“Anh ta nói có người muốn giết anh ta?” Trình Phong cũng cau mày lại: “Anh ta có nói là ai hay vì sao không?”
Gia Dật lắc đầu.
Trình Phong cảm thấy hơi khó chịu, vốn đã bận tới mức đầu tắt mặt tối, bây giờ còn bị kéo tới đây trò chuyện với cô gái lậm tiểu thuyết trinh thám, thật sự không thể chịu nổi nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Loại chuyện như thế này không thể chỉ dựa vào một câu không đầu không đuôi. Sao có thể đi tới kết luận được?”
Gia Dật có chút lo lắng, mặt đỏ lên, không đợi cô ấy mở miệng, cục trưởng Biện đã lên tiếng trước: “Tiểu Trình à, Gia Dật không phải là một người không đáng tin cậy như vậy. Hơn nữa, Tư Mã Bình đó dù gì cũng là một người có tiếng ở thành phố C của chúng ta. Vụ án này, cậu nhận đi.”
“Nhưng mà…” Cục trưởng đã lên tiếng, Trình Phong không thể không nể mặt: “Muốn lập án cũng phải được sự đồng ý của người nhà đã. Dẫu sao kết quả giám định trước đó là cái chết tự nhiên, người nhà người ta cũng đến nhận thi thể rồi. Muốn lập án thì phải giao thi thể cho bên pháp y, nói không chừng còn phải giải phẫu. Không có sự đồng ý của người nhà thì không được đâu.”
“Được, vậy hỏi ý kiến của người nhà trước đi.” Cục trưởng khó nhọc đưa ra quyết định.
Trình Phong thấy chuyện đã đến nước này, dường như cũng không có đường lui nữa, gật đầu: “Vậy cục trưởng Biện làm việc tiếp đi, em đi xử lý mấy việc này.” Nói xong gật đầu một cách lạnh nhạt với Gia Dật, đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng.
*
“Gia Dật à, cháu thấy Tiểu Trình thế nào?” Sau khi Trình Phong đi khỏi, cục trưởng Biện đột nhiên hỏi Lưu Gia Dật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gia Dật giật giật mắt: “Cậu à! Không phải cậu lại thế nữa chứ! Có phải cậu muốn làm ông tơ bà nguyệt không? Có khi cục trưởng công an cả nước cũng không có ai thích làm mai cho người khác như cậu!”
Cục trưởng Biện cười ha ha, lắc đầu: “Con nhóc này, nếu cậu không phải cậu ruột của cháu, ai thèm làm mai cho cháu chứ! Gia Dật này, nói thật nhé, cậu cảm thấy Tiểu Trình rất được, cần cù chịu khó, con người lại chính trực.”
“Vâng vâng vâng! Cái gì cũng tốt, nhưng không liên quan đến cháu!” Gia Dật bất lực thở ra một hơi: “Cậu à, cháu nói bao nhiêu lần rồi. Cháu có bạn trai rồi!”
“Là thằng nhóc đó? Cái đứa chết dí ở nước ngoài không thèm về? Cậu thấy ấy, cháu nhanh mà chia tay với nó đi. Cậu không vừa mắt thằng nhóc đó đâu. Mẹ cháu ở nơi khác đã cho cậu toàn quyền chăm sóc cháu. Cho nên, ơn mẹ ơn cậu, lời của cậu, cháu phải nghe!”
“Được rồi, được rồi!” Gia Dật thấy ông cậu của mình lại dùng tình cảm ruột để ép buộc người khác thì vội vàng bổn cũ soạn lại, giở giọng nũng nịu: “Cháu biết rồi mà! Trên đời này ngoài bố mẹ ra thì cậu của cháu là người tốt với cháu nhất, thân với cháu nhất! Nhưng mà cậu ơi, người ta cũng hẹn hò với Tích Minh được ba năm, nếu không phải anh ấy chưa học xong thì chúng cháu đã về cùng nhau từ đầu rồi. Bây giờ thêm hai năm nữa là anh ấy tốt nghiệp tiến sĩ, đến lúc đó cậu thân với anh ấy hơn sẽ biết được anh ấy thực ra rất tốt đó! Cháu gái bên ngoại của cậu là một người chung thủy đó! Cậu không thể đóng vai ác được, lại đi kéo cháu xuống nước, dạy cháu thay lòng đổi dạ!” Nói xong thì lộ ra vẻ mặt tươi cười như con mèo.
Cục trưởng Biện vừa thở dài vừa cười: “Con nhóc này! Thôi được rồi! Theo ý cháu đi, dẫu sao đứng trước đối tượng ưng ý, cậu cũng không quên cháu, cháu không nắm bắt cơ hội, sau này đừng quay lại hận cậu là tốt rồi!”
*
Trong khi đó, Trình Phong rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng xong thì mặt cứ hằm hằm sát khí, Mã Xuân Lôi ở bên cạnh chỉ biết xót thương: “Anh nói xem, chuyện này có lý hay không chứ! Cục trưởng Biện của chúng ta oai phong như vậy, lại có thể có cô cháu gái bên ngoại mảnh khảnh như thế!”
“Sao? Nhìn trúng rồi à?” Trình Phong hỏi mà chả có chút tò mò gì.
“Chuyện này em không dám đâu!” Mã