Xin chào, tôi là Thảo Nguyên.
Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về mỹ phẩm kỳ dị nhất trong lịch sử loài người.
Sáng sớm, khi tôi đặt chân tới hành lang, những tiếng xôn xao đã vang ra từ trong lớp.
Không hiểu có chuyện gì mà trong lớp náo nhiệt thế.
Tôi tự hỏi trong khi đẩy cửa lớp bước vào.
Không ai chú ý đến tôi, toàn bộ sinh viên đều tập trung lại một chỗ cuối góc lớp.
Bọn họ trông như đang chứng kiến một chuyện hết sức kinh ngạc.
Tôi cũng không tránh nổi cơn tò mò, chậm rãi đi đến cuối lớp.
Phải cố gắng lắm tôi mới len lỏi được tới tâm điểm của sự chú ý.
Thì ra, thứ mà họ đang vây quanh là cô bạn học tên Thu Hường của tôi.
Ban đầu tôi vẫn chưa nhận ra có điều gì bất thường, cho đến khi nhìn lên gương mặt cô ấy.
Giống như những người khác, tôi bị làm cho kinh ngạc suýt nữa đã thốt lên thành tiếng.
Đầu tiên phải kể đến dáng vẻ trước đây của Thu Hường, cô ấy vốn là người có ngoại hình không mấy thu hút.
Gương mặt cô lúc đó sạm đen và thô ráp, làn da sần sùi rất nhiều mụn trứng cá.
Nhưng Thu Hường đang ngồi trước mắt tôi lúc này khác biệt hoàn toàn.
Da mặt cô ấy bây giờ còn trắng hơn cả những hot girl đang nổi trên mạng, mịn màng hơn trước rất nhiều.
Đám mụn trứng cá xấu xí trên gương mặt cô cũng không cánh mà biến đi đâu mất sạch.
Điều kỳ lạ nhất ở đây là sự thay đổi rõ rệt này đến với Thu Hường chỉ sau một đêm.
"Cậu làm thế nào mà có làn da đẹp như vậy chỉ sau một đêm thế?" Một bạn học nữ lên tiếng, trông cô ấy có vẻ nóng ruột muốn biết nguyên nhân.
Sau một hồi bàn tán xì xào, nhân vật chính của đám đông đã quyết định lên tiếng: "Nói ra chắc các cậu không tin đâu.
Hôm qua khi mình đang trên đường trở về nhà, bỗng từ đâu xuất hiện một ông chú bước tới chặn đường.
Sau đó, ông ta đưa cho mình một hộp mỹ phẩm in hình nhiều họa tiết rất đẹp mắt, nói là sản phẩm mới ra của công ty ông ta và muốn mình dùng thử miễn phí."
"Thật á, cậu có nói điêu không thế?" Một bạn học nữ khác lên tiếng.
"Đó, mình đã bảo là các cậu sẽ không tin rồi mà."
"Hừm, xạo chắc luôn! Có mà cậu không muốn tiết lộ cho bọn mình biết thì có.
Đời nào lại có loại mỹ phẩm tốt đến vậy, đã thế lại còn cho cậu dùng thử miễn phí nữa chứ.
Tại sao không có ai khác nhận được nữa?"
Bạn học nữ kia nói xong, những người khác cũng gật gù tán thành.
Họ đều cho rằng Thu Hường vì không muốn những người khác cũng trở nên xinh đẹp giống mình, nên đã quyết định giữ bí mật cho sự biến hóa thần kỳ này.
Tiết học còn mười phút nữa mới bắt đầu, tôi rút điện thoại ra lên mạng giết thời gian.
Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, ngón tay của tôi lại vô thức nhấp vào trình duyệt web.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, tôi quay xuống nhìn Thu Hường.
"Thu Hường, công ty của ông chú kia tên là gì thế?"
"Ừm, mình cũng không nhớ rõ cách viết, chỉ nhớ mang máng ông chú kia đọc là I-rê-won thì phải."
"I-rê-won á? Sao nghe giống tiếng Hàn thế nhỉ?" Bạn học nữ ban nãy bỗng chen vào, cô ấy cau mày khó hiểu.
"Đúng là mỹ phẩm của Hàn Quốc thì xuất sắc thật đấy, nhưng mà để thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm thế này thật không tưởng."
Đúng là như vậy thật.
Tôi thầm nghĩ trong khi gõ cái tên "I-rê-won" vào thanh tìm kiếm trên web.
Rất nhanh, một loạt kết quả hiện ra.
Nhưng chẳng có bất kỳ thông tin nào cho thấy có một công ty như vậy tồn tại.
Tôi nhìn Thu Hường chăm chú, trông cô ấy vẫn hồn nhiên như thường ngày, chẳng có gì cho thấy là cô ấy đang nói dối cả.
Tuy nhiên, những điều ấy vẫn có thể che giấu đi bằng cách nào đó.
Và tôi thì không phải là chuyên gia tâm lý.
Bỏ qua tất cả chuyện đó qua một bên, tôi thật sự không mấy quan tâm đến cái hộp mỹ phẩm bí ẩn đấy.
Thứ duy nhất tôi sử dụng thường ngày là một thỏi son kem dòng Innisfree.
Phải nói là tôi khá may mắn khi sinh ra đã có một làn da đẹp tự nhiên, khiến khối người phải ghen tị khi đi bên cạnh.
Chỉ là tôi hơi thấy tò mò về sự thần kỳ của hộp mỹ phẩm kể trên.
Liệu nó có liên quan gì đến những chuyện kỳ bí xảy ra gần đây hay không?
Nói cách khác, liệu nó có phải một Mystic như [Thói quen kỳ lạ] hay không?
Nghĩ đến đây sống lưng tôi bất giác ớn lạnh không dám tiếp tục nữa.
Tôi cất điện thoại vào lại túi và chờ đợi giáo viên lên lớp.
Ba tiết học buổi sáng trôi qua nhanh như gió thổi, sau khi được giáo viên đứng lớp đồng ý, chúng tôi xách cặp ra về.
Tôi không về phòng ngay, mà ngồi lại ghế đá kê gần hồ của trường.
Đang cảm nhận những luồng gió Thu mát mẻ quạnh hiu, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng mình.
"Tự dưng nay không về phòng mà lại ngồi ở ghế đá thế?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi quay đầu lại.
Quần áo hợp mốt, thân hình cân đối.
Dưới vầng trán trắng trẻo lộ ra hàng lông mày thanh mảnh, đôi mắt tuyệt đẹp nhưng trông vô cùng thiếu sức sống.
Gương mặt hài hòa và sắc nét, đẹp như một bức chân dung nghệ thuật.
Đây đích thị là Phạm Minh Vũ trong "truyền thuyết" rồi.
Nếu đã đọc những trang đầu tiên của Hồ Sơ Bóng Tối chuyên ghi chép những Mystic, chắc hẳn mọi người cũng đã biết Minh Vũ là ai.
Sau sự kiện Mạo Quỷ chiếm đoạt da người, chúng tôi đã hết sức cảnh giác đề phòng kẻ đồng loại đội lốt Duy, nhưng kể từ đó đến nay vẫn chưa thấy hắn xuất hiện lại.
Giống như đã nói ở vụ án trước, Hồ Sơ Bóng Tối PV do chúng tôi lập nên có vai trò ghi chép lại những Mystic đã xuất hiện với cá nhân đầu tiên tìm ra nó, sau đó chuyển tiếp qua cho người còn lại.
Vốn dĩ chúng tôi làm điều này là để dễ điều tra hơn, xem thử có thể tìm ra manh mối hữu ích nào về thảm kịch của một năm trước hay không.
"Sao thế? Bà vẫn còn chưa hồi phục sau chuyện lần trước à?" Thấy tôi không đáp lời, Minh Vũ liền cất tiếng lần thứ hai.
"À không, tôi quên chuyện đó rồi."
"Thế thì sao lại ngồi ngẩn ra thế? Chẳng giống bà thường ngày chút nào."
"Vũ này." Tôi suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Ông có tin trên đời này có một loại mỹ phẩm có thể thay đổi hoàn toàn gương mặt chỉ sau một đêm không?"
Minh Vũ cau mày, hỏi lại tôi: "Ý bà là thay đổi như thế nào?"
"Đang từ một làn da sạm đen và đầy mụn trứng cá, sau một đêm liền biến thành trắng trẻo mịn màng."
"Vớ vẩn.
Làm gì có chuyện thần kỳ ấy?"
"Thế mà tôi vừa mới trông thấy một trường hợp đấy." Tôi nghiêm túc nói.
Minh Vũ chợt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cậu ta cũng dần trở nên nghiêm túc.
Có lẽ cậu ta cũng có linh cảm giống tôi.
"Kể rõ hơn đi."
Tôi gật đầu và bắt đầu kể cho cậu ta nghe toàn bộ về chuyện sáng nay.
Nghe xong, không biết cậu ta nghĩ gì mà chỉ ngồi im lặng vẻ rất suy tư.
Tôi không muốn phá vỡ mạch suy nghĩ của cậu ta nên để mặc Minh Vũ ngồi đó, còn bản thân hướng ánh mắt về phía hồ nước đen ngòm trước mặt.
Một hồi lâu sau, Minh Vũ chợt lên tiếng: "Có giống với vụ án lần trước hay không tôi không dám chắc.
Nhưng tôi có linh cảm chuyện này cũng có điều