Vừa nãy Tiêu Nam Chúc đuổi theo hành tung của họa sát thân đến đây, bởi vì cần phải đối mặt chính diện với 2 thứ tà môn này, nên chỉ dựa vào mỗi mình anh thì chắc chắn không được, nhưng Sơ Nhất thì đang nghỉ bệnh, trong lúc nhất thời cũng không có lịch thần nào rảnh rỗi có thể đến giúp.
Tiêu Nam Chúc dưới tình huống cấp bách cũng mặc kệ rốt cuộc bây giờ bên trong hoàng lịch có ai rảnh không, trực tiếp tóm đại một con tai họa cấp thấp nhất ven đường, sau đó xách tiểu tai họa đen thui răng hàm sau sắc bén này lên mở miệng dặn dò.
"Mày đói rồi đúng không? Đúng đúng đúng, tao biết mày đói, đừng la nữa...!Đi giúp tao làm một chuyện đi, khẩn trương nói cho mấy lịch thần kia bảo họ tùy tiện một người chạy tới đây, nếu mà là Trừ Tịch tới thì tốt nhất...!Đúng, họ sẽ không giết mày, đừng sợ, làm xong chuyện này sẽ cho mày ăn no ngay lập tức, đi mau đi mau..."
Anh sốt ruột mà dụ ngọt tiểu tai họa này, tai họa đói khát tách ra từ bản năng cơ thể người là loại rất nhỏ yếu, nhưng vẫn có thể nghe hiểu tiếng người, bây giờ Tiêu Nam Chúc cho nó một lời hứa hẹn, nên mặc dù tai họa này sợ muốn chết cũng chỉ có thể lơ lửng đi làm việc giúp anh mà thôi.
Tiêu Nam Chúc thấy con tai họa đói đã chạy xa mới vài bước dọc theo con hẻm xử lý nước thải vương dầu bẩn đầy đất này tiến vào bên trong, nhưng khi vừa tiến vào thì đã trông thấy hiện trường ăn thịt người có thể nói là rất điên cuồng kinh tởm.
Cô bé nằm dưới đất không biết còn sống hay đã chết, quái vật miệng đầy thịt mỡ máu nhờn thì đang nhìn mình chảy nước miếng.
Tiêu Nam Chúc sững người giây lát rồi lập tức phản ứng lại, nã thêm phát súng nữa vào từng chiếc đầu một của bọn chúng, nhưng thứ này lại có thể chịu được súng bắn, mặc cho Tiêu Nam Chúc có nhắm bắn vào chỗ yếu hại của chúng thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Giờ đây hai cánh tay anh đều ở trong tình trạng vặn vẹo, ban nãy vì để có thể chế phục hai con tai họa kia mà anh cơ hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực, nhưng dù loài người có dũng mãnh đến đâu thì chung quy vẫn không thể lay động những tà vật sinh ra đã cường đại này.
Tiêu Nam Chúc dùng nắm đấm đánh nát nửa bên gò má của họa sát thân mang khuôn mặt Lý Bình, nhưng rất nhanh đã bị một con tai họa khác cắn vào cánh tay, dưới cơn đau nhức, anh rút súng hung hăng nhắm vào ngay sọ não của vật kia bắn liền bốn, năm phát.
Máu bẩn biến đen bắn tung tóe lên nửa bên mặt anh, Tiêu Nam Chúc quỳ một chân trên đất thở hổn hển, bỗng nhiên nghe thấy cô bé vẫn luôn nằm úp sấp không một động tĩnh kia yếu ớt hô.
"Cảm...!ơn...!chú..."
Nhỏ nhắn yếu ớt như động vật nhỏ đang cầu cứu, bé gái máu me đầy người đã bị thương nặng, nhưng vẫn còn một ít tiếng động.
Cô bé tựa hồ trong cơn mông lung cảm giác được có một sự sống cường đại đang nỗ lực cứu vớt mình, nên cho dù ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra thì vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn.
Trong nháy mắt nghe được âm thanh này, Tiêu Nam Chúc vốn có hơi kiệt sức lại không biết lấy đâu ra khí lực, chợt hét to một tiếng, một cước đá văng tà vật đang túm lấy cổ anh muốn gặm cắn.
Họa sát thân gào thét cuồng loạn nặng nề ngã xuống đất, huyết quang quấn khắp người cũng rơi trên má Tiêu Nam Chúc.
Bởi vì bản thân phúc vận dồi dào, cho nên nếu như không phải lần này Tiêu Nam Chúc tự mình kiên quyết tiếp cận, thì anh tuyệt đối sẽ không xui xẻo gặp phải những thứ này.
Nhưng nếu đã lỡ lo chuyện rắc rối rồi thì phải lo cho tới cùng, tính cách của anh chính là như vậy, cho dù phạm phải họa sát thân gì đó thật, thì cũng phải diệt nó như thường.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc sắc mặt âm trầm trực tiếp nôn ra một ngụm máu, rồi lau lau miệng mình, cơn tức vì bị thứ quỷ này đánh đến đau nhức cả người cũng bắt đầu trào dâng.
Nhưng trước khi có hành động tiếp theo, Tiêu Nam Chúc đã nhận ra hai con tà vật trước mắt rõ ràng đang lo lắng bồn chồn như cảm giác được có gì đó bất ổn.
Khi anh loạng chòa loạng choạng đứng thẳng người lên rồi ngẩng đầu theo bản năng, thì chợt nhìn thấy một ánh kiếm trắng bạc cực kỳ bá đạo phá không mà ra, bổ xuống mi tâm tà vật xấu xí kia một nhát.
Thân kiếm khí thế hào hùng rạch mở da thịt họa sát thân, quái vật da dày thịt béo kêu to đau đớn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng hét không thuộc về loài người.
Tiêu Nam Chúc thấy thế giật mình, thầm nghĩ người giúp đỡ đến rồi, nhưng khi nhìn thấy tư thế xa lạ này thì anh trong lúc nhất thời cũng không xác định được là ai.
Dẫu sao mấy lần trước mỗi khi anh xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên hùng hổ xông ra luôn là Trừ Tịch, nhưng lần này chủ nhân của ánh kiếm kia lại rất gọn gàng, chỉ chém xong một nhát này rồi hiện hình bên cạnh Tiêu Nam Chúc.
Đến lúc trông thấy nam lịch thần diện trường quái xanh trắng, mặt đẹp tựa ngọc, thắt lưng giắt quạt Tam Hoa, trong tay cầm kiếm Thu Sương thì Tiêu Nam Chúc có hơi ngạc nhiên trong sự xa lạ, sau đó thuận miệng hỏi.
"Ể, cậu là ai thế?"
"Tại hạ Thanh Minh, đặc biệt tới để tăng ca."
Thần sắc kiêu ngạo nói một câu như thế, vị lịch thần Thanh Minh này nhìn thì là một người nhã nhặn, nhưng hành động lại rất mạnh mẽ vang dội.
Cậu lễ phép tự giới thiệu xong liền nâng kiếm chém giết họa sát thân kia, Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng biết bây giờ không phải là lúc tám chuyện, trực tiếp liên thủ với Thanh Minh tách hai họa sát thân ra.
Bởi vì khi nãy một mình Tiêu Nam Chúc không thể phân tâm đối phó cả hai, nên tình hình của anh vẫn luôn rất chật vật, hiện giờ Thanh Minh đã đến, tình thế tất nhiên cũng khá hơn nhiều.
Có lẽ vì trong tên dính phải hai chữ thanh minh nên vị lịch thần này cũng cực kỳ ghét bộ dạng dơ bẩn, vừa lạnh mặt từng nhát từng nhát chém vào chỗ yếu hại của họa sát thân, vừa không quên bảo vệ vạt áo sạch sẽ của mình.
Nhưng đợt chém giết này khó tránh khỏi làm cho Thanh Minh có chút nhếch nhác, một thân áo choàng vải dệt cực kỳ cao quý đều bị nhuốm máu đỏ, đây dường như cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến vị lịch thần này tức giận, bởi vì Tiêu Nam Chúc còn chưa kịp ấn con quái vật mang khuôn mặt của nạn nhân nam kia xuống đất thì Thanh Minh bên này đã gác kiếm Thu Sương lên cổ con quái vật mang khuôn mặt của nạn nhân nữ.
Chờ sau khi vị lịch thần này khống chế được tà vật không ngừng la hét kia xong, xoay người định hỏi Tiêu Nam Chúc một chút về phương pháp xử lý cụ thể, thì lại ngoài ý muốn chứng kiến nam nhân thần sắc lãnh khốc trực tiếp tách đầu và thân của tà vật ra không chút nghĩ ngợi.
"..."
Thấy thế lập tức nhíu chặt đôi mày tuấn tú, Thanh Minh thần sắc kinh ngạc bỗng chốc cảm thấy trong lòng nhiều thêm một chút không thích, ba phần xuất phát từ khiết phích, bảy phần đến từ sự bất mãn đối với chính Tiêu Nam Chúc.
Bởi vì tính cách bản thân thiên hướng ôn hòa ghét giết chóc, nên Thanh Minh thật sự có hơi bỡ ngỡ đối với phương thức xử lý quá mức đơn giản mà thô bạo này của Tiêu Nam Chúc.
Cơ mà hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu và lịch sư tân nhiệm này gặp mặt, may mà Sơ Nhất có chút quan hệ cá nhân với cậu, nên cậu mới sẵn lòng đến đây giúp đỡ tăng ca, nhưng tính tình của lịch sư này thì thôi miễn bàn, khí chất hung thần ác sát không khác gì tai họa kia làm sao Thanh Minh thích cho được.
Mà nhìn thấy bộ dạng này của anh, Thanh Minh lại chợt nhớ tới