Mấy ngày nay Trừ Tịch vẫn luôn ở trong niên lịch chưa từng bước ra, nhưng không phải vì trước đây Tiêu Nam Chúc cứ thờ ơ với hắn suốt nên hắn nản lòng, mà là vì niên thú nhà hắn đúng là đã xảy ra chút vấn đề, hơn nữa vấn đề này còn không nhỏ.
Bởi vì bản thân chính là hung thú kết thành từ khí ác sát trong thiên địa, thế nên mặc dù từ lúc ra đời vẫn luôn được Trừ Tịch mang theo thuần dưỡng bên người, thì xét theo số lượng thực tế và mức độ hi hữu mà nói thì nó cũng đã được xem như một loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng rồi.
Vào thời kỳ viễn cổ vốn có rất nhiều hung thú thượng cổ như nó, những hung thú trên Sơn Hải Kinh này nếu đặt vào hiện tại thì cũng ngang bằng với gấu ngựa, hổ và khỉ đột trong vườn thú, nhưng vì môi trường thay đổi và yếu tố con người, nên rất nhiều thần thú và hung thú đến này đều đã bị diệt sạch hoàn toàn, ngay cả giống lai cũng chẳng còn một con.
Niên thú có thể sống đến lớn như vậy, tất nhiên một phần là do Trừ Tịch dốc lòng chăm sóc, nhưng một phần nguyên nhân lớn hơn là do hung thú như nó có một thời kỳ tuổi thơ khá dài.
Đừng nhìn bộ dạng đáng sợ như quái vật khổng lồ của nó hiện tại mà tưởng lầm, thực ra nó chỉ mới là một đứa bé còn chưa biết nói chuyện mà thôi, may mà Trừ Tịch có tính kiên nhẫn, có thể luôn nhịn xuống tính khí không được tốt của mình, một mạch nuôi dưỡng đại quái thú bi bô tập nói này nhiều năm như vậy.
Cơ mà mấy ngày nay hắn lại bất ngờ phát hiện, con niên thú đến nay ngay cả linh khiếu còn chưa mở nhà hắn hình như sắp kết thúc thời kỳ tuổi thơ mất rồi.
Không tham ăn, cũng không chạy loạn, lúc bị Trừ Tịch răn dạy còn nghe hiểu được chút ít.
Mặc dù đi kèm với sự kết thúc của thời kỳ tuổi thơ sẽ là một quá trình lột xác không mấy thoải mái, thì Trừ Tịch vẫn luôn ở bên cạnh niên thú như một người cha ngốc, thấy nó cuộn tròn bên cạnh mình như động vật nhỏ bị thương cũng cảm thấy thương tiếc trong lòng.
Nhớ nghìn năm trước lúc hắn dẫn thằng bé to xác này về từ trong sơn động ẩm ướt lạnh lẽo, nó chỉ cỡ một chú cún con, Trừ Tịch vì để nó sống sót nên mới nuôi nó trong chuồng chó của nhân loại bình thường, mặc cho sau đó thằng bé đầu óc không được linh hoạt này đã học được tiếng chó sủa giống y như đúc, đến nay vẫn chưa thể bỏ, thì hiện giờ nó cũng sắp thành con trai lớn rồi, tâm tình Trừ Tịch tất nhiên rất phức tạp, ngay cả vấn đề tình cảm cá nhân trầm tích trong lòng cũng không có thời gian suy nghĩ.
Nhưng vào đúng ngày mùng 1 hôm nay, khi hắn còn đang ở trong niên lịch nghỉ ngơi sau một đêm chăm sóc niên thú thì lại có một tiểu tai họa còn chưa thành hình bỗng nhiên tìm tới cửa, hỏi ra mới biết hóa ra là lịch sư nhà hắn gặp rắc rối lớn ở bên ngoài.
Trừ Tịch vừa nghe đến đây tất nhiên chẳng buồn quan tâm gì nữa, niên thú vẫn còn bệnh phải ở lại trong nhà, hắn liền sang niên lịch cách vách tìm Đại Niên giúp đỡ, sau đó gấp rút chạy đi trong lo lắng.
Tuy rằng khi hắn đến nơi thì Thanh Minh tăng ca trước thời hạn đã giúp xử lý sự việc sắp xong, nhưng khi thấy người đã mấy ngàn năm vẫn còn giận mình kia đang bày ra bộ dạng không phân rõ việc công việc tư, thì Trừ Tịch lại có chút hận thiết bất thành cương, không nhịn được mà giáo huấn cậu một câu.
"Bao nhiêu năm rồi, vẫn không một chút tiến bộ."
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy hắn sắc mặt Thanh Minh đã khó coi cực kỳ, nhiều năm vậy rồi cậu vẫn chưa đối mặt chính diện với Trừ Tịch, lúc này bị mắng tất nhiên tức giận trong lòng.
Thế nhưng khi cậu còn nhỏ, Trừ Tịch vẫn luôn tồn tại như một vị huynh trưởng của cậu, ngoại trừ hai trong số ít các lịch thần xấp xỉ tuổi hắn, thì cho dù là ai cũng phải tôn xưng hắn một tiếng Trừ Tịch quân.
Huống chi tiết Thanh Minh từ khi sinh ra vốn đã là lịch thần thể nhược đáng thương, nếu không nhờ sự dạy dỗ dưỡng dục của vị thần quân này thì nói không chừng trước trăm năm đã phải chết trẻ, cũng không thể một mình kiêm luôn hai vị trí hàng đầu là ngày lễ truyền thống và tiết khí.
Nhưng tình cảm trong lòng là một chuyện, căm ghét bộ dạng tàn nhẫn máu lạnh hiện giờ của Trừ Tịch lại là một chuyện khác, thế nên ngay sau đó, Thanh Minh cũng không đáp lại cho hắn một vẻ mặt tốt, chỉ trực tiếp thu lại kiếm Thu Sương trong tay, rồi mím môi lạnh lùng nói.
"Ta có tiến bộ hay không tự ta biết rõ, Trừ Tịch quân vẫn nên lo tốt cho bản thân mình trước đi, về phần ta...! không nhọc ngài phí tâm nữa!"
Thanh Minh nói xong cũng mặc kệ chuyện mình tăng ca cho Sơ Nhất, ném cục diện hỗn loạn lại cho Trừ Tịch và Tiêu Nam Chúc rồi chạy mất tăm.
Trừ Tịch thấy cậu biến mất cũng không ngăn lại, chỉ ôm bé gái máu chảy đầm đìa nhìn Tiêu Nam Chúc ở một bên.
Tình hình hiện giờ của Tiêu Nam Chúc cũng không tiện đi đâu, trên gương mặt nhất quát diện vô biểu tình cũng loang lổ vết máu.
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Trừ Tịch chuyển tới, nam nhân vốn còn vì lời nói của Thanh Minh mà trầm mặt bỗng sửng sốt một chút, sau đó giơ bàn tay đầy máu lên vẫy vẫy với Trừ Tịch, vẽ ra một nụ cười chân tâm thật ý hiếm thấy.
"Chậm chết mất."
Lời oán giận mang theo chút mùi vị thân mật, Trừ Tịch không hiểu sao lại thấy có chút vui sướng tiềm tàng khó nói, hắn không biết mấy ngày mình biến mất Tiêu Nam Chúc đã xảy ra chuyện gì, đến cả thái độ đối với mình tựa hồ cũng có thay đổi vi diệu.
Rõ ràng trước đây y vẫn luôn tỏ thái độ lạnh lùng cứng rắn không thích đáp lại mình, thế mà giờ đây lại tựa như chủ động hơn vài phần.
Trừ Tịch vừa âm thầm suy đoán trong lòng, vừa giúp Tiêu Nam Chúc thu dọn sạch sẽ chuyện ma chặt đầu.
Sau khi xong xuôi, hai người họ vốn đang đứng nói chuyện sau đám đông, thì Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá chợt nói với hắn một câu không đứng đắn thế này.
"Như anh nghĩ đó, bệnh tương tư."
Vừa nghe lời này liền sững người, Trừ Tịch nhướng mày tỏ vẻ kinh hách, gò má trắng bệch cũng bắt đầu lan ra sắc đỏ diễm lệ, trái tim hắn như bị một lực đạo không nặng không nhẹ nào đó nhéo một cái.
Thừa biết Tiêu Nam Chúc chỉ đang nói bậy ngoài miệng đùa giỡn với mình, vậy mà vẫn không nhịn được vui vẻ, loại thăng trầm trong cảm xúc này khiến Trừ Tịch vốn có vẻ không dễ gần gũi nhìn qua như nhiễm chút hơi thở của khói lửa.
Tựa hồ cũng đã nhìn thấu Trừ Tịch nhà anh thật ra rất dễ thỏa mãn, Tiêu Nam Chúc chợt thấy bản thân quá nhàm chán, đồng thời cũng có thêm một chút cảm xúc không mấy dễ chịu.
Cảm xúc này không giống với sự đồng cảm đơn thuần khi trước, nó là một loại động tâm biểu thị anh đã sản sinh sự thay đổi quan điểm đối với một sự vật nào đó.
Cho dù loại động tâm này đã xảy ra trên người Trừ Tịch nhiều lần, nhưng gạt đi sự say mê đối với vẻ ngoài tuyệt mỹ của Trừ Tịch, thì tình yêu mà Tiêu Nam Chúc nảy sinh đối với chính tính cách của người này còn chân thật hơn nhiều.
Dẫu sao người