"Hơn nữa, dù sao tôi cũng phải nghĩ một cách để anh ở bên tôi lâu ơi là lâu chứ, anh tưởng tôi không biết trước đây anh đã giấu tôi cái gì thiệt hở...!Trừ Tịch yêu dấu của tôi?"
Tiêu Nam Chúc vừa dứt tiếng, vẻ mặt Trừ Tịch lập tức ngưng trệ.
Vì chuyện này đến quá đột ngột, hắn theo bản năng muốn cách Tiêu Nam Chúc xa một chút.
Ban nãy Tiêu Nam Chúc nhắc đến chuyện này rõ là có dụng ý khác, nhưng vừa thấy phản ứng này của Trừ Tịch, anh liền biết lịch thần không biết đùa này lại hiểu lầm ý của anh rồi.
Trừ Tịch dâng trào cảm xúc luôn không dễ đối phó, dù Tiêu Nam Chúc có 9 cái mạng thì cũng phải cân đo đong đếm, thế nên không đợi Trừ Tịch có hành động trước, Tiêu Nam Chúc đã trực tiếp ôm eo hắn ấn chặt hắn vào lồng ngực.
Ban đầu dường như Trừ Tịch muốn tránh thoát, nhưng sau khi nghe Tiêu Nam Chúc gọi tên mình vài tiếng thì liền bất động.
Anh dùng ngón tay thô ráp sờ sờ khóe mắt sung huyết đỏ bừng vì cảm xúc mất khống chế của Trừ Tịch, sau đó lại hôn hôn thần minh không ngừng run rẩy trong ngực, rồi dùng giọng điệu vừa thỏa hiệp vừa bất đắc dĩ, nói.
"Đừng sợ, là lỗi của tôi, đều tại tôi hết."
Nói đoạn, Tiêu Nam Chúc cảm nhận được sống lưng Trừ Tịch cứng ngắc, rõ ràng giọng anh vững vàng cẩn thận đến thế, vậy mà trong lòng Trừ Tịch vẫn lạnh lẽo cực kỳ.
Hắn không thể khắc chế mà suy nghĩ trong lòng liệu rằng lát nữa Tiêu Nam Chúc sẽ có phản ứng thế nào đây, phút chốc chỉ cảm thấy không chừng đêm nay sẽ là đêm cuối của hai người.
Đã bao lần hắn lo lắng Tiêu Nam Chúc sẽ biết bí mật của mình, song, khi ngày này đến, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Dẫu sao Tiêu Nam Chúc vốn có thể đi tìm một người phù hợp hơn với mình, những tình ý triền miên không thuộc về bản thân anh thỉnh thoảng vương lại trên người anh đã nói lên mị lực của anh ra sao.
Dường như nam nhân anh tuấn trẻ tuổi này luôn có cách chiếm được trái tim người khác dễ như trở bàn tay, mà thời gian Trừ Tịch có thể giữ anh lại bên mình thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn, điều này khiến cho Trừ Tịch vẫn luôn không thể xác định liệu mình có đủ tư cách ở bên Tiêu Nam Chúc hay không.
Vừa thấy biểu cảm u sầu của hắn, Tiêu Nam Chúc đã lập tức get được hắn đang nghĩ gì, trong lòng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Dẫu sao không ai trên cõi đời này hiểu rõ hơn anh vì sao lịch thần cố chấp cực đoan này cứ giấu anh suốt, vì sao lúc này đây lại hoảng loạn như thế.
Tranh thủ trước khi tính khí Trừ Tịch phát tác, anh chậm rãi mở miệng giải thích.
"Tôi vừa biết vào mấy hôm trước thôi, không lâu lắm, chỉ sợ anh như bây giờ, nên tôi vẫn chưa đề cập đến.
Trước giờ có chỗ nào không thoái mái anh đều không nói với tôi, tôi thấy khí sắc anh không tốt nên mới tìm bọn Thanh Minh với Đại Niên hỏi đôi ba câu, qua qua lại lại đương nhiên cũng đoán được tình trạng của anh..."
Nói đoạn, tay Tiêu Nam Chúc bắt đầu không đứng đắn, theo góc áo bào của Trừ Tịch chậm rãi luồn vào trong, anh nghiêng người khẽ nói đôi lời với Trừ Tịch.
Trừ Tịch vốn còn thấp thỏm lắng nghe, không lâu sau khuôn mặt u ám tái nhợt cũng nhiễm phải diễm sắc dần theo động tác của Tiêu Nam Chúc bên trong lý y(1) của mình.
[lý y(1) (里衣): áo trong, áo lót]
Tiêu Nam Chúc thấy thế khóe miệng hài lòng nhếch lên.
Sau khi chịu khó giải tỏa hoàn toàn dục vọng cho Trừ Tịch, rồi thay hắn sửa sang lại lý y, anh mới dùng một động tác không mang tí tính sắc nào ôm Trừ Tịch vào lòng, một lúc sau lại thở dài nói.
"Xin lỗi...!tôi nên biết sớm hơn một chút."
Từng con chữ mang theo chút áy náy, lại chứa đựng sự ôn nhu chỉ thuộc về Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch nghe xong mắt đỏ cả lên, nhưng hắn cũng không rõ mình đang sầu não chuyện gì.
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy may mắn vì có thể gặp được một người như vậy trong sinh mệnh mấy nghìn năm qua của mình, dẫu sao hắn cũng không sợ trao lầm chân tâm, cũng không cảm thấy Tiêu Nam Chúc nên xin lỗi mình.
Nhưng cảm giác được quý trọng, được quan tâm lại khiến đáy lòng hắn phát run.
Mắt thấy Trừ Tịch nhìn chằm chằm mình với ánh mắt cố chấp, Tiêu Nam Chúc sau khi xoa dịu biểu cảm của mình mới thở dài nói.
"Những lời tôi từng nói với anh, mỗi một câu đều là thật lòng.
Tôi không sợ sinh lão bệnh tử, nhưng không chịu nổi mỗi ngày không nhìn thấy anh.
Trước 30 tuổi tôi chưa từng gặp gỡ đối tượng động lòng chân chính, trước kia là sợ, sau đó là lười.
Trước khi gặp được anh, không một ai có thể vì Tiêu Nam Chúc tôi đánh bạc cả tính mạng, thế nên tôi biết tôi phải yêu anh, tôi phải siết chặt mạng sống của anh trong tay, tôi sẽ làm được, tất nhiên, tôi cũng có thể làm được..."
Nở nụ cười bao dung lại kiệt ngạo, trên người Tiêu Nam Chúc mang theo sự tự tin và thâm trầm của đàn ông trưởng thành, hai ba câu đã nói ra hết thái độ chân thực của mình đối với chuyện Trừ Tịch giấu giếm mình.
Dường như anh vẫn luôn sở hữu một hơi thở giản dị xa xôi như đại thụ chọc trời, có thể khiến người ta không tự chủ được mà nương tựa vào anh.
Vì kiêng dè cảm xúc của Trừ Tịch, nên Tiêu Nam Chúc cũng không làm quá rõ chuyện Trừ Tịch vì mình tiêu hao tính mạng.
Dù rằng giây phút đầu tiên biết được chuyện này, Tiêu Nam Chúc cũng chẳng biểu hiện bình tĩnh được như hiện giờ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh vẫn không muốn phát tiết những cảm xúc này lên người Trừ Tịch.
Một thần minh, cam nguyện từ bỏ trường sinh vì anh, những đau đớn hắn phải gánh chịu tất nhiên còn nhiều hơn anh rất nhiều.
Anh tốn tưởng sau khi mình tới tuổi Trừ Tịch sẽ có thể thuận lợi quên đi anh, ai mà dè hắn còn quyết tuyệt hơn cả mình, cứ muốn cùng mình đồng sinh cộng tử.
Vậy mà anh còn ngu dốt chẳng hay biết gì, nhận không lâu vậy rồi mà cũng chả phát hiện.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc lại cảm thấy vừa may mắn vừa sợ hãi.
Anh thích Trừ Tịch hơn cả Trừ Tịch tưởng tượng, cũng yêu Trừ Tịch hơn cả bản thân tưởng tượng.
Loại tình cảm ban đầu được xây dựng dựa trên nhan sắc và tình dục này lại trở nên phức tạp hơn trước rất nhiều qua quá trình không ngừng thích ứng(2) và bao dung, cũng khiến Tiêu Nam Chúc bất giác trở nên nghiêm túc và đầu tư.
Dẫu sao tính tình như Trừ Tịch, ai mà nỡ đi chà đạp chân tâm của hắn