Đúng như đã nói trước đó, chú Ân lái xe đưa tôi về ký túc xá trước 22 giờ tối để tôi không bị nhốt ngoài cổng.
Nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi trước mặt, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác cô độc và trống rỗng vô cùng.
Lúc này, tôi lại chợt nhớ đến sơ suất nghiêm trọng của mình hai tuần trước.
Liệu tên giả mạo chú Ân kia có phải là đồng bọn của người đàn ông trên hồ hay không? Rất có thể hắn lường trước được tôi sẽ nhìn ra điểm không ổn ở hộp mỹ phẩm và đem đi điều tra, nên đã giở trò nhằm xóa sạch dấu vết.
Nếu đúng như vậy, tình hình hiện tại của tôi có an toàn không?
Nhớ đến lời chú Ân nói trước khi đưa tôi về làm tôi càng thêm hoang mang: "Chú không muốn làm cháu sợ, nhưng có thể chẳng có công ty nào đứng sau hộp mỹ phẩm đó đâu."
Bước nhanh về phòng của mình trên tầng hai, tôi luôn có cảm giác vai mình đang mang theo một người phụ nữ.
Vì trước khi ra về, tôi đã xin lấy một ít kem trong hộp để thực hiện một thử nghiệm.
Nếu Hương mà biết trong hộp mỹ phẩm này có ADN của một người phụ nữ, cá chắc cô ấy sẽ làm ầm ĩ lên cho cả thành phố biết.
Cô ấy vốn là đứa nhát ma nhất mà tôi từng biết.
Tôi chợt đứng khựng lại, hình như có điều gì đó hơi kỳ lạ.
Bình thường tầm giờ này tôi đang đứng ở hành lang nghe nhạc, đèn điện hắt ra từ các căn phòng khác trong dãy đều sáng trưng như nhà hàng.
Thế nhưng hôm nay lại khác, trước mắt tôi lúc này là dãy hành lang tối đen như mực, xung quanh tòa nhà không hề có ánh đèn điện nào chiếu vào.
Ban nãy, tôi mải suy nghĩ về chuyện tối nay nên không chú ý cho lắm, giờ nhìn lại mới thấy, bên ngoài cổng ký túc xá hình như cũng chẳng còn chút ánh sáng nào.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, dựa vào ánh đèn flash để bước đi trong đêm tối.
Phía trước tôi lúc này chỉ có duy nhất một đoạn sáng mờ ảo, xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.
Tôi cũng không hiểu tại sao lại có thể tối đến vậy, cứ như thể không gian xung quanh đã bị bao phủ bởi màn đêm bất tận.
Sau cùng, tôi cũng đến được phòng của mình ở cuối dãy, bàn tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng.
Ở chính giữa căn phòng cách giường tôi nửa mét, có một đôi mắt to tròn đang mở thao láo nhìn tôi.
Tôi giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, không sao nhấc lên nổi.
Chỉ cần tôi khẽ nhích tay là gương mặt của người kia sẽ hiển hiện dưới ánh đèn, nhưng không hiểu sao người tôi như bị bóp chặt lấy, một li cũng không cựa quậy nổi.
Đôi mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi cảm nhận được nó đang sợ hãi điều gì đó.
Tôi cố gắng cử động bàn chân, khẽ khàng lùi về sau định tìm đường bỏ chạy.
Đột nhiên, tôi đứng khựng lại khi nhận thấy đôi mắt đang chậm rãi di chuyển về hướng mình, lúc đó tôi chỉ muốn co chân chạy hết tốc lực xuống tầng.
Nhưng không hiểu sao, trực giác lại mách bảo rằng tôi nên đứng yên tại chỗ.
Một bàn tay nóng rực đột ngột chạm vào tay tôi khiến tôi giật mình, tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang lơ lửng trước mặt.
"Cậu làm sao thế?"
Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai tôi.
Tôi thở hắt ra một hơi, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
"Lệ Chi à? Cậu làm mình sợ quá đấy."
"Sợ cái gì mà sợ? Tự dưng lẳng lặng không nói câu nào đã bước vào trong phòng, đã thế lại còn đứng nhìn mình chằm chằm nữa chứ! Là ai dọa ai hả?" Lệ Chi bực bội nói trong lúc kéo tôi đứng dậy.
"Xin lỗi cậu, trời tối quá.
Nhưng mà tại sao ký túc xá lại tối om thế này?"
"Thì mất điện chứ sao.
Cậu vừa chui ra từ chỗ quái nào thế?" Lệ Chi giật lấy điện thoại trong tay rồi soi lên mặt tôi.
"Dạo này mình thấy cậu cứ lạ lạ sao ấy.
Đừng bảo là cậu có bạn trai rồi đấy nhé! Là cái tên đứng ở cổng trường sáng nay à?"
"Làm gì có.
Cậu đừng có tự biên tự diễn nữa đi, và lần sau đừng có đứng chặn cửa như thế nữa, sợ chết đi được ấy." Tôi giả vờ khó chịu bước thẳng vào nhà vệ sinh.
Không biết những lời nói mất tự nhiên vừa rồi có lừa được Lệ Chi không, nhưng tôi tuyệt đối không thể để cô ấy biết được chuyện đáng sợ này.
Vệ sinh cá nhân xong trong phòng cũng vừa có điện, ngắm nhìn khuôn mặt chính mình trong gương làm tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Có lẽ là do dạo này thức khuya nhiều, nên tàn nhang đã bắt đầu xuất hiện lấm tấm trên làn da mịn màng tự nhiên.
Tôi chợt nghĩ đến một ít kem bôi mà mình trích ra từ hộp mỹ phẩm Erehewon, chỉ cần thoa một ít lên mặt là tôi sẽ lại tự tin như xưa.
Nghĩ đến đây tôi đột nhiên cảm thấy rùng mình vội lùi lại phía sau, tránh xa khỏi chiếc gương trước mặt.
Dù chỉ là trong một khoảnh khắc, nhưng tôi thực sự đã có suy nghĩ sẽ sử dụng đến chiếc hộp mỹ phẩm ma quái kia.
Mày đang cố thao túng tao đấy à?
Đêm đó tôi gần như không ngủ được, hàng ngàn suy nghĩ về những thứ quỷ dị không rõ nguồn gốc cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi không thôi.
Sáng hôm sau, tôi đi bộ lên chợ từ rất sớm.
Hôm nay là thứ Bảy nên lịch học của tôi gần như trống trơn.
Sau khi đã ăn sáng xong, tôi ghé vào một tiệm bán đồ lưu niệm gần trường để mua một con chó bông nhỏ.
Bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ mua những thứ tốn tiền này, tất cả đều là vì cuộc thử nghiệm bí mật của tôi.
Tôi khá tin tưởng vào kế hoạch tôi định thực hiện lần này.
Về đến phòng vẫn chưa có ai dậy, tôi bèn lén lút đem con chó vào nhà vệ sinh rồi bôi một ít kem lên mặt nó.
Sau đó, tôi nhét nó vào trong cái ba lô to mà tôi hay để ở góc phòng.
Tất cả đều đã được thực hiện xong xuôi, việc của tôi bây giờ là chờ đợi kết quả.
Nếu cuộc thử nghiệm này thành công, tôi có thể sẽ tìm ra nguyên nhân thật sự đằng sau vụ biến mất bí ẩn của Thu Hường.
Sau lần thứ nhất thử nghiệm, hôm nào tôi cũng bí mật lấy con chó ra kiểm tra.
Vài ngày đầu tôi vẫn chưa nhận ra có điểm gì khác biệt, cho đến khi tròn một tuần trôi qua, rốt cuộc cũng có sự chuyển biến.
Trước đây gương mặt con chó được trang trí vô cùng dễ thương, đôi mắt to tròn đen láy, khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn cùng chiếc mũi to màu hồng nhạt.
Còn bây giờ tất cả những gì tôi có thể thấy là một tấm vải phẳng lì, hoàn toàn không hề có bất kỳ thứ gì tồn tại trên đó.
Toàn thân tôi bỗng chốc ớn lạnh.
Vậy là tôi đã đúng, việc biến mất của Thu Hường chắc chắn cũng đã diễn ra tương tự.
Tuy nhiên, có một chuyện tôi vẫn cảm thấy không đúng.
Nếu như vào lúc đó gương mặt Thu Hường đã biến mất hoàn toàn thì các bạn cùng lớp cô ấy phải biết chứ? Hay là thời gian trên cơ thể người và chó bông là khác nhau?
Lệ Chi vừa dậy là tôi đến hỏi cô ấy ngay, tôi cố gắng năn nỉ cô ấy kể về hôm gặp bạn cùng lớp của Thu Hường.
Qua lời nói của cô ấy, tôi có tóm tắt được vài điểm cần lưu tâm.
Tuần đầu tiên, Thu Hường bắt đầu chuyển sang học môn mới và tách ra khỏi lớp tôi, trong tuần đó các bạn cùng lớp của cô ấy nói rằng họ trông thấy gương mặt Thu Hường bắt đầu nhạt đi trông thấy.
Sang đến tuần thứ hai, Thu Hường chỉ đi học đúng hai buổi rồi không thấy đến trường nữa, những gì diễn ra tiếp theo tôi đã kể trong hồ sơ rồi nên không cần nhắc lại.
Vậy là còn khoảng một tuần nữa con chó bông của tôi mới biến mất, tôi liền lấy điện thoại chụp lại khuôn mặt nó để sau này đưa cho chú Ân xem.
Tuần thứ hai đến nhanh hơn tôi tưởng, hôm đó là chiều thứ Sáu tôi vừa đi học về.
Việc đầu tiên tôi làm khi bước vào phòng là kiểm tra ba lô xem con chó có còn đó không.
Nó không có ở đó.
Đúng như những gì tôi nghĩ.
Con chó đã biến mất hoàn toàn mà không hề để