Tết Hàn Thực qua đi, công tác của Tiêu Nam Chúc cũng tạm thời nới lỏng.
Lý Trung Lâm an tâm ở lại bệnh viện hai ngày, sau khi ra ngoài liền lên tin tức thành phố trấn an lòng dân.
Tuy rằng nhìn từ bề ngoài hội đàm kinh tế lần này bị tên côn đồ bất minh tập kích có vẻ khá nghiêm trọng, nhưng trên thực tế cũng chẳng có nhân viên cụ thể nào thương vong.
Tiêu Nam Chúc và Kiến Quân, Kiến Đảng đã khống chế tình huống hiện trường ở mức cao nhất, rất nhiều người cảm xúc mất khống chế chỉ bị đánh ngất, nên sau đó cũng không bị thương tích gì.
Hơn nữa, căn cứ vào khẩu cung của nhân viên hiện trường, chuyện phía sau khó tránh khỏi dính dáng tới mấy thứ thần thần quỷ quỷ, nên ban ngành liên quan xem xét tỉ mỉ xong thì dựa theo thông lệ của Đảng ta dứt khoát không tra tiếp nữa.
Mà đặt trên người của Lý Trung Lâm, đây cũng chỉ là chuyện tổ chức không cật lực, các cấp trên khác cũng chẳng trách tội bao nhiêu.
Đối với việc này, Tiêu Nam Chúc vốn cũng không quan tâm lắm, dù sao hiện giờ Bát Nạn và Thái tuế cũng đều trong tay anh, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Tuy nói hai tà vật lớn này nhìn qua không mấy may mắn, nhưng không chừng sẽ có ích cho anh trong tương lai, bởi thế anh cũng chưa phán tự hình bọn nó mà chỉ bảo Hàn Thực và Thanh Minh mỗi người trông chừng một đứa, giữ lại sau này nói tiếp.
Có điều cảnh quan Tiểu Bành lại thừa dịp đến nhà anh dùng cơm để hỏi lại chuyện này, Tiêu đại lịch sư quen thói giả ngu sau khi giũ giũ điếu thuốc kẹp trên ngón tay, chỉ cao giọng mở miệng nói.
"Hôm đó tôi xuất hiện ở đó là vì thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, còn cần lý do lý trấu gì nữa chớ.
Ừm, cũng cảm ơn cậu nha Bành Đông.
Nào nào nào, đến nếm thử tay nghề của Trừ Tịch đi..."
Nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy, Trừ Tịch ngồi cạnh anh không nhịn được khẽ ho khan một tiếng.
Vì hôm nay Bành Đông đến nhà dùng cơm, nên Trừ Tịch còn cố ý đổi trang phục người thường, có điều tuy không còn hồng y chói mắt, nam nhân tóc dài mặc quần áo ở nhà đơn giản đến không thể đơn giản hơn vẫn sở hữu dung mạo khiến người ta nhìn rồi khó quên.
Còn về Bành Đông, kể từ lúc Tiêu Nam Chúc giới thiệu mối quan hệ của anh và Trừ Tịch với cậu, Bành Đông vẫn luôn không dám nâng mắt lên ngượng ngùng liếc nhìn hai nam nhân cử chỉ thân mật ngồi phía đối diện, lúc lâu sau lại mím môi cúi đầu.
Cậu và Tiêu Nam Chúc quen biết nhau đã nhiều năm, trước đây trong quân đội chuyện kiểu gì cũng có, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Nam Chúc lại thích nam.
Tuy rằng ở thời đại ngày nay chuyện như thế cũng không phải chuyện gì nghe sởn gai ốc, nhưng đặt trên người Tiêu Nam Chúc, Bành Đông vẫn có chút không dám tin.
Cậu vốn còn đang nghĩ liệu vài năm nữa Tiêu Nam Chúc có chạy theo sự ổn định, tìm một cô nàng xinh đẹp, dịu dàng kết hôn sinh con hay không, ai dè đột ngột thế này, Tiêu Nam Chúc đã dẫn nam nhân tên Trừ Tịch tới trước mặt cậu.
Tuy nói cậu lớn đến ngần này chưa từng gặp được nam nhân xinh đẹp như thế, nhưng vừa nghĩ tới giáo quan cậu tôn kính nhất, sùng bái nhất cứ vậy có người mình thích, Bành Đông bỗng có chút mất mát không rõ.
Quãng thời gian trước, khi gặp lại Tiêu Nam Chúc, cậu vẫn luôn rất vui mừng.
Cảm xúc sâu trong đó khá phức tạp, là một loại hoài niệm về những năm tháng trường kỳ bên nhau, cũng là một loại tình cảm mà xưa nay cậu vẫn không dám nói ra, vì thế sau đó những chuyện Tiêu Nam Chúc nhờ cậu giúp đỡ cậu đều cố gắng đi giúp, mọi thứ về anh Bành Đông cũng quan tâm nhiều hơn những việc khác một chút.
Cậu đã hơn hai mươi rồi, tất nhiên trước đây cũng từng yêu đương, cậu biết mình không hề thích Tiêu Nam Chúc, chỉ là một thứ gì đó chính cậu cũng không thể giải thích rõ.
Có điều hôm nay sau khi biết được Tiêu Nam Chúc cuối cùng cũng tìm được người thích hợp, Bành Đông vẫn thật lòng vui mừng cho anh.
Dẫu sao mặc dù giọng điệu lúc Tiêu Nam Chúc nhắc đến nam nhân tên Trừ Tịch này rất tùy ý, nhưng lại chân thành 100%.
Mà điều này đã đủ khiến Bành Đông chỉ mới nhen nhóm ảo tưởng ngắn ngủi đối với Tiêu Nam Chúc ở trong lòng cũng từ bỏ rốt ráo.
Tâm tình phức tạp trong tim chàng trai trẻ trước mặt Trừ Tịch đều thấy cả, nhưng vì xuất phát điểm của mớ cảm xúc này không phải ác ý, nên Trừ Tịch cũng chẳng nói gì, thay vào đó, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Nam Chúc bên cạnh với ánh mắt bất đắc dĩ.
Mà Tiêu Nam Chúc sau khi đáp lại bằng ánh mắt ngậm cười cũng chỉ xem như từ đầu tới cuối mình chả biết gì hết, rồi dùng bàn tay đặt dưới bàn nhéo nhéo bàn tay của Trừ Tịch.
Get được dụng ý của Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch cũng không định nói thêm gì khác.
Trước đây hắn quả thật vì Tiêu Nam Chúc thường mang một thân tình ý dính phải từ trên người người khác mà khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, có điều anh chàng Bành Đông này lại là người có tâm tính ngay thẳng đơn thuần hiếm thấy, sát khí hung ác quanh thân cũng đa phần đến từ bên ngoài chứ không phải từ bản thân cậu.
Làm việc trên cương vị cảnh sát lâu như vậy, cậu cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của riêng mình.
Nghĩ thế, Trừ Tịch nãy giờ vẫn im thin thít cầm đũa công cộng(1) đặt cạnh tay mình lên, cẩn thận gấp một ít đồ ăn cho Bành Đông.
[đũa công cộng(1) (公筷): đũa chuyên dùng để gắp thức ăn từ dĩa chung vào trong chén mình]
"Ngươi ăn nhiều một chút."
Ánh mắt ôn hòa hơi giống trưởng bối tiếp đãi hậu bối, nháy mắt làm tan chảy nét mặt u ám đông lạnh quanh năm của Trừ Tịch, khiến dung mạo của hắn càng thêm diễm lệ.
Trên người Trừ Tịch vốn mang khí độ chỉ có thần minh mới có, nhất cử nhất động đều tràn đầy ưu nhã mê người, Bành Đông nhìn đến suýt chút nữa sặc ra hết đồ ăn trong họng nhưng vẫn gật đầu lia lịa, vội vã nghe lời ăn thêm vài miếng cơm.
Trừ Tịch thấy thế nở nụ cười cực hiếm thấy, dáng vẻ nghiêm túc như đang cho A Niên ăn, chỉ thiếu chưa xuống bếp làm thêm vài món nữa cho Bành Đông.
Tiêu Nam Chúc thấy hết những điều này bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Dẫu sao lịch thần nhà anh cái gì cũng tốt, ngặt nỗi trời sinh ái tâm tràn lan, không cứng rắn nổi trước động vật, trẻ con, thậm chí là người như Bành Đông đây.
Thẳng đến lúc anh tiễn Bành Đông đến dưới lầu sau khi chén xong bữa cơm này, tiểu cảnh quan xế chiều hôm nay phải đi làm công vụ nên vẫn mặc cảnh phục rõ ràng còn lời khác muốn nói với anh.
Tiêu Nam Chúc thấy thế bắt đầu có hơi mù mịt, có điều rất nhanh Bành Đông đã dùng ánh mắt không yên lòng quan sát trên dưới Tiêu Nam Chúc một vòng, sau đó cau mày nghiêm túc dặn dò anh.
"Anh Nam, sau này anh tuyệt đối đừng ra ngoài đi chơi bậy bạ với loại người như Trương Thỉ nữa.
Em thấy con người anh Tịch rất tốt, cũng thật lòng với anh nữa, anh tuyệt đối phải biết quý trọng đó, nếu không em sẽ gọi điện cho anh ấy để tố giác anh..."
"U là trời, thằng nhãi này!"
Tiêu Nam Chúc nghe vậy ngậm thuốc làm bộ muốn quất cậu, Bành Đông thấy thế lấy mũ cảnh