Trong lúc Bạch Tinh đang trêu đùa với Quỷ Sắc Dục, Bánh Bao ở bên này đang đưa Kiến Nguyệt trở về, Á Tây Nhĩ chạy lên phía trước dẫn đường.
"Bên này." Hắn gấp gáp nói.
Bánh Bao vì thiết tha gặp đại phu để chữa trị cho nàng, hoàn toàn không cảm ứng được phía trước có tiếng bước chân đều đặn.
Phải cho đến khi nó chạy trở về tiểu trấn, thấy có thứ gì loá vào mắt mình, theo phản xạ cảnh giác dừng lại.
Nó kinh ngạc nhìn đám quân lính ở đằng trước, lẽ nào là quân của Nam Tây Vực phái đấy, trong lòng do dự không quyết.
Bất ngờ thấy người ở trên lưng kéo nhẹ mình, tiếp đến là giọng nói yếu ớt đến thều thào lên tiếng, "Đừng tin bọn chúng."
Kiến Nguyệt ý thức mơ hồ, cả người đau nhức, lại cạn kiệt sức lực, nhưng nàng vẫn gắng gượng không để mình bất tỉnh, nàng chính là không an tâm, bất an trong lòng ép nàng mệt mỏi đến như cả người đã ngừng thở cũng phải mở mắt.
Nàng đã bị phản bội, cũng như chứng kiến sự lật lọng của con người, vì thế Kiến Nguyệt ít nhiều hiểu ra người khác không tìm nàng vì cái mạng, thì chính là cái sắc của nàng.
"Ngươi làm gì thế? Mau thả người xuống." Á Tây Nhĩ tức giận nói.
"Nói, ngươi là ai?" Bánh Bao trừng mắt nhìn hắn.
"Bái kiến Hoàng thượng." Ngay đúng lúc này, một tên tướng quân chạy đến, hành lễ trước mặt hắn.
"Hoàng thượng?" Bánh Bao kinh ngạc nhìn hắn, Kiến Nguyệt giật mình, dự cảm của nàng là đúng.
Kha Thiết Mộc thấy có kẻ chưa đánh đã khai, trừng mắt nhìn hắn, khiến tên tướng quân giật nảy mình.
"Ngươi có ý định gì với Kiến Nguyệt?" Bánh Bao tức giận nói, thì ra là thế, các nàng bước vào bước này đều là bởi vì hắn.
"Mau bắt nàng ấy lại." Kha Thiết Mộc không nhiều lời, lập tức ra lệnh.
"Kiến Nguyệt, bám chắc." Bánh Bao vội xoay người, bỏ chạy về phía vực.
Lúc này Yến Thế Huân cùng Ái Lệ Tây Á chạy đến, kết quả lại thấy Bánh Bao như ma đuổi mà điên cuồng lao đến, khiến cả hai vội tách sang hai bên để né tránh, "Này, chuyện, chuyện gì thế?" Cô gọi lại.
Ngay sau đó là đám quân lính rầm rộ khiến cả hai quay đầu lại, Ái Lệ Tây Á kinh ngạc đến không dám tin tưởng, "Tây, Tây Mông vì sao lại ở đây?"
"Trước đừng để chúng bắt được Kiến Nguyệt." Yến Thế Huân tuy nghi hoặc không kém, nhưng ít nhiều có thể đoán ra mục đích của bọn chúng.
"Ái Lệ Tây Á Hãn, mau tránh ra." Từ đằng xa có tiếng quát lớn, khiến cô ngẩng đầu.
Kha Thiết Mộc cũng đến tận đây?
Cô nhìn nam nhân ở trên lưng lạc đà, trợn to mắt nhìn hắn, kia chẳng phải Á Tây Nhĩ đây sao, vì sao lại mang giọng của Kha Thiết Mộc.
"Khỉ thật, ngươi mê nàng ấy đến liêm sỉ cũng không cần?" Ái Lệ Tây Á kinh hô, hoá ra người vừa nãy cô cho ăn tát lại là Hoàng Đế bỉ ổi kia, sớm biết thế đã tát cho hắn ngã bất tỉnh rồi vứt lại cho đám nhện ăn còn hơn.
"Cút ra, hoặc từ mai sẽ chẳng còn nước Nam Tây Vực nào nữa." Hắn tức giận trừng mắt với cô.
"Đúng, bởi vì từ nay lãnh thổ của Tây Mông sẽ sát nhập vào Đại Tây Vực." Ái Lệ Tây Á chính là chờ đợi ngày này, cô rút kiếm ra nói.
Yến Thế Huân phì cười, cũng chĩa kiếm về bọn chúng, đối mặt với một đám cường hãn, e là khó mà vẹn toàn trở về.
Cả đám người kia bất ngờ trước lời tuyên bố lớn mật của cô, chúng đã quen với hình ảnh hèn hạ co rúm của các chư hầu, chưa ai dám đứng trước mặt chúng to tiếng đến thế.
"Ngươi được lắm, giết chết cả hai để ta đem treo đầu lên cổng thành." Kha Thiết Mộc quát lớn.
Đám quân binh cho rằng chỉ là hai nữ nhân nho nhỏ, khinh thường nở nụ cười, cũng lao đến tấn công, ban đầu vốn còn định múa may, cuối cùng lại bị thưởng mùi đòn của cả hai dẫn đến ngã lăn quay ra đất, kéo đổ cả đàn lạc đà khiến chúng hoảng sợ.
Cả một vực hẻm rơi vào hỗn loạn, mặt trời dần đổ về phía Tây.
Khè.
Kha Thiết Mộc đang ngồi ở trên quan sát chiến trận ở dưới, đột nhiên nghe thấy tiếng rít ở đằng sau lưng ngày càng lớn, cũng vội vàng quay đầu lại.
Cái khỉ gì.
"A." Tiếng hét của quân lính đồng loạt vang lên.
Các nàng đánh bại từng tốp lại từng tốp quân lính xông lên trong ngõ hẻm, đột nhiên thấy bọn chúng tán loạn, như thể đằng sau có thứ gì đó.
Yến Thế Huân lợi thế về chiều cao, rất nhanh đã thấy có thứ gì đó lướt qua mắt, vội nắm chặt lấy tay của Ái Lệ Tây Á, "Mau rút, xác sống."
"Hả? Cái gì?" Ái Lệ Tây Á không dám tin điều mình vừa nghe, vội vàng xoay người bỏ chạy.
"Hộ giá, hộ giá Hoàng thượng, phá vòng vây." Tướng quân hét lớn, ngay lập tức đội khiên sắt lao lên trước, đẩy đám xác sống lùi lại.
Kha Thiết Mộc phát hoảng, không ngờ nơi cái quỷ này hết lần này đến lần khác xuất hiện thứ quái dị, hắn phạm phải sai lầm chí mạng rồi.
Quân đội đẩy đám xác sống thường dân xuống, nhưng ngay sau đó là một đám xác sống mặc giáp và cầm vũ khí xuất hiện, đó là những quân lính bị mất tích của Nam Tây Vực.
"A." Tiếng hét thống khổ ở khắp nơi, vang đến tận nơi bốn người đang chạy trốn kia.
"Làm thế nào bây giờ? Giờ chạy ra vực chẳng phải là đang tự sát sao?" Ái Lệ Tây Á bịp tai lại nói.
"Kiến Nguyệt, đừng ngủ, cố gắng lên." Bánh Bao cảm nhận người ở trên lưng ngày càng suy yếu, gấp gáp nói.
"Mau trị thương cho nàng ấy." Yến Thế Huân cắt một góc áo của mình ra, bịp lấy những vết thương đang rỉ máu, đối phương vô cùng thâm độc, dùng thứ gì đó khiến máu của nàng không thể đông lại, cả bờ lưng trắng của Bánh Bao nay đã chuyển sang màu đỏ.
"Bạch Hướng Nam rốt cuộc đang ở đâu?" Ái Lệ Tây Á cũng vội lấy bình thuốc bột để cầm máu ra bôi lên nàng, nhưng thuốc lại vô tác dụng.
Kiến Nguyệt ý thức mơ màng, nàng căm hận bản thân lúc này, lúc nào cũng gục xuống để người khác gánh vác thay, nàng chính là căm hận một bản thân yếu đuối như thế này.
"Ngoan, đừng khóc, ta ở đây." Ngay lúc này bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, tiếp sau đó có bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, Kiến Nguyệt hơi di chuyển con ngươi, nhìn thấy Bạch Tinh đang ôn nhu an ủi mình, cảm giác uỷ khuất trong lòng lập tức dâng lên.
"Là ta không tốt, không bảo vệ được Nguyệt nhi." Bạch Tinh lau nước mắt của nàng đang tuôn ra như mưa kia.
Là Nguyệt nhi không tốt, để người lo lắng.
Kiến Nguyệt muốn mở miệng nói câu này, nhưng cả người vô lực, đến cả mấp máy môi cũng không thể làm được.
Bạch Tinh cẩn thận bế nàng lên, hướng về phía tiểu trấn, lại bị hai người vội cản lại, "Không được, nơi đó..."
"Không sao, tin tưởng ta." Bạch Tinh cười nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng không lên tiếng, các nàng không hiểu vì sao lúc đối phương mang theo Mặc Lâm toàn thân đẫm máu trở về, liền có cảm giác như cứu thế xuất hiện.
Kiến Nguyệt dựa lên lồng ngực của Bạch Tinh, thấy cơn đau ngày càng suy giảm, sức lực cũng đang dần trở về, nàng mệt mỏi nhìn khung cảnh phía trước, lúc trở về tiểu trấn, liền bị cảnh tượng đẫm máu làm cho giật mình, bất giác căng thẳng sợ hãi mà túm chặt lấy áo Bạch Tinh.
"Ngoan, vẫn như thường lệ, nếu sợ hãi thì chỉ nhìn ta thôi." Bạch Tinh an ủi nàng.
Kiến Nguyệt kinh hãi nhìn đám người ăn thịt ở phía trước, ánh mắt khát máu điên dại bới móc bụng người, mùi tanh nồng đến buồn nôn dù cái bụng xẹp lép của nàng không còn thứ gì nữa, cả mặt đất nhem nhuốc màu còn chưa khô đọng lại.
Nàng rưng rưng nước mắt, vội vùi mặt vào trong ngực Bạch Tinh, bịp chặt tai lại.
Khè.
Đám xác sống ngẩng đầu lên, cái miệng nhuốm máu nhe ra, trừng mắt nhìn về kẻ xâm phạm bữa ăn của chúng, trong số đó có ông chủ khách trọ.
Ba người còn lại căng thẳng lùi lại, tay nắm chặt vũ khí sẵn sàng chiến đấu, chỉ có Bánh Bao đang chở Mặc Lâm hôn mê là chuẩn bị xoay người bỏ chạy, nhưng vẫn liếc về phía Bạch Tinh, trong lòng thầm hy vọng điều gì đó.
"Tất cả bọn họ đều đã bị dịch bệnh khống chế, ban ngày còn có thể miễn cưỡng hành xử giống người, nhưng vào ban đêm liền lộ ra bản chất thật.
Những căn phòng khác không phải đựng than, mà là đựng xác người, mà kẻ đứng đầu, chính là kẻ biết nói tiếng người." Bạch Tinh chĩa lưỡi kiếm về phía ông chủ đang vẹo cổ nhìn các nàng.
"Làm sao ngươi biết?" Ái Lệ Tây Á kinh ngạc nói.
"Các ngươi đem quân lính đến đây, chưa từng tự hỏi vì sao chúng không trở về sao? Hoặc là nói, các ngươi giấu giếm chúng ta chuyện này." Bạch Tinh lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt, hai người còn lại mang theo tức giận và sửng sốt nhìn Ái Lệ Tây Á, thấy cô đang cắn môi chột dạ, "Chuyện này là thế nào?" Yến Thế Huân căm phẫn nói.
"Các ngươi che giấu chuyện dịch bệnh hoành hành cùng với sinh vật lạ xuất hiện, ngược lại chỉ nói là bị đám thổ phỉ chiếm lĩnh, khiến cho Kha Thiết Mộc tưởng thật, nên bày trò anh hùng cứu mỹ nhân để dụ dỗ Cửu công chúa rung động, kết quả tương kế tựu kế, cả đám người lừa dối lẫn nhau, ngươi cũng không biết vì sao hắn ở đây, đúng không? Là bởi vì phụ hoàng che giấu ngươi." Bạch Tinh cười lạnh.
Ái Lệ Tây Á cắn môi day dứt đến bật máu, áy náu nói, "Đúng thế, chúng ta chỉ không ngờ sẽ nghiêm trọng thế này."
"Chi bằng ngươi gánh chịu quả báo của mình đi." Bạch Tinh ngẩng cao đầu, đám xác sống trừng mắt nhìn về phía cô.
"Cái gì?" Ái Lệ Tây Á cảm giác mình là mục tiêu của bọn chúng, bất giác lùi lại.
"Chẳng phải ngươi là Trưởng công chúa sao? Chấp nhận sự căm phẫn của bách tính đi." Bạch Tinh dứt lời, đám xác sống điên cuồng lao lên, Yến Thế Huân và Bánh Bao định xông lên tấn công, nào ngờ thấy chúng bỏ qua các nàng, mà chạy về hướng Ái Lệ Tây Á, bao vây cô lại.
Cô bất lực mang theo sự cầu xin nhìn gương mặt vô cảm của Bạch Tinh, cảm giác như mình đang đứng ở phiên toà, mà mình là phạm nhân, còn nàng ấy chính là phán quan.
"Thái nhi." Kiến Nguyệt nắm chặt áo nàng, thều thào nói.
"Nguyệt nhi, còn đau không?" Bạch Tinh cúi đầu, ánh mắt mang đầy nhu tình mà quan tâm nàng.
"Thái nhi, em tha thứ cho cô ấy, người cứu lấy cô ấy đi." Hơi thở của Kiến Nguyệt nặng nề, nàng vừa thở hổn hển vừa nói.
"Cô ta đi theo chính là muốn em trở thành vật hiến tế như lời đồn đại đấy, em có chắc không?" Bạch Tinh vuốt ve mặt nàng nói.
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, nàng đã mệt mỏi với cảnh chết chóc rồi.
"Nguyệt nhi vẫn như thế hiền lành, tốt bụng." Bạch Tinh nở nụ cười nhạt.
Yến Thế Huân càng ngày càng mơ hồ, đột nhiên thấy thứ gì lướt qua mắt mình, rất nhanh đã nhìn thấy Bạch Tinh một tay bế Kiến Nguyệt, một tay tàn nhẫn giết chết đám xác sống kia, nhẹ nhàng cắt đứt tứ chi của chúng tựa như chém lá, làm nàng sửng sốt.
"Chúng đã sớm không phải là con người nữa, chi bằng giải thoát đau khổ cho họ, để linh hồn của họ không phải chứng kiến thể xác của mình trở nên xấu xí thế này nữa." Bạch Tinh nhướng mày nói.
Yến Thế Huân nghe thế, do dự một lúc, cũng rút kiếm xông lên, chém sạch những sinh vật không còn ý thức ở phía trước, máu và thịt bắn tung toé khắp nơi, khiến nàng nhắm chặt mắt lại.
Ái Lệ Tây Á im lặng chịu sự tấn công của xác sống, cô nở nụ cười bất lực nhẫn nhịn, hai mắt tối sầm.
Ác giả thì ác báo.
Cô đã trơ mắt để những người này bước đến cảnh hôm nay, thì phải chịu sự phẫn nộ của họ.
Khi cô cho rằng mình đã chết rồi, thì lại bị tiếng động bên tai làm cho bừng tỉnh, lông mày cau lại, bất mãn vì bị làm phiền.
Đây là địa ngục sao?
Nữ nhi, nữ nhi.
Vì sao mình lại nghe tiếng của mẫu thân?
Hình phạt của địa ngục cũng thật tàn nhẫn rồi.
"Nữ nhi."
"Hoàng Hậu, xin người hãy bình tĩnh lại, công chúa chỉ là hôn mê mà thôi.
Hắn nói gì thế?
Mình đã chết rồi cơ mà?
Nói dối, đây nhất định là sự trừng