Đế Quân vừa xuất hiện, cả thiên triều vội hành lễ.
"Nay ta xem ý trời, thấy có xuất hiện dị tượng, không hiểu là điểm lành hay điểm xấu." Đế Quân từ tốn nói.
"Bệ hạ, chúng thần đã xem qua thiên văn, ngũ tinh sắp giao hội." Một vị thần ở dưới nói.
"Lập tức truyền tin đi khắp Thánh Toạ đại lục, dù là với ma thần hay Âm phủ đều phải chuẩn bị, có thể Ma Đế đã quay trở lại, sắp có hành động." Lời nói vừa dứt, cả đại điện đều quỳ xuống vâng lệnh.
...
Yêu Thế Huệ dạo gần đây nhận được tin của Lý Dự về sự xuất hiện của Khương Húc Nguyệt, nàng không ngờ Cửu muội hai người này cũng quen biết nhau, lại nghe những kế sách mà đối phương đưa ra, trong lòng không ngừng thán phục, đây là phượng hoàng của Nam Hải a.
"Thuý Anh, ngươi đang làm gì thế?" Bên ngoài truyền đến tiếng nói dịu dàng.
Yêu Thế Huệ cũng đã quen với sự xuất hiện đột ngột, nàng nhẹ nhàng giấu lá thư vào trong người, động tác rất tự nhiên, nàng ngẩng đầu mỉm cười với đối phương, thấy bụng Trịnh Tú cũng đã hơi lớn, vội đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống, "Tỷ tỷ không nên ra ngoài nhiều, đường trơn trượt, mà lại dễ nhiễm phong hàn."
"Ngươi so với ma ma còn lắm chuyện hơn." Trịnh Tú mỉm cười nói.
Yêu Thế Huệ nhướng mày cười không nói, cẩn thận lấy chăn đắp lên đùi nàng, chợp nhìn thấy con bồ câu ở ngoài cửa, ánh mắt lay chuyển, sau đó nói với Trịnh Tú, "Muội ra ngoài cho bồ câu ăn, tỷ tỷ ở trong này nghỉ ngơi."
"Ừm." Trịnh Tú cũng đã quen với đàn bồ câu của nàng, tiếp xúc một đoạn thời gian, nàng phát hiện Yêu Thế Huệ không như những gì nàng từng nghĩ, thấy tính nàng lương thiện, thường xuyên thấy nàng cho đàn bồ câu ăn cũng không thấy kì quặc gì.
Yêu Thế Huệ đi ra bên ngoài, gọi con bồ câu kia bay đến, đây là bồ câu giữa nàng và Cửu muội.
Nàng mở thư ra xem, sửng sốt không thôi, Cửu muội nhanh như thế đã có thể tìm một nơi cung cấp nguyên liệu sắt đồng làm vũ khí, áo giáp, vấn đề còn lại là các nàng tìm người đúc rèn là được.
Cảm giác Cửu muội chính là quý nhân của nàng.
Yêu Thế Huệ đem toàn bộ thư đốt thành tro bụi ở lò than, mới yên tâm quay trở về.
Thấy mùa đông trời tối rất nhanh, nàng mới lượn lờ một lúc, đã thấy đã đến lúc phải thắp đèn.
"Mau đi ngủ đi, ta mệt rồi." Tối đến, Trịnh Tú dụi mắt nói, vỗ một bên gối với nàng, hoàn toàn khác xa với những ngày đầu xa cách, khiến Yêu Thế Huệ ngẩn ngơ.
"Tỷ tỷ, bụng của người ngày càng lớn hơn." Yêu Thế Huệ mím môi nói.
"Ừm." Trịnh Tú rũ mi xuống, xoa nhẹ bụng mình.
"Hay là, từ mai muội chuyển sang nơi khác, kẻo lúc ngủ lại chạm đến bụng tỷ." Yêu Thế Huệ do dự nói, nàng một chút cũng không muốn, nhưng lại sợ mình khi ngủ bất cẩn chạm vào.
"Ý ngươi là sao?" Trịnh Tú nhíu mày nói.
Yêu Thế Huệ mấp máy môi, ánh mắt thành thật nhìn nàng, "Chỉ là sợ tỷ bị thương thôi mà."
"Ngươi đang chê ta chiếm giường ngươi rồi?"
Yêu Thế Huệ giật nảy mình, mở to mắt nhìn đối phương, nàng ước còn không được, cớ sao lại chê, vội lắc đầu, "Không, không có, nhưng nếu tỷ không thấy gì thì chúng ta —"
"Từ Thuý Anh, ngươi nếu như không cảm thấy thoải mái, cứ nói thẳng, ta sẽ đáp ứng ngươi."
"Nào có." Yêu Thế Huệ rụt cổ lại, đối phương là tức giận rồi? Nàng rõ ràng là có ý tốt hỏi han a.
"Không có chuyện gì nữa thì mau ngủ đi." Trịnh Tú thấy nàng đáng thương nhìn mình, tâm lại hạ xuống, nằm quay sang một bên.
Nàng vì sao lại tức giận? Lẽ nào mang thai khiến tính khí trở nên tệ hơn?
Trịnh Tú còn đang day dứt hối hận, Yêu Thế Huệ lại đang lúng túng, thấy nàng lạnh lùng xoay lưng lại với mình, tay không tự chủ vươn đến chạm vào gáy tóc nàng.
"Trịnh Tú, muội xin lỗi."
Trịnh Tú bị nàng chạm đến rụt cổ lại, kinh ngạc quay đầu nhìn đối phương, "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Hoàng Hậu, là Hoàng Hậu." Nàng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa sai.
Trịnh Tú mím môi không nói gì, cũng không truy cứu chuyện này, chỉ nằm xuống.
Yêu Thế Huệ thấy nàng tha thứ cho mình, tâm lại vui vẻ.
Chỉ là nàng không biết, tiếng gọi vừa nãy vô tình khiến cho trái tim của Trịnh Tú nhảy cẫng lên, tâm trạng của nàng không biết vì sao cũng tốt hơn.
...
"Ừm." Kiến Nguyệt ngồi ở trên tầng mây, cau mày nghiền ngẫm bàn cờ ở trước mặt.
"Kiến Nguyệt, đi bước này này." Bánh Bao ở một bên không nhịn được nhỏ giọng mách nước.
"Nhắc cho nàng ấy, nghĩa là lát nữa cũng sẽ phải chịu phạt chung." Bạch Tinh tung quân cờ trên tay.
Bánh Bao nghe thế, rụt cổ lại ngồi sang một bên, Kiến Nguyệt trừng mắt, thầm mắng nó không có bản lĩnh, sau đó mới hạ một nước cờ xuống.
"Ha, đồ ngốc." Bạch Tinh bật cười, lập tức ăn tướng của nàng, "Ta thắng rồi."
"Người gọi ai là đồ ngốc?" Kiến Nguyệt sắc mặt u ám liếc nàng, xoay người quay đi chỗ khác.
"Ơ?" Bạch Tinh mở to mắt, mấp máy môi, hoang mang nhìn nàng.
Thế là Kiến Nguyệt thành công đổi trắng thay đen, ngược lại người thắng phải dỗ dành người thua, "Em vì sao lại bất công với ta thế?"
Bánh Bao bĩu môi khinh bỉ, đồ không có tiền đồ.
Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ kéo tay Bạch Tinh ra, sau đó chui vào trong lòng nàng ngồi, vuốt ve bờ môi đối phương.
"Nguyệt nhi chỉ đối tốt với người ngoài, lại không thương ta." Bạch Tinh bĩu môi, ngữ khí oán trách.
"Vậy làm thế nào mới là thương Thái nhi? Người muốn gì em cũng sẽ đáp ứng mà, chỉ là người lại chưa từng hỏi em." Kiến Nguyệt hôn nhẹ lên khoé môi nàng, ôn nhu nói.
Bạch Tinh nghe nàng nói thế, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, híp mắt vui vẻ nhìn nàng.
"Thái nhi cho em cảm giác an toàn, thì em cũng muốn đem lại bình yên cho Thái nhi.
Em hy vọng người ở bên cạnh em sẽ không phải giấu giếm, lo lắng chuyện gì."
"Ừm." Bạch Tinh vuốt ve hông nàng, đặt trán mình lên trán đối phương.
Cả hai người phía trước cảm thấy mình đi cùng các nàng liệu có quá thừa thãi không.
Mặt trời chói chang lên lớp tầng mây trắng, rọi lên khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Tinh, khiến đôi mắt xám dị kia càng trở nên nổi bật, càng tô đậm khí chất vương giả của nàng, khiến Kiến Nguyệt một mực ngẩn ngơ mà ngắm nhìn, nắng phủ lên bờ môi của nàng, Kiến Nguyệt không nhịn được lại liếm liếm môi mình.
"Vì sao người lại đẹp đến thế?"
Bạch Tinh vốn còn đang ngắm trời ngắm đất, nghe nàng nói lập tức quay sang nhìn nàng, khoé môi đều kéo cả lên, "Em hôm nay ăn trúng thứ gì thế?"
"Em nói là sự thật mà, có ai mà không công nhận người là đại mỹ nhân đâu." Kiến Nguyệt kéo nàng lại gần mình, cũng ngẩng cổ lên, để hơi thở của mình sưởi ấm gương mặt lạnh lẽo của đối phương, đến khi chóp mũi của cả hai chạm vào nhau, nàng mới thì thầm, môi mấp máy, "Hôn em đi."
Khi trở về Trường An, Kiến Nguyệt trong lòng nổi lên một loại quyết tâm, ánh mắt kiên định nhìn lên Thái Hoà điện.
Nàng sẵn sàng nổi dậy cả lịch sử, chỉ để được gả cho Bạch Tinh.
"Phu nhân, người chắc chắn sao?" Mặc Lâm đứng ở ngay bên cạnh nàng hỏi.
"Phải thử mới biết được." Kiến Nguyệt hướng về phía thư phòng của Nguyễn Dũng.
"Đồ đệ đã về rồi." Nguyễn Dũng đang ngồi đọc sách, lập tức buông quyển sách xuống, vui vẻ híp mắt cười hài lòng nhìn hai người.
"Đồ đệ bái kiến sư phụ." Kiến Nguyệt cúi đầu nói, Mặc Lâm cũng làm theo, "Bái kiến Tam trưởng lão."
"Mau, mau ngồi xuống đi, chuyện ở Tiên kiếm đại hội chúng ta đều đã được nghe hết rồi, hai ngươi làm tốt lắm, Trường An đương nhiên là phải trọng thưởng cho hai ngươi." Nguyễn Dũng vuốt râu, hắn vẫy tay, mấy cái đệm bay đến trước mặt bọn họ.
"Sư phụ, đồ đệ có thể gặp mặt chưởng môn được không?" Giọng Kiến Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng, biểu cảm nghiêm túc.
Nguyễn Dũng ngạc nhiên nhìn nàng.
Hai người đi đến đại điện, thấy ba vị trưởng lão đang ngồi ở trên, nàng khẽ liếc về phía chưởng môn, y ít nhiều có lẽ đã đoán ra lần này nàng vì sao muốn tìm y.
"Bái kiến tam vị trưởng lão."
"Mau đứng lên đi." Văn Quân gật đầu.
"Đồ nhi lần này ở Tiên kiếm đại hội làm rất tốt, khiến cho Trường An phái chúng ta nở mày nở mặt, đáng tiếc là lúc đó không thể cùng các ngươi chung vui." Lam Phương Linh mỉm cười nói.
"Làm rất tốt, không phụ sự kỳ vọng của chúng ta." Văn Quân gật đầu nói.
"Hai người có gì mong muốn không?" Lam Phương Linh tiếp tục hỏi.
Kiến Nguyệt liếc nhìn cả ba người, sau đó mới gật nhẹ đầu, nhìn thẳng vào mắt Văn Quân, "Đồ đệ mong muốn có thể cùng chưởng môn bàn bạc riêng một số chuyện."
Nguyễn Dũng và Lam Phương Linh nhìn nhau, sau đó cùng nhìn vào chưởng môn, thấy y gật đầu, liền đứng dậy cáo từ, cùng Mặc Lâm đi ra bên ngoài.
"Nói đi, có chuyện gì?" Văn Quân thở dài nói.
"Đế Quân anh minh." Kiến Nguyệt vì thể hiện lòng tôn kính mà quỳ xuống hành lễ, không phải ai nàng cũng quỳ gối đâu, nàng cũng có sự kiêu ngạo riêng, không liên quan đến thân phận của cơ thể này.
Y ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó cũng gật nhẹ đầu, "Mau đứng dậy." Thì ra người nàng muốn tìm chính là Đế Quân, gan cũng lớn.
"Thảo dân có một mong muốn tới Đế Quân, không biết người có thể thanh toàn hay không?"
"Cứ nói đi." Đế Quân nhắm mắt lại nói.
"Thảo dân thân là Cửu công chúa của Cửu Vĩ tộc, nhưng nay vì thần dân đang gặp nạn, thảo dân khó mà ngồi yên, trong lòng lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Không biết chuyện của Cửu Vĩ tộc, Đế Quân nhưng đã biết?"
Đế Quân nhướn mày nhìn nàng, đây chính là đang oán trách mình làm lơ hay sao.
"Vì thế, Kiến Nguyệt có hy vọng, Đế Quân có thể một lần giúp đỡ Cửu Vĩ tộc, khuyên nhủ những quốc gia đang tham chiến cuộc chiến bất nghĩa, vô nhân đạo có thể dừng cuộc chiến lại, để hai bên chung sống hoà bình, bách tính ấm no hạnh phúc, như mong muốn của Thánh Thượng." Kiến Nguyệt nói xong, liền dập đầu hành lễ.
Đế Quân cũng đã tính trước chuyện này, cũng đã biết lý do vì sao nàng lại đến đây, có lẽ cũng đã đến lúc y nói cho họ biết, vì sao y không can ngăn chuyện này, "Ngươi có biết Thánh Thượng trước khi giã từ, người đã nói gì không?"
"Thảo dân biết." Kiến Nguyệt khẽ nhíu mày.
"Ngươi có biết, tên của ta là gì không?"
"Thảo dân ngu dốt, cái này thực không biết."
"Ta là Sát Ma Đế Quân, lấy ma là hại mà đi khắp thế gian để triệt tiêu tà."
Kiến Nguyệt mở to mắt, đột nhiên hoàn toàn hiểu ra lời nói này của y.
"Chính vì thế, chiến tranh của nhân thế, ta không can dự, cũng không có quyền được tham dự, đâu chỉ có Cửu Vĩ tộc là gặp nạn, mà hàng ngàn hàng ngàn người khác cũng đang gặp khổ nạn, nhưng nếu không phải là do ma quỷ quấy phá, thì ta sẽ để cho các ngươi tự mình quyết định, tự hưng tự trầm, tự sinh tự diệt, đây chẳng phải chính là lời của Thánh Thượng hay sao? Và ta cũng đang thừa kế lại ý chí của người." Đế Quân không nóng không lạnh nói.
Kiến Nguyệt cau mày, mím môi lại, cố gắng kìm chế cảm xúc, lát sau mới nói, "Như vậy, Đế Quân từ chối thỉnh cầu này của thảo dân?"
"Quả đúng như ngươi nghĩ."
"Nếu như thế." Kiến Nguyệt ngẩng cao