Sau khi rời khỏi nhà Duy, tôi và Thảo Nguyên cùng đến gặp chú Ân.
Chúng tôi ngồi xe bus đi đến rìa thành phố Huy Vũ, nơi tiếp giáp với huyện 1[1].
[1] Trong vũ trụ Eden (vũ trụ riêng của tác giả) tất cả các huyện đều được đặt cùng một tên với tỉnh, đánh số từ 1 đến N.
- Ví dụ: Huy Vũ 1, Huy Vũ 2...!
Giữa một vùng đồng bằng hoang vắng, căn biệt thự màu đen tuyền chễm chệ giống như một tòa lâu đài, bề ngoài có vẻ khá cổ kính nhưng lại không hề bị lỗi thời.
Trước cửa có một khoảng sân rất lớn, đàn chó đắt tiền đang nô đùa với nhau sủa vang ầm ĩ.
Tôi nhận ra cỏ trong sân mọc rất đều và đẹp, chắc hẳn chú ấy còn thuê cả một đội ngũ chăm sóc phía sau.
Nhưng tôi đã lầm, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này nên cứ ngỡ nhà chú ấy phải rất đông người.
Cho đến khi cánh cổng khổng lồ trước mắt tự động mở ra, tôi và Thảo Nguyên cùng tiến vào trong, cả một căn nhà rộng lớn đến vậy mà tuyệt nhiên không một bóng người.
Điều này kỳ lạ đến mức khiến cho "tảng băng" Thảo Nguyên cũng phải thắc mắc.
Từ trên chiếc cầu thang rộng bằng cả một con đường quốc lộ, người đàn ông mặc quần dài, áo thun ngắn tay đang bước xuống, chú ấy trông vẫn còn rất trẻ, có lẽ trẻ hơn bố tôi rất nhiều.
Đây chính là chú Ân.
Gương mặt chú vẫn y nguyên như lần cuối tôi gặp chú vào hai năm trước, cặp lông mày đen dày, đôi mắt sáng, sống mũi thẳng, tuy là không đẹp bằng các siêu mẫu hàng đầu nhưng chắc chắn cũng phải ngang cơ tốp diễn viên.
Đến cả Thảo Nguyên cũng phải đứng hình trước vẻ điển trai của người đàn ông độc thân đã ngoài ba mươi.
"Lâu lắm không gặp, Minh Vũ.
Cháu dạo này thế nào?"
"Vẫn vậy, cháu vẫn bị đám Mystic bám riết không buông."
"Mystic?" Chú Ân nhíu mày nhìn tôi.
Thảo Nguyên lập tức giải thích.
"Là cái tên cháu đặt cho những hiện tượng thần bí."
Chú Ân nhìn Thảo Nguyên một lượt từ đầu đến chân rồi khẽ mỉm cười.
"Cháu hẳn là Thảo Nguyên?"
Cả tôi và cô ta cùng ngạc nhiên, mặc dù chú Ân biết đến sự tồn tại của cô ta, nhưng chắc chắn là chú ấy chưa từng gặp cô ta lần nào.
Có lẽ vì thấy tôi và Thảo Nguyên đứng ngẩn người ra nên chú vội vàng giải thích.
"À, đừng ngạc nhiên đến thế.
Cái này dễ đoán mà, làm gì còn cô gái nào khác ngoài cháu biết đến những hiện tượng thần bí này đâu."
"Ra vậy." Thảo Nguyên gật đầu.
Tôi nhìn chú Ân rồi chìa ra cuốn sổ tay còn đang viết dang dở của Thảo Nguyên, nhưng đột nhiên bị cô ta ngăn lại.
"Dùng cái này đi." Thảo Nguyên lấy ra một cuốn sổ mới với bìa được làm bằng da cao cấp, mặt trước có đề tên "Hồ Sơ Bóng Tối PV."
Chú Ân cầm lấy cuốn sổ lật giở vài trang rồi nói: "Các cháu định tạo ra một tập hồ sơ ghi chép về những chu...!về những Mystic đấy à?"
"Vâng." Thảo Nguyên gật đầu không chút do dự.
Mặc dù tôi là người đã đặt cái tên "hồ sơ" cho cuốn sổ, nhưng thực ra tôi chưa hề nghĩ đến điều này.
Chú Ân gấp cuốn sổ lại, rồi dẫn cả hai chúng tôi đi lên tầng hai.
Tôi và Thảo Nguyên nhanh chóng bị choáng ngợp trước dãy hành lang vô cùng rộng lớn, mỗi một bên tường của các mặt đối diện đều treo rất nhiều tranh ảnh đắt tiền, có tổng cộng là ba mươi căn phòng tính cả hai hướng.
"Nhà chú sang trọng thật đấy." Tôi không nhịn nổi nói một câu.
Chú Ân mỉm cười, đáp: "Trước đây nó là nhà của ông chú, vì không còn ai ở nữa nên chú vào đây sống tạm."
Chú Ân dẫn chúng tôi đến một căn phòng có đánh số 27, tôi nhận ra phòng này có vẻ lớn hơn những chiếc còn lại trong dãy.
Cánh cửa lập tức mở ra dưới thẻ kiểm soát của chú Ân, tôi liếc Thảo Nguyên một cái rồi bước vào.
Trong này thật sự rộng lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài, hầu hết những chỗ trống ở đây dùng để đựng các mẫu vật và công cụ nghiên cứu của chủ nhà.
Nhìn những tiêu bản đựng trong các lọ dung dịch màu xanh khiến tôi hơi ớn lạnh, ống nghiệm có ở khắp mọi nơi trong phòng, tuy nhiên nó được sắp xếp rất cẩn thận, chú Ân còn tỉ mỉ ghi và dán nhãn phân biệt lên từng khay đựng một.
Đang mải quan sát các mẫu vật kỳ lạ được dán mã vạch như những sản phẩm, tôi để ý thấy chú Ân đang nhìn Thảo Nguyên chằm chằm, rồi bỗng như nhớ ra điều gì đó, chú ấy đột nhiên tăng tốc đi đến bàn làm việc nhặt một cuốn sổ da lên rồi cất tận tầng cao nhất của kệ tủ.
Thảo Nguyên không nhận ra điều đó, cô ta vẫn đang quan sát các mẫu vật.
Tôi nhìn cuốn sổ trên kệ cho thật kỹ để hình ảnh của nó lưu vào trong não bộ, tôi nghĩ mình sẽ quay lại nơi đây trong tương lai gần.
Chú Ân bắt đầu lục tìm trong đống hồ sơ ngổn ngang trên bàn, mất đến vài phút sau mới lấy ra được một cuốn sổ giống y đúc cái vừa cất.
"Đây rồi, chú nhớ mình từng ghi chép thông tin về loài sinh vật ấy trong cuốn sổ này."
Tôi nhận lấy cuốn sổ từ tay chú Ân, lật giở mất vài phút mới có thể tìm thấy, trong này ghi chép rất chi tiết về loài sinh vật được gọi là Mạo Quỷ.
Tóm tắt sơ qua, nó là một thứ sinh vật không có hình dạng cố định, có khả năng tách rời lớp da của các sinh vật khác.
Sau khi đã hoàn tất công việc đó, chúng sẽ khoác lên mình "chiến lợi phẩm" vừa thu được như một tấm lá chắn bảo vệ cơ thể khỏi ánh nắng mặt trời.
Ngoài ra, chúng còn có thể kế thừa những thói quen sinh hoạt và ký ức của chủ thể.
Tuy nhiên, loài sinh vật này không thể giữ lớp da được lâu, nó sẽ nhanh chóng bị héo quắt và chúng buộc phải thay một tấm da mới.
Còn có một dòng lưu ý được viết bằng chữ đỏ ở dòng cuối cùng: "Mạo Quỷ là một Người Canh Gác."
Tôi đang định hỏi chú Ân về vấn đề này, Thảo Nguyên đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: "Bây giờ làm sao để bắt nó ạ?"
"Câu hỏi khó đấy." Chú Ân đưa tay bóp trán.
"Chỉ có duy nhất một thứ mới có thể khiến Mạo Quỷ hứng thú, đó là những nhân dạng có vẻ ngoài đẹp đẽ để chúng có thể dễ dàng sử dụng nó đi dụ dỗ những con mồi khác."
Tôi bất giác nhìn sang Thảo Nguyên, thấy được ánh mắt của tôi chú Ân liền nói: "Cả hai đứa đều là miếng mồi ngon ngọt trong ánh nhìn của Mạo Quỷ, rất có thể trong tương lai nó sẽ quay trở lại để tìm hai đứa."
"Khỏi cần vẻ bề ngoài thì nó cũng sẽ tìm đến chúng cháu sớm thôi." Thảo Nguyên sa sầm khuôn mặt.
Tôi không nói gì nhưng cũng ngầm đồng tình với Thảo Nguyên, cô ta nói không hề sai.
Kể từ khi sự kiện kinh hoàng một năm trước xảy ra, những hiện tượng kỳ bí đáng sợ cứ liên tục xuất hiện hủy hoại cuộc sống của hai chúng tôi.
Sau khi đã có được những thông tin cần thiết, tôi và Thảo Nguyên ở lại ăn một bữa cơm với chú Ân rồi bắt xe trở về thành phố.
Chúng tôi ngồi cách nhau một chiếc ghế, Thảo Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn tôi tự giam mình lại trong dòng chảy suy nghĩ đang không ngừng luân chuyển.
Hoàng hôn dần buông xuống bao phủ lấy con đường phía trước trong sắc cam ấm áp, con đường càng lúc càng vắng bóng, mà trên xe lúc này chỉ có mình tôi, Thảo Nguyên và gã tài xế.
Một cảm giác lạ lùng chợt nổi lên trong tôi, giống