"Thảo Nguyên đấy à? Tôi cần bà giúp tôi một chuyện." Tôi cúp điện thoại, rồi đi bộ vào trong trường.
Tôi ngồi đợi trên hồ khoảng chừng mười phút, mới thấy Thảo Nguyên đi ra từ khu ký túc xá.
"Ông muốn nhờ tôi việc gì?" Trái ngược với thường ngày, trông sắc mặt Thảo Nguyên hôm nay hơi u ám, đôi mắt vốn đã lãnh đạm nay còn lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, tôi không muốn bị phân tâm lúc này.
"Tôi đã lên kế hoạch xong xuôi cả rồi, bà chỉ việc làm theo thôi."
"Như thế nào?"
"Đầu tiên." Tôi chỉ tay về phía nhà để xe ở cổng sau.
"Bà giả vờ đánh rơi chìa khóa xe của bạn rồi nhờ bảo vệ ở đó cùng tìm, trong lúc đó tôi sẽ lẻn vào phòng làm việc của bác ấy để đánh cắp chìa khóa phòng bơi lội."
"Sao cơ? Ông vào phòng bơi lội để làm gì?" Thảo Nguyên nheo mắt nghi hoặc nhìn tôi.
"Là vì lời đồn về vụ án ba năm trước đấy à?"
Tôi tạm trả lời cho qua chuyện: "Bà hỏi nhiều làm gì, sau khi xong việc tôi sẽ đưa hồ sơ PV cho bà xem."
"Có chắc là vụ này không cần tôi đi cùng không?" Thảo Nguyên hỏi lại.
"Chắc, yên tâm đi.
Nếu so với [Mỹ phẩm kỳ dị] phải đụng độ với một hội kín tâm thần, thì vụ này chẳng là cái gì đâu."
Cuối cùng Thảo Nguyên cũng chậm rãi gật đầu.
"Thôi được rồi, tôi sẽ giúp ông lần này."
Tôi thừa nhận là tôi khá tệ trong khoản lên kế hoạch, nhưng đây là đời thực không phải phim hành động giật gân, nên chắc là nó sẽ suôn sẻ thôi.
Không ngờ tôi đoán đúng thật, người bảo vệ sau khi nghe Thảo Nguyên trình bày đã không mảy may mà rời khỏi phòng trực để đi tìm giúp một chiếc chìa khóa không hề tồn tại.
Điều đó giúp tôi dễ dàng lẻn vào trong phòng trực và lấy đi chiếc chìa khóa mở cửa phòng bơi lội.
Bước dọc dãy hành lang, tôi luôn phải cảnh giác với những tiếng động nhỏ nhất.
Tôi có cảm giác như mình không phải là người duy nhất đến chỗ này.
Khi tôi tra chìa khóa vào ổ, một giọng nói đột ngột vọng tới từ trong căn phòng: "Chỉ cần ngươi lắng nghe, ta sẽ gật đầu với tất cả!"
Tôi nhớ ra câu nói này, bởi vì tôi đã từng nghe thấy nó một lần trong dịp nghỉ hè năm ngoái.
Đó là vào ngày làm việc thứ tư của tôi ở hồ bơi nhà ông Long.
Hôm đó, Phúc không đi làm nên tôi phải gánh cả hai ca.
Tôi biết được điều này là do ông Long báo cho tôi, sáng sớm Phúc có gọi điện đến để xin nghỉ vài ngày.
Tôi tự hỏi là tại sao mới vào làm được mấy ngày mà cậu ta đã nghỉ nhiều như thế?
Cơ mà cậu ta không đi làm cũng chẳng có gì thay đổi, dù cho gần chỗ này vừa xảy ra một vụ mất tích, thì hồ bơi vẫn cứ đông khách như mọi ngày.
Buổi sáng của tôi lại trôi qua một cách vô vị như thường ngày, đến chiều, mọi thứ bắt đầu chuyển hướng theo một cách lạ lùng.
Sau khi tan ca, ông Long mời tôi ở lại nhà ông ta để ăn một bữa cơm.
Tôi thấy hơi kỳ quặc, vì thường ngày tính cách của ông ta không thân thiện như thế.
Nhưng vì lúc đó vẫn chưa trải qua quá nhiều chuyện dị thường như bây giờ, nên tôi đã đồng ý.
19 giờ tối, tôi ngồi ngay ngắn trong phòng ăn nhà ông Long, chờ đợi ông ta làm món cơm thập cẩm.
Tôi đã nghĩ có lẽ đây sẽ là một trải nghiệm thú vị, vì tôi chưa từng được nếm qua món ăn của nhà giàu trước đây.
Không biết là do vô tình hay cố ý, phòng ăn nhà ông Long có một cái cửa sổ đặt hướng về phía hồ bơi.
Ngồi trong này, tôi có thể nhìn ra toàn cảnh bên đó.
Điều này gợi cho tôi một ý tưởng, nếu tôi tập trung quan sát, biết đâu tôi sẽ biết được lý do nước hồ lại đổi màu?
Thế là tôi bắt đầu chăm chú quan sát hồ bơi qua ô cửa sổ, tuy nhiên một thứ đáng kinh ngạc hơn đã xuất hiện ngay sau đó.
Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, không biết từ bao giờ dưới mặt hồ đã đầy ắp nước, trên thành hồ còn có một cô gái đang ngồi yên lặng, lưng quay về phía tôi.
Tóc cô ta rất dài, gần như che kín cả tấm lưng nên tôi cũng không rõ cô ta có mặc thứ gì trên người hay không.
Tôi không nghĩ cô gái đó là khách bơi, vì chính tôi là người đã xác nhận không còn ai ở lại hồ bơi, trước khi bắt tay vào dọn dẹp.
Đột nhiên, tôi nghe có tiếng hát, thanh âm ấy trong trẻo đến nỗi khiến tôi gần như quên sạch mọi thứ xung quanh để tập trung vào từng ca từ.
Đúng vào lúc tôi đang chuẩn bị đứng dậy, ông Long đột nhiên đặt mạnh đĩa cơm lên bàn khiến tôi bừng tỉnh.
"Ăn thử đi, đã lâu rồi bác không nấu món này."
"Vâng." Tôi liếc đĩa cơm một cái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ở đó chẳng có thứ gì, cô gái cùng tiếng hát của mình đã hoàn toàn biến mất vào màn đêm tĩnh lặng.
Tuy nhiên, mặt hồ bơi đầy ắp nước thì vẫn còn đó.
Tôi biết mình không nhìn nhầm, vì chính Phúc cũng đã từng khẳng định thứ tôi vừa mới trông thấy.
Thế nhưng, cậu ta lại không nói gì tới cô gái bí ẩn kia.
Tôi ăn qua loa vài thìa cơm, rồi giả vờ đi vệ sinh.
Tôi muốn gọi điện cho Phúc để hỏi xem, liệu cậu ta có từng trông thấy cô gái bí ẩn kia không.
Vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, tôi nhập dãy số mà cậu ta đưa cho tôi vài ngày trước.
Khoảnh khắc tiếng chuông điện thoại vang vọng trong căn nhà, tim tôi như bị thắt lại.
Đó chính xác là tiếng nhạc mở màn một bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Mỹ, vấn đề ở đây là nó được đặt làm nhạc chuông trong điện thoại của Phúc.
Tôi biết rõ chuyện này không ổn chút nào.
Tôi sợ hãi lao nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, rồi chạy thẳng về phía cửa.
Nhưng kỳ quái làm sao, khi tôi vừa mở cửa, khung cảnh đập vào mắt tôi không phải sân trước mà là cái hồ bơi nằm ở sườn căn nhà.
Tôi quay phắt đầu lại, cánh cửa ra vào đã bị đóng lại từ bao giờ.
Đúng lúc này, sau lưng tôi chợt vang lên một tiếng hát thánh thót, khiến tôi không thể suy nghĩ về thứ gì khác.
Tiếng hát ấy trong trẻo đến mức tôi chỉ biết mở to mắt, bước đi từng bước với niềm vui sướng tột cùng.
Và khi thanh âm du dương đó biến mất, tôi đã đứng trước mặt hồ lúc nào không hay.
Nhìn xuống bên dưới hồ, làn nước xanh lục kỳ quái đang không ngừng dâng lên, rong rêu bắt đầu mọc ra bám đầy xung quanh thành hồ.
Một cảm giác nhờn nhợn cuộn trào nơi cổ họng, tôi định trở mình quay lại, nhưng cơ thể đã bị khóa cứng.
"Xin hãy nhận con người này." Giọng ông Long trầm khàn vọng tới sát bên tai tôi.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn đẩy mạnh vào lưng, khiến tôi rơi thẳng xuống hồ bơi.
Những chuyện xảy ra sau đó, tôi không nhớ nổi nữa.
Chỉ biết sau khi bị thứ nước màu xanh ấy bao phủ, tôi có lờ mờ nghe được một câu hát.
Trở về với thực tại, tôi xoay nhẹ chiếc chìa khóa nhưng nó đã được mở sẵn từ trước.
Có ai đó đang ở trong này.
Tôi đẩy cửa bước vào, đèn điện trong căn phòng đã bị tắt ngấm, thứ duy nhất giúp tôi nhìn rõ cái bể là cây đèn dầu tránh bão.
Tôi chưa vội bước tới, vì rõ ràng đằng sau cây đèn còn có một bóng đen cao lớn.
Hắn không chú ý đến tôi, ánh mắt hướng về phía bể nước đen ngòm sâu thẳm.
Đúng lúc này, một giọng hát trong bóng tối bỗng cất lên: