Xin chào, tôi là Thảo Nguyên.
Đây là câu chuyện đầu tiên về tôi kể từ khi bị mất đi ký ức.
Vì lý do nào đó, tôi đã được nhà trường cho chuyển đến một tòa ký túc xá mới, thay vào đấy nơi tôi từng ở sẽ bị niêm phong toàn bộ.
Đầu giờ chiều, tôi chuyển đồ đến khu ký túc xá mới, phòng của tôi là 204.
Trước tôi đã có năm người khác, một trong số họ đã in xong danh sách phòng.
"Cái này là lịch trực nhật phòng 204 nhé, bọn tôi cũng chỉ mới tới đây ngày hôm qua thôi." Cô gái có khuôn mặt già trước tuổi, thần thái đĩnh đạc đưa cho tôi một tờ danh sách.
Tôi gật nhẹ đầu, đưa hai tay ra đón lấy.
"Cậu là ai trong năm người này?"
"Người đứng đầu tiên trong danh sách, Hà Lệ Hương."
Tôi nhìn cô ta một lúc, cố gắng ghi nhớ cái tên này trong đầu.
Bỗng một cô gái tóc ngắn ngồi giường trong góc cất tiếng.
"Tớ là Thảo Chi, Vũ Thảo Chi.
Lúc cậu mới tới tớ còn giật mình vì tưởng chúng ta là chị em thất lạc đấy!"
Tôi cười trừ, đúng là có hơi trùng hợp thật.
Tôi nhìn sang cô gái có thân hình vô cùng rắn chắc, đang ngồi đọc tạp chí thể hình trước cửa phòng tắm.
"Cậu chắc là Vương Hồng Hạnh?"
Hồng Hạnh chỉ liếc nhìn tôi đúng một cái rồi khẽ gật đầu.
Tôi không ngờ lại vô tình chung phòng với người này.
Giải thích một cách ngắn gọn, Vương Hồng Hạnh chính là quán quân năm năm liên tiếp của môn Điền Kinh tỉnh Huy Vũ.
Sẽ có rất nhiều người thắc mắc vì sao Hồng Hạnh không đi học các trường về thể dục, thể thao.
Nhưng chính cô ta là người đã từ chối tất cả những lời mời ấy, một mực thi vào đại học Huy Vũ, mà không một ai hay lý do tại sao.
Tôi cất tờ danh sách, cặm cụ sắp xếp đồ đạc với sự giúp đỡ của Thảo Chi, người chị em khác cha khác mẹ.
Sau khi hoàn thành mọi công tác chuẩn bị, tôi ra ngoài một lát cho khuây khỏa.
Trường đại học Huy Vũ thực sự rất lớn, là trường lớn thứ tư của miền Bắc, nơi tổng hợp gần như toàn bộ các khoa của cấp đại học.
Cho nên, sẽ không có gì lạ nếu như trường niêm phong một vài tòa ký túc xá khi nó xảy ra vấn đề.
"A, Thảo Nguyên đấy à? Cậu vẫn đang đi tìm câu lạc bộ phải không?" Cô bạn tên Huyền bỗng từ đâu chạy đến ôm cổ tôi, cô ấy là người tôi thường xuyên nghĩ đến mỗi khi bị nhốt bên ngoài ký túc xá.
Đứng trước câu hỏi của cô ấy, tôi chầm chậm lắc đầu.
"Sắp đến Tết rồi đấy, nếu cậu không chọn nhanh lên chẳng mấy chốc mà năm ba sẽ ập đến."
"Vào câu lạc bộ có quan trọng lắm không?"
"Có chứ." Như thể đụng trúng chỗ ngứa, đôi mắt Huyền đột nhiên sáng rực.
"Cậu sẽ khám phá ra nhiều tiềm năng mới của mình nè, giao lưu kết bạn các thứ...!Nói chung là nhiều lắm, tớ kể ở đây không hết nổi."
Không phải là tôi không nghĩ đến chuyện này, tôi từng tham khảo danh sách các câu lạc bộ của trường đại học Huy Vũ rất lâu khi mới vào năm nhất.
Thật sự chẳng có cái nào dành cho tôi, nơi thì quá ồn áo, chỗ lại quá ảm đạm.
"Thôi được rồi."
Huyền chợt ngẩn người.
"Cậu nghĩ thông suốt rồi à, cuối cùng cậu chọn câu lạc bộ nào?"
"Tớ sẽ tạo ra câu lạc bộ của riêng mình."
"Hả, đùa à? Câu lạc bộ của cậu hoạt động về chủ đề nào thế?"
"Bí mật."
Huyền khẽ nheo mắt.
"Với cái tính lập dị của cậu, thì chắc lại liên quan đến ma quỷ quá."
Tôi khẽ giật mình trong lòng, cô ấy nói trúng tim đen của tôi mất rồi.
"Thế, phòng mới của cậu ra sao?"
"Khá tốt, mặc dù tớ chưa làm quen hết chỗ đó."
Huyền gật gù.
"Tớ nghe đồn phòng cậu có cả Chiến thần Vương Hồng Hạnh à?"
"Chiến thần?"
"Cậu không biết à, biệt danh chiến nhất mà đám sinh viên từng đặt cho một người con gái đấy.
Đối diện với các môn thể thao của trường, không có bất kỳ kẻ nào đánh bại được Vương Hồng Hạnh, kể cả là đám con trai."
"Cô ta mạnh đến thế à?"
"Phải phải." Huyền gật mạnh đầu.
"Có lẽ huyền thoại về tòa ký túc xá E sẽ được sinh ra từ đây."
"Gì mà huyền thoại?"
"Cậu đúng là chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh thật nhỉ." Huyền thở dài.
"Để tớ kể cho mà nghe nhé."
Huyền chợt khua chân múa tay nói một làu: "Đầu tiên là Hà Lệ Hương, Chủ nhiệm câu lạc bộ Từ thiện.
Vương Hồng Hạnh, Chiến thần Điền Kinh không ai là không biết đến danh tiếng.
Vũ Thảo Chi, "em gái mưa" gây chao đảo nền tảng mạng xã hội Arcane vì những bộ album cosplay siêu đáng yêu của nàng."
Tôi hơi ngẩn người, có vẻ nhà trường đã quyết định gom toàn bộ người nổi tiếng lại cùng một chỗ cho dễ quản lý.
"Mà cậu cũng kinh khủng đâu kém gì họ? Hoa khôi Nữ Hoàng Hắc Ám Vũ Thảo Nguyên, ngay khi vừa bước chân vào trường đã nhảy vọt lên vị trí số 1 bảng xếp hạng nhan sắc Arcane của nữ sinh trường đại học Huy Vũ.
Sắp tới còn là Chủ nhiệm của một cái câu lạc bộ gì gì đó nữa."
Huyền nhắc đến chuyện lập câu lạc bộ khiến tôi nghĩ tới Minh Vũ, không biết nếu tôi mời thì cậu ta có chấp nhận làm thành viên không, vì tôi nhớ cậu ta cũng chưa từng tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào.
"A, bạn trai tin đồn của cậu lại đến rồi kìa!" Huyền đột nhiên vỗ mạnh vào lưng tôi.
Tôi ngẩng đầu, liền trông thấy Minh Vũ đang đi về phía bên này.
Cậu ta vẫn ăn mặc hết sức bình thường, với áo sơ mi đen tay ngắn và quần jogger.
Với tôi, Minh Vũ giống như một lưỡi dao lam, vừa mềm dẻo linh hoạt lại vừa sắc bén đáng sợ.
Tuy nhiên, trong ánh nhìn của Huyền và những nữ sinh khác, cậu ta là "anh trai" chiếm vị trí số 17 trong bảng xếp hạng nhan sắc Arcane của nam sinh trường đại học Huy Vũ.
Minh Vũ chỉ gật đầu chào Huyền rồi lập tức quay sang nhìn tôi.
"Tôi muốn nhờ bà một việc."
"Tôi từ chối."
Huyền đang ngẩn ngơ, bỗng chợt giật mình.
Cô ấy lẳng lặng kéo bàn tay tôi.
"Không phải việc gì quá nguy hiểm đâu, bà chỉ cần..."
Tôi lập tức chặn họng cậu ta.
"Chờ đã." Sau đó quay sang Huyền.
"Cậu đi trước để bọn tớ nói chuyện chút được không?"
Đợi Huyền đi hẳn rồi, tôi mới quay đầu nhìn Minh Vũ.
"Lộ liễu quá đấy, tôi đã cảnh báo ông là đừng để người ngoài nghe những chuyện này rồi."
Minh Vũ không để tâm đến lời nói của tôi, cậu ta hỏi thẳng: "Ký túc xá E dạo trước xuất hiện nhiều tin đồn đáng sợ, bà có biết không?"
"Không, tin đồn gì?"
"Tôi cũng không rõ."
Tôi ngẩn người, vậy mà cũng nói được?
Minh Vũ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cất giọng: "Hình như là về căn phòng bị khóa kín trên tầng bốn."
"Vậy à, trên đó có gì?"
"Có ai đó nhắc đến căn phòng khóa kín từ đầu năm học, họ nói nơi đó bị ma ám."
Nghe Minh Vũ nói vậy,