, đợi đối phương rót cho hai người còn lại mới hỏi.
"Đều như sư phụ, đệ tử mới có thể nâng cao được kiến thức.
" Trần Mạnh híp mắt cười, nụ cười chói sáng tựa như mặt trời.
"Thế là rất tốt, học phải đi đôi với hành.
" Kiến Nguyệt gật đầu hài lòng.
"Đúng rồi.
" Hắn đột nhiên lấy ra một túi bạc, "Sư phụ, đây là của người.
"
"Đây là thứ gì thế?" Kiến Nguyệt không nhớ mình có gửi tiền gì nhờ vả hắn.
"Đây là tiền mua ống tiêm của sư phụ, đệ tử vì thấy nó hữu ích, cũng tự làm cho mình một cái, sau đó đồng học cũng thấy liền đổ xô mua, ngay cả thầy cũng đặt đơn đấy.
" Hắn tự hào nói.
Kiến Nguyệt ngạc nhiên nhìn đối phương, hắn quả thực rất có thiên phú, vội xua tay, "Đều là công lao của ngươi, liên quan gì đến ta?"
"Sư phụ đừng nói thế, nếu không phải sư phụ nghĩ ra thứ này, chúng ta làm sao biết đến.
" Trần Mạnh nhiệt tình một mực nhét vào tai nàng.
"Chi bằng thế này đi.
" Kiến Nguyệt thấy từ chối không được, đành nói, "Số tiền này để ngươi đi mua hạt giống về trồng, sau này bán lại rẻ giá cho người nghèo, thấy thế nào?"
Trần Mạnh há miệng, cũng gật đầu lia lịa, "Nhưng cũng không cần dùng đến bằng này tiền.
"
"Hoặc là chúng ta làm nhà xưởng, thuê nhân công đến làm những ống tiêm này, chứ một mình ngươi làm sao cho đủ?"
"Sư phụ, thứ này vô cùng hợp lý.
" Trần Mạnh như nảy ra ý tưởng gì đó, vui mừng nói.
"Nếu thứ này có hiệu nghiệm, các đại phu tự khắc tìm đến, khi đó chúng ta không cần vất vả đi mời mọc, sẽ có người đi quảng bá thứ này cho chúng ta.
" Kiến Nguyệt thấy đối phương hoan hỉ, tiếp tục nói.
"Được, sư phụ, không biết hiện tại người sống ở đâu? Đến lúc đó đệ tử sẽ đến tìm người.
"
"Không, thứ này ngươi phải tự mình điều hành, tự mình hưởng lãi cũng như chịu lỗ, ta vô can.
" Kiến Nguyệt lắc đầu.
"Sư phụ, như thế không được, chúng ta chia đôi, đệ tử ba người bảy.
" Trần Mạnh lắc đầu phản đối.
"Đây gọi là chia đôi sao? Nếu ngươi đã áy náy, chúng ta chia năm năm, không cần phải tranh giành hay nhường nhịn nhau.
" Kiến Nguyệt bật cười, thiếu niên nghĩa khí thành thật này quả là hiếm thấy.
Trần Mạnh suy nghĩ một lúc, mới gật đầu đáp ứng, "Sư phụ sống ở đâu thế?"
"Ta thường đi đông đi tây, nên ngươi không cần phải lặn lội, đến lúc nào đó ta sẽ tự đến tìm ngươi.
" Kiến Nguyệt thành thật trả lời.
"Được, sư phụ nếu không trở lại, đệ tử quyết sẽ không chạm vào phần của người.
" Đôi mắt của Trần Mạnh sáng lên, toát lên sự lanh lợi.
"Đợi kiếm được nhiều hơn, ngươi chịu khó mua đất cày ruộng, tạo điều kiện cho người thất nghiệp và vô gia cư, lại bán giá rẻ cho người nghèo.
Nhưng nếu kẻ nào lười biếng, lại xấu bụng thì đừng ngại ngần gì, trực tiếp đuổi thẳng cổ.
" Kiến Nguyệt đi ra bên ngoài, dặn dò hắn mấy lời cuối.
"Đệ tử đã nhớ, sư phụ yên tâm.
" Trần Mạnh xúc động nhìn người trước mặt, nàng rõ ràng là tiểu thư đài các, công chúa hoàng tộc, nhưng chưa từng coi thường hắn bao giờ, lại luôn nghĩ cho người khác, khiến lòng nể phục của hắn ngày càng sâu đậm hơn.
"Ta đi đây, ngươi bảo trọng.
" Kiến Nguyệt mỉm cười, vẫy tay với hắn.
"Sư phụ bảo trọng.
"
Ba người tiếp tục đi về phía khách trọ, thấy Thạch Sanh đang ngồi đung đưa chân ở trên bàn, nó phát hiện ra các nàng, liền chạy lại, "Đại nhân, phu nhân, còn có hai khách quý không biết tên.
"
"Thạch Sanh có nhớ chuyện ta dặn không?" Kiến Nguyệt nhéo má của nó.
"Có.
" Nói xong lại chạy vào trong nhà, kéo một túi đựng đá ra, "Đây là bằng hữu của Thạch Sanh.
"
Kiến Nguyệt còn đang ngơ ngác nhìn nó, Bạch Tinh liền giải thích, "Đừng coi thường chúng, chúng có thể hoá thành người đá khổng lồ đó.
"
"Nếu Thạch Sanh đi đến Nam Hải, phải mất bao nhiêu lâu?" Kiến Nguyệt hỏi nó, thấy đối phương giơ ngón tay lên, "Một tháng?"
Thạch Sanh lắc đầu.
"Một tuần?"
Thạch Sanh gật đầu.
"Được, chúng ta đợi được ngươi.
"
Các nàng tiếp tục đi dạo một vòng, Kiến Nguyệt còn cố ý đến thăm Lý Ẩn Vân, kể những chuyện gần đây cho hắn nghe.
"Tại hạ sẽ ở đây cầu nguyện, chúc thuận lợi cho mọi người.
" Lý Ẩn Vân chắp tay lại nói.
Kiến Nguyệt nhìn bức tượng kia, lại nhìn dòng chữ khắc ở bên trên, "Các Đế Quân đều từ người phàm mà bước đến ngày này sao?"
"Ngay cả nàng ấy đã trải qua chín mươi tám kiếp làm những kẻ tầm thường nhất.
" Bạch Tinh ở bên cạnh nói.
"Nhưng, không phải Thánh Thượng là người tạo ra thế giới này sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc.
"Thế gian không phải chỉ có nơi này là có sự sống.
" Bạch Tinh cười nói, ngược lại khiến Kiến Nguyệt choáng váng, nàng làm sao lại không biết đến điều này, nhưng chỉ là vấn đề mơ hồ chưa có giải đáp.
Đúng lúc Kiến Nguyệt đang mua một ít đồ ăn đem về cho các nàng, chợp nhìn thấy bóng dáng hồng y quen thuộc, vội quay đầu sang, kinh hỉ, "Sư tỷ.
"
Cố Nghiên Hi vui mừng nhìn người nửa năm đã không gặp lại kia, vội chạy đến gần, sau đó lại liền nhìn ra đằng sau, sắc mặt cứng đơ lại, "Ngươi vì sao lại ở đây?"
Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn về Yến Thế Huân, thấy nàng biểu cảm phức tạp, tựa vui vẻ mà tựa buồn bã.
"Ngươi vẫn còn hận ta sao?" Nàng chậm chạp nói.
"Đó là đương nhiên, ta hận ngươi đến muốn giết chết ngươi.
" Cố Nghiên Hi vành mắt đỏ bừng, nặng nề nói từng chữ.
"Xin lỗi, tha thứ cho ta được không?" Yến Thế Huân cúi thấp đầu xuống, khác hẳn vẻ lạnh nhạt vô tâm thường ngày, lúc này trông nàng ôn nhu hẳn.
Bánh Bao dự cảm bất lành.
Kiến Nguyệt hết liếc người này đến người khác, nàng vì sợ các nàng đánh nhau nên mới kéo nhau ra rừng, kết quả là thấy cảnh tượng này.
Cố Nghiên Hi hít sâu một cái, mới tức giận trừng đối phương, "Nếu không phải ta nể tình Kiến Nguyệt, thì đã lao đến chém ngươi rồi, nói đi, năm đó rốt cuộc là có chuyện gì?"
Yến Thế Huân cúi đầu, không trả lời cô.
Kiến Nguyệt gãi đầu không hiểu gì, đành bạo gan đến phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến ngượng ngùng này, "Sư tỷ, ngươi đừng nói với ta là ngươi đã bảy mươi tuổi.
"
Cố Nghiên Hi kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, "Làm sao ngươi biết?"
Kiến Nguyệt đột nhiên muốn đâm đầu vào cây mà tự vẫn, con người thời đại này sống thọ đến thế sao, có khi nào đến Khương Húc Nguyệt, Khánh Vy, Trần Mạnh và những người khác cũng đều là ông lão bà lão nào rồi hay không?
"Hai người bình tĩnh, rốt cuộc là năm đó có chuyện gì?" Nàng trấn an bản thân, mình còn có thể sống từ năm trăm năm đến một nghìn năm cơ mà.
"Nữ lang, năm đó ta là đệ tử của Trường An phái.
" Yến Thế Huân mở lời nói trước.
"Người được phái Cồ Việt lựa chọn, thực chất phải là nàng ấy, nhưng đối phương lại cho rằng làm như thế là phản bội lại sư phụ, cả Trường An đã chấp nhận nuôi nhặt chúng ta, vì thế tin tưởng mà đem mọi chuyện kể lại cho ta, nhưng ta lại dựa vào thông tin của nàng ấy mà tự mình đi đến phái Cồ Việt, nên đã bị nàng ấy bị coi là người phản bội.
" Nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình.
"Thế Huân thế là không được đâu, chí ít cũng phải nói rõ ràng với sư tỷ.
"
"Ta biết, nhưng năm đó ta lại lén lút đi đến đấy.
" Yến Thế Huân chột dạ nói.
"Ngươi có biết khi ấy ta đã lo lắng đến đi tìm ngươi không? Vì sao lại một lời không nói mà rời đi?" Cố Nghiên Hi tay nắm chặt thành quyền, "Khắp nơi đều nói ngươi theo Quỷ đạo, duy mình ta không tin, nhưng đợi quá lâu, ta đột nhiên lựa chọn đáp án này, còn hơn là kết cục đau đớn hơn.
"
"Ta không biết nên đối mặt với ngươi thế nào.
Ta sợ ngươi coi ta là đồ phản bội mà từ mặt ta.
" Yến Thế Huân lúng búng trong miệng.
"Giờ ngươi còn trông giống kẻ phản bội hơn đấy.
" Cố Nghiên Hi bị nàng làm tức cười.
"Xin lỗi mà.
" Yến Thế Huân mấp máy môi, tựa như tiểu tức phụ bị khinh nạt, khiến Kiến Nguyệt không thể không mở to mắt nhìn nàng.
Đội trưởng uy phong lẫm liệt, khiến kẻ địch lo sợ ở Tiên kiếm đại hội đâu?
"Nhưng vì sao khi đó sư tỷ lại hiểu nhầm chúng ta?" Kiến Nguyệt tò mò hỏi.
Cố Nghiên Hi quay đầu nhìn nàng, lại chỉ vào mặt Bạch Tinh, "Nàng rất giỏi khoản hoá trang, từng có lúc hoá thành gương mặt tương tự mặt Bạch công tử để doạ ma ta.
"
Bạch Tinh mở to mắt, sửng sốt, "Ta đẹp đẽ thế này mà còn đem đi dọa người được sao? Lẽ ra phải chạy lại ôm ta mới đúng.
"
Kiến Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, "Người muốn ai chạy lại ôm?"
"Không, không ai, không đúng, là Nguyệt nhi ôm.
" Bạch Tinh bị nàng đạp lên chân, vội vàng nói.
"Đợi đã.
" Cố Nghiên Hi đột nhiên híp mắt lại, "Vì sao Bạch công tử giống hệt cô nương lần đó? Chỉ là một trắng một đen, nam trang nữ trang, giọng nói thậm chí cũng giống hệt.
"
Kiến Nguyệt vội lớn tiếng, "Không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi.
"
Cố Nghiên Hi bị nàng làm cho giật mình, "Các ngươi phải đi đâu?" Chợp bàn tay bị nắm lại, kinh ngạc nhìn đối phương, "Ngươi làm gì thế? Buông ta ra.
"
"Nghiên Hi đi cùng chúng ta đi, ta sẽ đền bù tất cả.
" Yến Thế Huân nắm tay cô thành khẩn nói.
"Ngươi dở hơi sao? Ta sớm đã quên rồi.
" Cố Nghiên